Thế thân khí phi
Chương 131 : Bị mộ ưu vân hôn.
Mặc dù không biết vì sao Vũ Dương làm vậy nhưng Hương Diệp cũng không lên tiếng hỏi, chỉ là phối hợp với nàng bước tới.
Hai người đi chưa được bao xa, nam tử trong góc đường đã nhanh chân tiến tới gần họ:”Vũ Dương, ta tìm ngươi thật vất vả! Vì sao không đợi ta đến chứ?” Đôi mắt hắn nhu hòa như nước, không do dự nói ra lòng mình. Có lẽ vì hắn đã quá tưởng nhớ nàng nên ánh mắt kia càng dâng thêm vài phần thương cảm.
Dù thấy Mộ Ưu Vân trước mắt, Điệp Vũ Dương vẫn không hề có ý dừng lại cước bộ. Giờ đây nàng thật không biết phải làm sao để đối mặt hắn. Trước đây còn ở trong vương phủ không hề có vướng bận nào, nhưng nay lòng nàng giờ đã có thêm hình bóng một nam nhân khác tuy rằng hắn chính là người nàng từng yêu nhưng không ngờ chỉ một cái buông tay đã đẩyhai người cách xa vạn dặm.
“Vũ Dương, nàng đừng đi, đợi chút đã!”
“Hắn là ai? Ta thấy hắn đối với ngươi có rất nhiều ý tứ?” Hương Diệp vừa quay đầu vừa nghịch ngợm trêu nàng:” Ngươi lén Vương Gia yêu đương vụng trộm với hắn?”
“Hắn là Vĩnh Lạc vương gia, Mộ Ưu Vân!”
“Á..” Phản ứng của hắn quả là khó hiểu, chẳng phải Điệp Vũ Dương là Thanh Nhạc quận chúa hay sao? Không phải nàng là muội muội của Mộ Ưu Vân sao? Tại sao Mộ Ưu Vân lại dùng ánh mắt mê luyến ấy nhìn nàng, này… Chuyện này quả thật làm cho người ta khó mà hiểu nổi.
Không muốn quan tâm đến hắn, Điệp Vũ Dương cùng Hương Diệp cứ tiếp tục bước tới phía trước. Hiện giờ Thương Duật và Mộ Ưu Vân đang giao chiến, nàng không nghĩ sẽ đứng theo bên nào. Mặc dù nàng không cho rằng bản thân sẽ ảnh hưởng đến ai nhưng dù sao đi nữa nàng cũng không muốn thấy sự tình càng trở nên phức tạp.
Trước mặt họ đột nhiên xuất hiện rất nhiều quan binh đang từ từ tiến đến.
Thông minh như Hương Diệp đương nhiên biết được đám quân binh kia là đang cố tình hướng phía họ đến đây. Hắn kéo Vũ Dương lập tức xoay người, không thèm nhìn đến bộ mặt ưu thương của Mộ Ưu Vân :”Vũ Dương, thật xin lỗi, ta chỉ có thể dùng cách này để gặp nàng mà thôi”. Khi nhận được tin từ Khiết Đan thành, hắn chạy một mạch hướng đến phương bắc, phái người lùng soát tìm kiếm tung tích Vũ Dương khắp nơi chung quanh nhưng không ngờ nàng cùng nam nhân này hiển nhiên rất khoa trương du sơn ngắm cảnh, cho nên nhờ vậy, mà hắn tìm được nàng cũng không phải là chuyện khó gì.
“Nô tỳ không nghĩ sẽ trở về?” Nàng mới thoát ra từ một nhà lao không nghĩ sẽ lại chạy vào trong một nhà tù khác.
“Vì sao? Chẳng phải lúc ở Kiền Thành nàng đã nguyện ý theo ta rồi sao? Tại sao bây giờ lại không đồng ý?”. Trở về Hoàng Thành hắn vẫn luôn muốn tìm kiếm cơ hội cứu nàng. Nay Thương Duật đang ở Kiềm Mình thành chém giết, nên hắn muốn lợi dụng thời gian này tiến đến Khiết Đan thành cứu nàng, không ngờ nhận được tin nàng bị người cướp ra khỏi vương phủ. Đêm đó hắn thức trắng đêm thúc mã chạy như điên tới Khiết Đan thành nhưng sau đó nghĩ lại nếu Vũ Dương đã rời khỏi Ly Vương phủ tất nhiên nàng sẽ không ở lại Khiết Đan thành, vì vậy hắn liền lợi dụng binh quyền đang có trong tay quyết tìm bằng được tung tích Điệp Vũ Dương trong phạm vi thế lực của hắn.
