Thế thân khí phi

Chương 15 : lần đầu

Bốn mắt chạm nhau rất bình thản, mắt hắn lạnh lùng, xa lạ đảo qua nàng, còn nàng thì dừng mắt trên nữ tử trong lòng hắn. Nhìn cảnh hai người dắt tay bên nhau, loại cả đời vĩnh kết đồng tâm này tạo hóa rõ không có dành phần nàng. Đoàn người Vương gia đi gần tới, Nhạn Minh tiến lên hành lễ:”Mạt tướng tham kiến Vương Gia, Vương Phi” Hương Lăng thấy Nhạn Minh tay cầm sách vở, mỉm cười nhìn sang vẻ lạnh lùng của Thương Duật nói:”Nhạn tướng quân nhìn không ra người rất cầu tiến” Thu hồi tấm mắt trên người Điệp Vũ Dương, Thương Duật hướng Nhạn Minh gật đầu:”Nhàn rỗi hay sao”. Ngữ khí không tốt không xấu, bình tĩnh không hề gợn sóng. Theo bên người Thương Duật, hắn cũng hiểu chút ít ý tứ dù chỉ qua vài lời ngắn ngủi:”Đều là Vương Gia chỉ dạy” Khi quay lại thì Điệp Vũ Dương đã rời đi. Qua khóe mắt, hắn thấy nàng leo lên xe ngựa của Nhạn Minh. Hương Lăng cười khẽ nhìn qua mọi người một lượt:”Thần thiếp có chút không khỏe, hay chúng ta nên sớm hồi phủ đi!” rồi nàng vờ nhíu nhíu mày. Thương Duật không trả lời chỉ ôm lấy Hương Lăng cùng đoàn tùy tùng rời khỏi. Bên trong xe ngựa, Điệp Vũ Dương nhẹ vén màn lên, nhìn người đi càng lúc càng xa, bên ngoài trời xanh mây trắng, một mảng trong sạch như tình yêu hai người họ, còn nàng dơ bẩn vẫn hoàn dơ bẩn. Chậm rãi lấy tay để xuống nhìn thấy Xuân Hoa đang bên cạnh tò mò nhìn nàng một cách khó hiểu. “Dường như ngươi có rất nhiều tâm sự?”. Nói rồi nàng không tránh khỏi thương cảm khi nhìn sâu vào đôi mắt thờ ơ, lạnh lẽo của Điệp Vũ Dương. Nhoẻn miệng cười” Ngươi suy nghĩ nhiều rồi” Không hiểu sao từ khi đến nơi tịch liêu này, nàng bất giác nhớ về hắn nhiều hơn. Có lẽ , nhìn người khác hạnh phúc nên nàng thấy tội nghiệp cho bản thân thêm. “Nhưng Nhạn tướng quân thật tốt bụng đã đưa chúng ta về” Dọc theo đường đi, Xuân Hoa không ngừng nói chuyện làm nàng vơi bớt phần nào cô đơn, tịch liêu, xúc động vừa rồi lặng lẽ giảm đi, giờ đây nàng dù đã hơi bình tĩnh lại cũng không tránh có chút ngẩn ngơ. Đêm đến, một mảnh yên tịnh, phía trên cao trước lều lại xuất hiện một đóa hoa hồng, Xuân Hoa khỏi nói trong lòng cảm thấy rạo rực nhưng khi nhìn đến dấu hiệu bên trong sắc mặc cũng trầm xuống:”Tuyết Lăng, ta nghĩ đêm nay ngươi không thể không đi rồi” Đang ngồi thẫn thờ nhìn vào ngọn nến, nghe Xuân Hoa nói Điệp Vũ Dương nhìn sang hỏi:”Tại sao?” “Bởi vì hoa này là của Nhạn tướng quân”. Sáng nay các nàng đều đã gặp qua Nhạn tướng quân, nếu để Xuân Hoa đi thay thì rõ ràng là lừa giạt mà. ”Ta đi”. Nói rồi, nàng cầm quyể sách lên, chậm rãi lật từng trang bề ngoài giả vờ như không để ý nhưng không hiểu vì sao lòng lại cảm thấy đau. Nàng từng nghĩ hạnh phúc của mình là lúc sống tại Mộ phủ, cho dù không cùng hắn ở chung một chỗ nhưng nàng cảm giác được hắn luôn lặng lẽ canh gác bên mình, dù biết không thể dắt tay cả đời nhưng chỉ cần có thể cùng chung phương hướng. Vì sao lại khó khăn đến vậy ? Nguyện vọng chỉ có thế nhưng sao lại quá xa xôi. Ông trời thật quá tàn nhẫn mà , tại sao đem nàng đến thế gian này nhưng lại bỏ rơi nàng. Không ai nhớ được năm đó khi mười ba tuổi nàng từng là một thiếu nữ hoạt bát, không ai từng nhớ nàng từng có một tâm hồn thật trong sáng, cũng đã quên năm đó nàng vẫn còn là một cô gái ngây thơ thế nhưng bị một linh hồn từ địa ngục như hắn đùa bỡn, đem thân thể dơ bẩn kia của hắn làm bẩn nàng. Vui vẻ tươi cười thế nhưng từ đó về sau không thấy nữa, vì trần gian kia đem cho nàng bao nhiêu phiền muộn, lưu lại bây giờ chỉ là một thân ảnh đang không ngừng giãy dụa trong quá khứ. Không ai tổn thương nàng, nhưng nàng lại tổn thương chính mình, trong một góc tối ngồi gậm nhấm vết thương của chính mình, từng ngụm từng ngụm máu bi thương bị nàng đem nuốt hết vào trong, bởi nhận thức được trên đời này những gì thuộc về nàng không nhiều lắm, cho nên nàng cần phải quý trọng không cho máu mình chảy ra. Sắc trời đã không còn sớm, từng ánh đóm lập lòe nhảy múa, một mảng trời mờ nhạt giúp người ta dễ dàng che đi những yếu ớt, đặt sách xuống, nhẹ hít sâu một hơi, nàng lại trở về một Điệp Vũ Dương lạnh lùng, vô cảm như trước đây. Đã không thể cự tuyệt chi bằng nên dứt khoát một chút.”Ta đi” Dù sao là một quân kỹ, sớm muộn gì chuyện này cũng đến, đối với Điệp Vũ Dương, cơ thể sớm đã không còn thuộc về mình nữa, chi bằng cứ coi như nước chảy bèo trôi đi.