Thế thân khí phi

Chương 14 : Gặp nhau ngoài ý.

Hôm nay, Xuân Hoa muốn cảm ơn Điệp Vũ Nương nên quyết định sẽ dẫn nàng vào xem vẻ phồn hoa của Khiết Đan thành một chuyến. Vũ Dương lúc đầu không rõ, ngày ấy khi đại hôn là nàng cùng hắn trong doanh trướng trên thảo nguyên mà cử hành hôn lễ. Nhưng Thương Duật chính là người đứng đầu lục thành ở phương Bắc, còn tưởng rằng hắn chỉ quản lý du mục, dân tộc bình thường, không ngờ còn có cả thành trì, nay ngẫm nghĩ lại nàng thật là sai mà. Hai nàng trước sau đi qua hết hai mươi dặm rốt cuộc cũng đến được Khiết Đan thành. Trên tường thành cao, binh lính canh gác rất nghiêm,bảo vệ cho an nguy mọi người, giúp dân chúng trong thành an cư lạc nghiệp, trông vào là biết bọn họ đoàn binh cường tráng đã được qua huấn luyện. Vào thành, Xuân Hoa đi phía trước, nàng mua cho Điệp Vũ Dương hai bộ y phục thật đẹp, biết rằng Điệp Vũ Dương bình thường rất ít khi xuất môn, nhưng nàng vẫn luôn chú ý thấy Điệp Vũ Dương chỉ mặc mỗi một bộ, định hỏi nàng sao không thay quần áo khác nhưng lại thôi. Ở đây so với Vũ Thành không cò phồn hoa, không có náo nhiệt chỉ có thê lương, nhưng khí tiết của dân chúng ở đây làm cho người thật sự kính sợ. Ngoài quần áo ra, Điệp Vũ Dương cự tuyệt không cho Xuân Hoa mua thêm bất cứ thứ gì cho mình, Xuân Hoa biết không thể cưỡng ép nên cũng không nài, tiếp tục mua thêm thật nhiều đồ cho mình, chỉ môt lát sau nàng tay lớn tay nhỏ lỉnh kỉnh đủ thứ, còn Điệp Vũ Dương trên tay chỉ vỏn vẹn mội hai bộ y phục mới mua khi nãy. Không phải không nhìn thấy Xuân Hoa trên tay cầm đủ thứ, nhưng chính là nàng không biết thế nào mở miệng. Nếu như Xuân Hoa lên tiếng nhờ, nàng sẽ không cự tuyệt, nhưng đồng thời nàng tuyệt đối không chủ động lên tiếng. Nàng cười khổ lắc đầu, thật là ngốc mà, ngay cả nói chuyện cũng không. Lúc trước làm hạ nhân trong Vương Phủ, chuyện đó ít nhiều đã quen làm, nhưng vốn nàng tính tình đã đạm mạc giờ lại càng trở nên ít nói hơn, hiện tại muốn cũng không biết nói gì. Hai người đi dạo một hồi mua này mua nọ cũng không có mặc cả, lại cho rằng không mắc bao nhiêu. Tuy là đi chung lại không ai nói với ai lời nào,dù vậy nét mặt Xuân Hoa và người đi trên phố đều rất vui mừng, dạt dào đắc ý không kém. Xuân Hoa thích thú nhìn nàng nói:”Có thấy kỳ quái không? Người dân ở đây sao lại cao hứng đến vậy?” Không nghe nàng đáp Xuân Hoa nhún vai tiếp:”Đó là Vương Gia đã từng nói: nếu người còn sống một ngày , phải sống sao cho mình không hối hận. Chính vì câu nói này, Vương gia đã trải qua không biết bao lần giao tranh, sau đó mọi người cũng hiểu được ý tứ của nó, dù sao thì Vương gia cùng toàn bộ Khiết Đan cũng từng bước đi lên mới có được hôm nay.” “Vương gia không phải chỉ là trong quân doanh thôi sao?” “Ngươi mới tới, cũng khó trách ngươi không biết, Vương gia mỗi sáng sẽ vào doanh trại xem quân