“Không vì sao cả. Lúc trước chỉ vì muốn cứu Vương gia mà thôi. Nay Vương gia đã rất tốt cho nên nô tỳ cũng không cần thiết phải ở cạnh Vương gia nữa”
“Ta mặc kệ chuyện gì, ta chỉ biết là nàng không thể rời khỏi ta!” Theo đêm qua có tin báo tới, hắn đã đứng tại khách điếm này canh cửa suốt một buổi tối. Giờ nhìn đến vẻ mặt hờ hững của nàng, theo bên cạnh nàng còn là một nam nhân dung mạo tuyệt mĩ, hai người lại đi rất gần nhau lòng hắn rất khó chịu. ”Lần đó buông tay nàng là vì ta từ đầu tới cuối muốn tôn trọng lựa chọn của chính nàng, mặc dù lựa chọn kia đã làm cho ta rất đau khổ.”
“Quá khứ thì cứ cho nó qua đi, khi đó do còn trẻ người non dạ. Một năm trôi qua nô tỳ đã thay đổi rất nhiều, mọi chuyện khi xưa đều đã phai nhạt, rất nhạt…”
Mộ Ưu Vân gắt gao bắt lấy hai bả vai nàng, không ngừng lay nàng :”Không thể, nàng không thể đối với ta như vậy.” Vì nàng hắn có thể bỏ lại mọi thứ, ngay cả tước vị. Mặc dù không còn ai thân thuộc nhưng hắn không thể mất đi nàng. Một năm trước là do hắn bất lực nên làm cho nàng phải gả đi tận Khiết Đan thành xa xôi, một thân cô độc ở biên cương tự sinh tồn. Hắn tôn trọng nàng nhưng đồng thời trong lúc đó lại xem nhẹ cảm giác an toàn mà nàng đã cần. Giờ suy nghĩ lại hắn càng không cho phép bản thân mình buông tay một lần nữa.
Hương Diệp không thể một bên tiếp tục đứng nhìn dù sao Điệp Vũ Dương vốn cũng mới vừa bị sẩy thai không lâu thân thể vẫn còn rất yếu ớt làm sao có thể chiụ đựng ép buộc của hắn nên liền lấy tay ngăn lại:” Vĩnh Lạc vương gia, thân mình Vũ Dương không khỏe, ngươi tiếp tục làm như vậy nàng sẽ không chịu nổi” Nghe thế Mộ Ưu Vân kéo mạnh cơ thể Vũ Dương đang còn choáng váng sát vào lòng mình. Hương Diệp nhìn thế liền nói tiếp:”Vương gia, ngài không nên làm bậy, nàng chính là muội muội của ngài Mộ Tuyết Lăng a!”
Không để ý đến sự tồn tại của Hương Diệp, Mộ Ưu Vân lạnh lùng nhìn Điệp Vũ Dương hỏi:”Hắn là ai vậy? Chính nam nhân này đã mang nàng ra khỏi Ly Vương vương phủ sao?”. Nghĩ rằng dùng ngân lượng có thể giải quyết mọi chuyện Mộ Ưu Vân khinh thường nhìn Hương Diệp, ”Ngươi muốn cái gì, nói cho bổn vương biết, bổn vương sẽ cho ngươi!”
Chưa từng có người nào xem thường mình như thế, Hương Diệp nói:” Ta đã dùng mạng chính mình mới đổi được nàng ra khỏi Ly Vương vương phủ, ngươi chẳng lẽ có thể cho ta một mạng hay sao?” Hương Diệp khiêu khích nhìn hắn, không hề có một chút gì là sợ hãi.
“Có thể, chỉ cần Vũ Dương chịu trở lại bên cạnh ta.”
Vẻ mặt xem thường của hắn làm Hương Diệp thoáng cái tức giận đến muốn thổ huyết :” Vương gia, nàng là Một Tuyết Lăng, cùng ngài giống nhau đều mang họ Mộ!”. Sớm biết dính đến Điệp Vũ Dương thật không có kết quả gì tốt, vừa rời khỏi Ly Vương lại kéo tới một Vĩnh Lạc vương gia, thân thế cũng thật hiển hách, hắn xem ra phải cố hết sức thêm nữa.
“Nàng không phải là Mộ Tuyết Lăng, nàng là Điệp Vũ Dương!”
Hương Diệp hít sâu một hơi, cố gắng không chế xúc động bản thân không mắng người rồi vươn tay ôm lấy Điệp Vũ Dương:” Vũ Dương, chúng ta đi!” Nếu cứ tiếp tục ở đây dây dưa cùng Mộ Ưu Vân không chừng hắn sẽ bị tức mà chết.
“Được!”. Thật ra được người che chở bao bọc như vậy rất tốt nhưng sao nàng cũng cảm thấy rất đau lòng. Điệp Vũ Dương cảm động ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bên sườn mặt Hương Diệp, dung mạo của hắn quả thật là quá mức chọc người mà.
“Ngươi cho là ngươi có thể mang Điệp Vũ Dương đi sao? Lần này ta đến đã quyết sẽ không buông tay nàng!”. Mộ Ưu Vân lạnh lùng mở miệng làm bọn họ nhất thời dừng chân:” Người đâu, đưa cả hai người họ mang về quận phủ!”
Nếu chỉ có thể bảo vệ chính mình điều đó đối với Hương Diệp quả thật là dễ dàng nhưng cạnh hắn còn có Vũ Dương, nàng không hề biết chút võ công nào cho nên đành không phản kháng để người đưa đến quận phủ.
Lần này Mộ Ưu Vân đến đây đã làm cho Khánh quận vương hết sức vui mừng. Dù sao Mộ Ưu Vân trước mắt chính là tâm phúc của Trục Nguyệt hoàng. Hắn đã thân chinh đến quận phủ này tự nhiên bọn họ liền phải cần chiếu cố hắn cho thật tốt.
Bởi vậy Điệp Vũ Dương cùng Hương Diệp cứ thế bị người giải đến quận phủ. Ở đây trước đó đã có người bố trí phòng ở cho họ thật tốt, còn chưa kịp lên tiếng phản đối hai ngừơi đã bị hộ tống vào trong hai phòng khác biệt.
Tuy rằng không muốn đến đây nhưng Điệp Vũ Dương trời sinh thờ ơ cho nên cũng im lặng để người xếp đặt, ngây người ngồi xuống đó. Nhưng ngược lại Hương Diệp thì vẻ mặt đang nổi giận đùng đùng , hắn nhất thời kích động đứng lên, quên mất cả hình tượng. Đối với người bên ngoài hành vi cử chỉ của hắn luôn luôn ung dung đạo mạo, rõ ràng hành động vừa rồi tuy nóng giận nhưng cũng không kém phần tăng thêm sức hút.
Lúc mới gặp, chỉ thấy bề ngoài hắn là một người rất nho nhã ôn hòa, về sau tiếp cận mới phát hiện hắn ngẫu nhiên rất hài hước, nhưng thời gian càng lâu nàng còn phát hiện hắn rất trẻ con.
“Điệp Vũ Dương, ngươi hại ta thật thảm thiết mà.” Hương Diệp bước vào ngồi xuống nhìn Điệp Vũ Dương đang im lặng nãy giờ không nói lời nào.
Nàng áy náy nhìn hắn, rồi rót ra một chun trà :”Ta cũng không biết là sẽ gặp hắn ở đây”
Thấy vẻ yếu đuối của nàng, Hương Diệp đột nhiên không biết nói gì:”Đứa ngốc, ngươi tự trách làm chi? Ta cũng không phải trách ngươi.” Nghĩ nghĩ hắn vẫn là buộc miệng hỏi nàng :” Hắn không phải là ca ca của ngươi sao? Tại sao…? Tại sao..”
Nhận ra hắn đang do dự, Điệp Vũ Dương ngước mắt lên nhìn hắn rồi suy nghĩ gì đó mới mở miệng:”Vương gia không phải là ca ca của ta, ta cũng không phải là Mộ Tuyết Lăng. Ta chỉ là Điệp Vũ Dương!”. Giờ đã rời khỏi vương phủ cho nên nàng không cần phải tiếp tục dấu giếm, làm ra vẻ thần bí như vậy nữa.
“Cái gì, ngươi nói ngươi không phải là Mộ Tuyết Lăng? Vậy sao ngươi có thể vào được vương phủ chứ?”
“Sao…”
“Trời, các người như vậy chính là tội khi quân. Vũ Dương ngươi sao lại ngốc như thế, nếu bị phát hiện đó là tru di cửu tộc a!”
Cửu tộc? Nàng thật ra cũng rất hy vọng mình có cơ hội như vậy nhưng thật không có a:”Ta không có cửu tộc, trên thế gian này chỉ có một mình ta Điệp Vũ Dương mà thôi”, khi nói những lời này khuôn mặt nàng hết sức bình tĩnh.