luyện binh, tối đến thường sẽ trở về thành”. Nàng hạ giọng nói nhỏ vào tai Vũ Dương:” Vương Gia và Vương Phi thật là ân ái mà. Ngay cả dến Vũ Thành quận chúa hắn cũng cố chấp bỏ đi” “Nói vậy cũng đúng” cầm lấy chiếc gương trên quán hàng rong lên soi, nàng không một chút để ý ý tứ trong lời nói của Xuân hoa, xem như đây cùng nàng chẳng quan hệ gì. “Ngươi thích không, để ta mua cho ngươi” Xuân Hoa thấy nàng thích vội bắt đầu trả tiền. Lắc đầu”Không cần, Xuân Hoa. Hài tử của ngươi không ở trong thành Khiết Đan sao?” rời quán hàn rong, tiếp tục phía trước đi đến. “Không có, hắn đang ở tại quê nhà của ta” nhắc đến đứa nhỏ, ý cười trên mặt Xuân Hoa càng thêm đậm, nhưng cũng có vài phần chua xót:”Không chừng một ngày nào đó ta sẽ để dành được rất nhiều tiền, khi đó ta sẽ đem hắn đến Khiết Đan đây” “Tốt”nàng không nghĩ sẽ tiếp tục nói đề tài này vì nàng không giỏi an ủi người khác” Có biết ở đâu bán tứ thư không?” “Tứ thư ?” “Tứ thư ở đây!” “Nga…Ta biết, ngươi đi theo ta!” nàng vỗ vỗ đầu như vừa bừng tỉnh, cẩn thận nắm lấy tay Vũ Dương:”Người ta luôn nói người ở Vũ Thành rất nho nhã, trước kia cũng đã thấy qua vài người , nhưng lại lạnh lùng như ngươi thì , ý ta muốn nói là….” Xuân hoa lải nhải một hồi xong, không khí lại lần nữa rơi vào tĩnh mịch. Tới thư trang, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, không để ý, Điệp Vũ Dương hỏi lão bản coi có mấy quyển sách mà mình cần. Nhạn Minh nghe được tiếng nói quay lại, vui sướng nhìn nàng:”Vương…Mộ cô nương cũng vào thành?” Nàng không nói gì, chỉ là bình tĩnh tiếp nhận thư phổ từ tay lão bản. “Để ta trả” nói xong liền lấy ngân lượng. Tính Điệp Vũ Dương lạnh lùng, một khi biết có cự tuyệt cũng vô dụng, liền thản nhiên nhận, để hắn trả tiền xong nàng ôm sách ra khỏi thư trang. Xuân Hoa phản ứng lại liền đuổi theo:”Tuyết Lăng, người kia là Nhạn tướng quân! Ngươi sao nhận ra hắn?” “Không biết” không muốn giải thích, nàng chỉ đáp lại một câu. Có hơi mất mặt, Xuân Hoa ngượng ngùng biễu môi tự hỏi trên đời sao có nữ tử lạnh lùng như thế, giống như mỗi lời nói đều sợ dư thừa. “Mộ cô nương, vừa rồi đã quên những thứ này” Nhạn Minh mặt đỏ tai hồng tiến đến, trên tay còn đang ôm quần áo nữ tử:”chắc là của nàng đi?” Trước mặt ngại ngùng của một nam tử, nàng sắc mặt không chút thay đổi tiếp nhận quần áo từ tay hắn:”Cám ơn”. Mấy thứ này đối với Điệp Vũ Dương chỉ là vật goài thân, không cần phải xấu hổ. Quần áo nữ tử bị nam nhân cầm đến là chuyện rất kiêng kị, mà nàng lại rất phong khinh vân đạm làm cho hắn cảm thấy mình có phần hẹp hòi. Nhìn trên tay các nàng mua đủ thứ hắn hỏi” Các nàng muốn ra thành sao? Tại hạ đây thật ra có thể đưa một doạn!” “Không cần” trong lúc nàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ở góc đường có đoàn binh lính hộ vệ từ phía tửu lâu đi ra, cầm đầu chính là Thương Duật.