Hắn cố giữ chặt tay nàng, đau lòng nói:”Tốt lắm, không sao cả, về sau Hương Diệp ta chính là cửu tộc của ngươi.”
“Tốt”
Hương Diệp lộ vẻ hơi do dự, sau đó nói :”Ta nghĩ thế nào cũng thấy chuyện làm ăn này thật là lỗ vốn, ngươi nay mang tội khi quân một khi bị phát hiện ta đây chẳng phải cũng sẽ mất mạng sao?” Hắn vờ như rất khẩn trương giữ chặt tay Điệp Vũ Dương, năn nỉ:”Vũ Dương, vì ngươi giờ đã có cửu tộc là ta bên cạnh, ngươi từ nay nên phải bảo trọng tính mạng mình cho thật tốt có biết không!”.
Nàng cảm động nhìn hắn, thì ra hắn muốn dùng cách này để nói cho nàng biết trên thế gian này cũng có người để ý đến sinh mệnh của nàng:”Được!”. Cảm giác thế này thật tốt biết bao. Dù biết bản thân rõ ràng đã mang lại không ít phiền hà cho hắn nhưng nàng vẫn muốn níu kéo không muốn buông tay cho mối thân tình này.
“Tuy rằng lần này đứa nhỏ không còn, nhưng tương lai vẫn sẽ có cơ hội. Đến lúc đó ngươi sẽ có một cửu tộc mới, sẽ không còn cần đến ta nữa!” bản tính vốn hay nói giỡn nhưng Hương Diệp thật khó lòng mà tưởng tượng ra bộ dạng Điệp Vũ Dương khi có đứa nhỏ sẽ ra sao. Nàng vốn đã ít lời chỉ e rằng đứa nhỏ kia của nàng cũng có một ngày nghẹn chữ mà chết a.
Bàn tay của hắn quả thật rất ấm, thật to nhưng không giống với Thương Duật. Thương Duật và nàng đều là người lạnh lùng, cho nên mỗi khi hai người ở cùng một chỗ đều phải cần một khoảng thời gian mới có thể sưởi ấm đối phương, không giống Hương Diệp ấm áp thật sự làm cho người ta rất quyến luyến:”Sẽ không đâu, ngươi mãi là cửu tộc của ta…”
Một luồng gió mạnh ập tới, làm Điệp Vũ Dương không thể không buông Hương Diệp ra, thân mình ngay sau đó liền rơi vào trong vòng ôm của Mộ Ưu Vân:”Vũ Dương, nàng không thể đối với ta như vậy!”. Cảm tình con người chính là như thế một khi đã mất đi thì một chút cũng không để ý, không luyến tiếc.
Biết Mộ Ưu Vân sẽ không thương tổn Vũ Dương nên Hương Diệp lẳng lặng lui ra ngoài vì dù hắn có ở lại cũng không thay đổi được gì.
“Vũ Dương, nàng từng mang thai, từng có đứa con của Thương Duật sao?” Hắn thương tâm nhìn thẳng vào mắt nàng. Tuy biết Vũ Dương gả cho Thương Duật nhưng khi nghe tin nàng từng mang thai cốt nhục của Thương Duật thì trong lòng hắn vô cùng kích động:”Nàng làm sao có thể có thai với hắn cơ chứ?”
Đang muốn trả lời, nhưng khi ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt đang ngập hơi nước của hắn, Điệp Vũ Dương liền đem ý nghĩ trong đầu thu hồi. Dù sao hắn cũng chính là nam nhân mà nàng đã từng yêu làm sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế:”Hiện giờ không phải đã không còn nữa sao?” Nàng muốn bình tĩnh đối mặt chuyện mình đã mất đứa nhỏ, cố ý an ủi cho người khác nhưng đồng thời lại làm thương tổn chính bản thân mình.
“Vũ Dương, nàng đã yêu hắn rồi phải không? Bằng không nàng làm sao có thể vì hắn mà mang đứa nhỏ chứ?” Tính tình của Điệp Vũ Dương, hắn biết rất rõ, chuyện nàng không muốn không ai có thể ép nàng. Nếu nàng đã từng mang cốt nhục của Thương Duật, vậy nếu không phải là để ý thì là cái gì, nhưng Mộ Ưu Vân hắn vì sao không thể có được tâm nàng chứ. Tuyệt tình của nàng làm cho hắn sợ hãi, dường như nàng đang đứng đó nhưng hắn nhìn không thấy chạm cũng không được, làm hắn cảm thấy bản thân mình rất bất lực, “Vũ Dương không cần, không cần thương hắn, không cần tàn nhẫn với ta như vậy. Ta chỉ có nàng, chỉ có nàng thôi.!” Hắn gục đầu lên vai nàng, trong lòng bàng hoàng cùng xúc động muốn nghe được một lời hứa hẹn của nàng.
Vũ Dương hơi nhắm mắt, càng nhìn hắn lòng càng thấy thương tâm, thật không đành lòng:”Được!” Không phải nàng đã muốn rời khỏi nơi đó rồi sao? Ra đi như vậy không còn dây dưa, không làm Thương Duật đau lòng càng không cho hắn cơ hội tổn thương mình.
“Thật vậy sao! Là thật sao?” Hắn vui sướng ngẩng đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm nàng.
Bản tính hắn vốn kiêu ngạo, đồng thời xưa nay là người rất trầm ổn nay lại vì chính nàng mà bị kích động thế này:”Đúng vậy!” Thật đúng là tạo hóa trêu ngươi! Khi nàng để ý hắn, bọn họ lại bị chia cách bởi thiên sơn vạn thủy, đến khi trong lòng nàng giờ đã có người khác thì hắn lại ung dung xuất hiện trước mặt nàng.
“Thật tốt, Vũ Dương…” Đầu hắn hơi hơi cúi xuống từ từ thưởng thức hương vị từ cơ thể nàng đang tỏa ra.
Nhìn khuôn mặt đang càng lúc càng gần, ngay chính lúc môi chạm vào nhau, trong đầu nàng thoáng cảm thấy thật trống rỗng. Môi hắn chạm nhẹ hôn lên mặt nàng, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng còn có chút ngưa ngứa truyền tới :”Có người đến!” May mắn thay thoáng thấy có một binh sĩ tiến đến, Điệp Vũ Dương nhanh chóng lên tiếng.
Mộ Ưu Vân không chút hờn giận chỉ là hơi nhíu mày, đặt nụ hôn nhẹ lên trán của nàng:”Ta đi xử lý công việc một chút, nàng ở đây cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng nên chạy loạn!” Sẩy thai mặc dù không phải là chuyện quá mức nghiêm trọng gì nhưng đối với sức khỏe Vũ Dương sau này vẫn có ảnh hưởng không ít.
Mộ Ưu Vân đi rồi, Điệp Vũ Dương đưa tay lên sờ thử hai má, nơi đó vẫn còn để lại hương vị của hắn. Hương vị đó rất đặc trưng, rất nhẹ lại không bá đạo như củaThương Duật.Namnhân như Thương Duật cho dù nàng không đồng ý hắn cũng sẽ kiên trì đến khi nàng đồng ý mới thôi, cho dù là thời điểm bọn họ ân ái hắn cũng không cho phép nàng lơ là không tập trung, buộc nàng phải phản ứng lại với va chạm của hắn.
Tai sao lại nghĩ đến hắn chứ? Điệp Vũ Dương lắc lắc đầu, mấy ngày nay hình như nàng chưa từng có một giấc ngủ an ổn. Liếc nhìn gần chiếc giường, phát hiện rất nhiều hoa tươi làm cho cả gian phòng đâu đâu cũng đầy ấp những hoa đào. Thì ra chuyện này hắn cũng biết sao? Trước kia khi còn ở Mộ vương phủ, mỗi khi nhìn thấy hoa đào từng đóa nở rộ nàng sẽ hái chúng đặt nơi đầu giường, đợi cho nó khô héo nàng mới đem chúng vứt bỏ.
Trong giỏ nhỏ đầu giường cũng có rất nhiều hoa, những cánh hoa đào màu hồng phấn trông càng cực kỳ xinh đẹp. Đối với hoa nàng không phải thích nhiều lắm chỉ đặc biệt là hoa đào, mùa hè thì thích ngắm tử vi tím, ngoài ra những thứ khác nàng không chút nào để ý.
Chậm rãi nhặt lên một đóa hoa, nàng nhẹ nhàng đặt trên môi gian, ngửi thấy một mùi thơm ngát và môi cảm nhận được sự mát lạnh của sương sớm, mơn man quấn quanh đầu lưỡi nàng, truyền đến cảm giác lạnh lạnh. Nhưng khi đem chúng nuốt vào cuống họng lại cảm thấy thật chua xót, cố gắng nuốt xuống cũng không xóa được vị dắng chát kia.
Xử lý xong mọi công việc Mộ Ưu Vân liền quay trở về, nhìn thấy nàng đang ngủ say lòng hắn dâng lên sự thương cảm, tâm như bị siết chặt:”Vũ Dương, nàng thật là gầy!” Hắn nhìn khuôn mặt của nàng, đem bàn tay chạm nhẹ lên đó. Nàng trong lúc ngủ mơ đang nở nụ cười thỏa mãn, hắn nhìn đến mê mẩn, đây là nụ cười hắn trước giờ chưa từng thấy qua. Tuy rằng lúc trước tại Mộ vương phủ, mặc dù là nàng cũng thường mỉm cười với hắn nhưng trông không thỏa mãn như thế này, đây chính là nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Hắn thật lòng rất hy vọng cả đời này đều có thể bầu bạn cạnh nàng, không cần bất kỳ thê thiếp nào, không có Thương Duật, không có Trục Nguyệt hoàng. Hắn nguyện bản thân chỉ là một người thế tục bình thường cùng nàng đồng hành cả đời. Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi đang thản nhiên cười, Mộ Ưu Vân không dám hôn quá sâu e sợ đánh thức nàng.
Hắn cười mãn nguyện, kéo chăn đắp lên cho nàng rồi nhẹ nhàng rời đi.
Tại giây phút hắn hôn nàng, Điệp Vũ Dương đã tỉnh lại, nhưng nàng cảm thấy may mắn vì hắn không tiếp tục tiến tới bằng không nàng thật không biết phải phản ứng thế nào cho phải.
Điều này Mộ Ưu Vân vĩnh viễn không bằng Thương Duật, hắn bá đạo cho dù là nửa đêm hắn cũng làm nàng tỉnh lại. Dù biết Vũ Dương đang chìm sâu vào giấc ngủ mơ hắn cũng sẽ cắn nàng không nhẹ thì mạnh đến khi nàng tỉnh lại mới thôi, hắn bắt nàng nghênh đón nhiệt tình của hắn. Nếu như nàng không muốn hắn cũng có cách nhẫn nại để dụ dỗ dàng, cho đến khi nàng vì hắn mà nở rộ mới thôi.
Còn Mộ Ưu Vân là người luôn khiêm tốn, hắn chỉ biết chờ đợi, yên lặng canh giữ một bên, nhẫn nại chờ cho đến khi nào Điệp Vũ Dương chuẩn bị sẵn sàng.
Ở tại quận phủ mấy ngày nay, lúc nào Hương Diệp cũng luôn kề cận bên nàng. Hôm nay sau khi ngủ trưa tỉnh dậy đã nhìn thấy Hương Diệp đang tiến vào. Hắn nhìn quanh bốn phía thấy không người mới nói:”Vũ Dương, tối nay sẽ có người đem chúng ta trốn đi!”.
Mộ Ưu Vân đối với Vũ Dương rõ ràng là rất tốt, điều đó hắn không hề phủ nhận. Hương Diệp biết bản thân Mộ Ưu Vân lo lắng cho Vũ Dương muốn chết nhưng lại không dám phái bất cứ kẻ nào giám sát cạnh nàng, ngược lại đành chính mình ngày ngày tiến tới thăm hỏi.
“Thật không? Ngươi không phải cũng bị giam lỏng sao? Làm sao có thể liên hệ được người bên ngoài chứ?”
“Ha ha, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhặt, ta chỉ là phải hy sinh một chút nhan sắc mà thôi!” Hắn còn bày ra bộ dáng như một lão ngoan đồng, say sưa nói:”Thì ra hạ nhân trong quận phủ này ngay cả nam nhân, họ cũng đối xử rất tốt.”
Nàng hơi hơi mỉm cười biết Hương Diệp không hề khoát lác chút nào. Dung mạo của hắn quả thật là quá mức hoàn mỹ, vô luận nam nữ hay già trẻ nhìn đến đều cảm thấy thật yêu thích. Vốn dĩ ấn tượng đầu tiên đập vào mắt họ chính là khí chất ung dung của hắn cho nên nghe hắn ra lệnh thì cũng tự nguyện tuyệt đối phục tùng, nhưng dù sao chuyện này chỉ có hắn mới nghĩ ra được.
“Ta dường như cảm giác được ngươi đang khinh thường ta!“ Hương Diệp không chút hờn giận trừng mắt nhìn nàng, tỏ vẻ như đang rất ủy khuất.
“Không có, chỉ là thấy biểu hiện của ngươi trước mặt ta so với người khác quả thật chênh lệch rất lớn”
“Thì sao nào? Chẳng lẽ hối hận vì đã không gả cho ta sao?” Hắn chống tay lên đầu vai nàng ý tứ trêu đùa.”Nhưng cũng trễ rồi ta dù sao cũng là thuyền đã có bến a!”
Nàng mỉm cười đánh nhẹ hắn:”Tốt lắm, chúng ta chừng nào trốn đi?”
“Giờ tý đêm nay!”
“Tốt!”
Câu trả lời của nàng làm cho Hương Diệp có chút khó hiểu:”Vũ Dương ngươi quả thật là một nữ nhân rất nhẫn tâm a. Thật có thể buông tay người đã yêu ngươi chết sống như Mộ Ưu Vân sao?” Nàng quá mức bình tĩnh ngược lại làm cho hắn cảm thấy nuối tiếc.
“Không sai!”
Hương Diệp hít sâu một hơi, nhẹ nhõm nói:” Điệp Vũ Dương, ngươi thật không giống nữ nhân chút nào, nói chuyện lúc nào cũng cụt ngủn” Hắn giận dỗi dậm chân xoay người liền đi ra ngoài.
Đêm đến, Điệp Vũ Dương không hề chuẩn bị gì cả, nhưng dường như nàng cảm thấy Mộ Ưu Vân vẫn phát hiện ra gì đó, cả đêm cứ ở trong phòng quanh quẩn lấy nàng không hề có ý định muốn rời đi, còn Điệp Vũ Dương chỉ biết câu được câu mất một bên phụ họa theo.
“Vũ Dương, nàng xem, cái này có đẹp không?” Hắn từ trong ngực áo cẩn thận lấy ra một vật gì đó, đem đặt trước mắt Điệp Vũ Dương.
Điệp Vũ Dương đang đọc sách, giương mắt ngước nhìn một chút:”Rất đẹp!” Đó là một cây trâm ngọc rất tinh xảo, thân trâm màu trắng thuần khiết bên trên không có một chút hoa văn lòe loẹt nào, đầu trâm có gắn hình điêu khắc cùa mấy đoá hoa đào.
“Ta thấy cây trâm của nàng đã bị gãy, cho nên trên đường nhìn thấy nó liền mua cho nàng” Mộ Ưu Vân tiến tới, lấy sách ra khỏi ta nàng:”Thích không?”
Thì ra nàng vẫn luôn cài cây trâm bị gãy mà Thương Duật đã tặng, không muốn thay cái mới, càng chưa từng tháo nó xuống:”Rất tinh xảo!” Điệp Vũ Dương cầm lấy cây trâm, nhẹ nhàng vuốt ve, thân trâm bằng ngọc dưới ánh nến chiếu rọi càng thêm trong suốt, đẹp mắt.
“Ta giúp nàng ” Vừa nói hắn vừa tháo xuống cây trâm gãy mà nàng đang cài. Hắn không hiểu vì sao khi nhìn đến hoa văn của cây trâm gãy kia hắn cảm thấy rất chướng mắt, dường như trong lòng còn thấy khó chịu:”Cài lên cho ta xem.”
“Không” Điệp Vũ Dương lùi lại, vội vàng cự tuyệt:”Giờ đã muộn rồi, cũng nên đi nghỉ ngày mai sẽ cho Vương Gia xem!”
Hắn không cự tuyệt, chỉ cười cười rồi thu tay lại:”Được, ngày mai ta nhất định phải nhìn thấy nàng cài nó!” Lúc nói câu này hắn đã cố tình nhấn mạnh hai chữ ngày mai kia.
Chẳng lẽ hắn đã cảm nhận được điều gì sao? Điệp Vũ Dương ngẩng đầu nhìn lên nhưng không phát hiện gì, nghĩ rằng chắc bản thân có lẽ đã quá đa nghi, nếu Mộ Ưu Vân biết nàng phải đi tất nhiên hắn sẽ không thể bình tĩnh như thế.
Hai người trò chuyện trong chốc lát thì Mộ Ưu Vân liền bị thuộc hạ gọi đi. Nay Thương Duật tạo phản, công việc trong triều có lẽ rất là bề bộn, hắn thân là Vĩnh Lạc vương gia đương nhiên cũng không thể nào tự do nhàn nhã.
Nàng chợp mắt một chút liền nghe bên ngoài có người đang gõ cửa, theo sau đó là tiếng đẩy cửa đi vào.
“Điệp Vũ Dương, giờ khắc khẩn trương thế này mà ngươi còn ngủ được à?” Hương Diệp nhìn nữ nhân đang nằm trên giường tức giận ngay cả tròng mắt cũng muốn bốc hỏa.
Mặc kệ hắn tức giận, nàng vốn trước giờ không phải là người hay khẩn trương:”Đến giờ tý rồi sao?”
“Ừ! Chúng ta đi thôi!”Hắn nắm tay Điệp Vũ Dương rồi kéo ra ngoài,”Sẽ có người đợi chúng ta ở cửa hậu viện để tiếp ứng”
Hai người rón ra rón rén hướng phía hậu viện đi đến, Hương Diệp vốn quen thuộc nên dễ dàng tránh được tai mắt, cứ thế xuyên một đường đi qua.
Vừa tới hậu viện liền thấy một tên hắc y nhân phi thân vào, hắn hướng Hương Diệp hành lễ:”Gia, nô tài tới chậm!” vừa cung kính nhưng rất đủ lễ.
“Nói nhiều lời vô nghĩa thế này làm chi, đi mau!”
“Cô nương, đắc tội!” Hắn vươn một tay liền ôm lấy hai người định hướng phía ngoài bay đi.
“Thật to gan, dám xông vào quận phủ!” Một giọng nói vang lên, dường như bọn họ đã sớm chuẩn bị, trong phút chốc chỉ thấy một đám người đông nghịt xông vào từ bốn phía bao vây cả ba lại bên trong. Mộ Ưu Vân mỉm cười, dạt đám người hai bên chậm rãi đi tới:”Vũ Dương, nàng muốn đi đâu?”
“Rời khỏi nơi đây!”
Thấy nàng không hoảng sợ, hắn tin rằng nàng thật sự muốn rời đi. Hắn không tiếp tục nhìn đến nàng mà chuyển sang nhìn Hương Diệp:”Các ngươi muốn chính mình đầu hàng hay là muốn ta ra tay đây?”
Hương Diệp cười lạnh, xem ra bọn họ đã bị trúng kế:”Giỏi cho ngươi Mộ Ưu Vân, thì ra ngươi cố tình không cho người giám sát chúng ta là vì có âm mưu sẵn.” Thân mình hắn lại lui về chắn trước mặt hắc y nhân.”Mệnh Sách, ngươi mau chạy đi!”
Mệnh Sách nhìn chủ nhân rồi sau đó suy nghĩ: dưới tình huống đông người thế này hắn có thể toàn mạng trở ra cũng không phải khó lắm cho nên không chút do dự tuân lệnh, hắn nhanh tay tung ra vài chưởng, thừa dịp bọn quân binh còn chưa chuẩn bị liền phi thân rời đi.
Mộ Ưu Vân không quan tâm, chỉ cần Vũ Dương còn ở đây những cái khác hắn không muốn để ý:”Đem Hương Diệp giải đi xuống!” Nói xong hắn lẳng lặng nhìn Điệp Vũ Dương, bộ dáng tao nhã giờ đây cũng dần dần phát ra lửa giận.
Không đợi Vũ Dương phản ứng, Mộ Ưu Vân liền ôm lấy nàng hướng viện trước mặt đi tới.
Dọc theo đường đi Điệp Vũ Dương không hề giãy dụa phản kháng, bởi vì nàng biết mặc dù lòng nàng không vui nhưng lần này nàng rõ ràng nàng đã chọc giận Mộ Ưu Vân.
Mộ Ưu Vân một cước đá văng cửa phòng, ôm nàng hướng phía giường bước tới.
Điệp Vũ Dương giờ mới bắt đầu khẩn trương, ánh mắt hắn đang phát ra lửa nóng hừng hực. Nàng biết rõ đây đơn giản không chỉ có phẫn nộ, nàng còn nhìn ra được mâu gian kia hiện lóe lên tia sáng rất giống của Thương Duật:”Vương gia, ngươi muốn làm gì?” Điệp Vũ Dương lồm cồm ngồi dậy khẩn trương nhìn hắn.
“Ta nghĩ nếu để cho nàng danh chính ngôn thuận làm người của ta thì nàng sẽ không có cơ hội mà rời khỏi ta nữa!” Dứt lời hắn vươn tay ra kéo Điệp Vũ Dương rơi gọn vào trong lòng hắn, môi hắn, khi nàng còn chưa kịp lấy lại phản ứng, đã không chần chừ mà hôn xuống.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương