Thế thân khí phi
Chương 132 : vũ dương ám sát thương duật.
Điệp Vũ Dương trong phút chốc trở tay không kịp, bị môi hắn chà sát hôn xuống, hai tay dùng sức đẩy ra không ngờ bị hắn càng ôm càng chặt :”Ô…”. Một khắc kia tim của nàng dường như muốn nhảy ra ngoài. Khoảng cách hai người quá gần nên ngay cả mùi hương đặc trưng trên người hắn cũng không khó ngửi thấy, ngược lại còn có mùi hoa đào thơm ngát phụ thêm một bên làm cho mùi thơm kia càng thêm dễ chịu.
Nhưng nàng lại không thể đáp lại, cảm giác chính mình như đang phản bội Thương Duật. Trong khi đó bàn tay hắn lại không ngừng vuốt ve, đem quần áo trên người nàng từng mảng xé rách:”Dừng tay, Vương gia , đừng…..tay….” nàng không biết làm gì nhất thời cắn mạnh một cái, ngay tức khắc liền cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập hầu gian.
Mộ Ưu Vân có vẻ như càng nổi điên hơn, một tay gắt gao cố định hai tay Vũ Dương đặt trên đỉnh đầu. Môi nàng lại tiếp tục bị hắn không ngừng vừa dày vò, cắn nuốt, cứ theo một đường thẳng hôn xuống.
Điệp Vũ Dương giờ phút đã thật sự hoảng sợ, toàn thân nàng không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần trở nên trắng bệch. Nhưng Mộ Ưu Vân đang trên người nàng vẫn không ngừng thăm dò, mỗi một tấc da khi bị hắn chạm vào làm cho nàng khó chịu đến nổi da gà:”Vương gia, không được, không cần phải ép buộc nô tỳ….” Bầu ngực nàng bị lưỡi hắn bừa bãi liếm mút truyền đến cảm giác cực kỳ không thoải mái, đồng thời đầu óc càng thêm choáng váng quay cuồng.
Thân thể bất ngờ bị co rút từng trận, nàng vội nghiêng người sang một bên:”Á…” sau đó đem tất cả thức ăn của buổi tối mà nôn ra hết.
Mộ Ưu Vân lúc này mới phát hiện hành động điên cuồng của chính mình vừa rồi, hắn cả kinh nâng cả người nàng dậy, nhìn thấy nàng vì thống khổ mà không ngừng nôn tháo thức ăn ra ngoài. Hắn giận dữ rống to một tiếng:”A…” Tiếng rống giận kia vừa dứt thì thân thể hắn cũng đã biến mất ra khỏi tẩm phòng của Vũ Dương.
Điệp Vũ Dương không biết Mộ Ưu Vân đã rời đi lúc nào, nàng chỉ cảm giác được dạ dày như đang nôn cả mật ra, thân thể không còn một chút sức lực nào. Trên giường giờ vẫn còn tràn ngập hương vị của Mộ Ưu Vân, Điệp Vũ Dương cố gượng ngồi dậy, tựa người vào một trụ giường để giúp đỡ lấy cơ thể mình.
Cơ thể vẫn chưa hết run rẩy, nàng đột nhiên bật tiếng khóc nức nở. Ánh trăng theo cửa sổ bị mở tiến vào, chiếu rọi lên khuôn mặt trắng bệch của nàng trông càng thêm trong suốt, sáng rọi dị thường. Nàng khi đó có loại cảm giác cực kỳ sợ hãi, làm nàng vô thức nhớ lại đoạn thời gian mà nàng không muốn ai biết tới trước kia, đó chính là khoảng thời gian mà hàng đêm nàng phải lặng lẽ dùng nước mắt rửa mặt, cô đơn giữa đêm khuya thanh vắng. Nàng khóc không phải do cảm thấy bi thương vì thân thể không còn thuần khiết, mà khóc vì bản thân cảm giác thật vô vọng , hồng trần cuồn cuộn bên ngoài nhưng chỉ mình nàng bất lực không tìm được nơi nào để dựa dẫm vào.
Nàng chỉ có thể nuốt vào nước mắt chính mình, chậm rãi đưa tay chạm nhẹ lên bụng mình: không ngờ đau thương của nàng cũng chỉ có thể chờ khi đêm tối không người mới có thể đem ra tự chữa lấy.
“Gia…”Một khắc này không ngờ người nàng mong muốn gặp nhất hiển nhiên lại là nam nhân vô tình kia, Thương Duật. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong trẻo và lạnh lùng thấm ướt cả kuôn mặt nàng, để lại dấu vết bi thương đã từng lướt qua nơi đó.
Đầu ngón tay khẽ nâng lên, lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra, kiên cường ngửa đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ tự an ủi:”Vũ Dương, không đau, một chút cũng không đau…”Không có mẫu thân ôm ấp, nàng chỉ có tự ôm chặt lấy bản thân mình; không có mẫu thân dỗ dành nàng chỉ có thể tự mình an ủi chính mình; nhưng nếu mất đi tâm mình, nàng nên làm thế nào bây giờ? Nàng nên phải đi nơi nào?
Hương Diệp sau khi được Mộ Ưu Vân nhờ vả tiến đến, hắn thấy Vũ Dương đang si ngốc ngồi nhìn ánh trăng, trên người quần áo lộn xộn, mái tóc rối bời hỗn độn, có vẻ đã khóc rất nhiều, làm cho lòng hắn co rút đau đớn.
Hương Diệp từng bước tiến tới, ôm lấy thân thể yếu ớt của nàng:”Vũ Dương, cửu tộc của ngươi đến rồi đây.” Tiếng nói hắn khàn khàn, nghe như có một loại đau đớn đang âm ỉ trong đó:”Vũ Dương đừng sợ, Hương Diệp ta đến rồi đây, không cần sợ nữa!” Nhìn thấy thân thể nàng run rẩy lòng hắn thật đau lòng không thôi.
“Hương Diệp, ta rất muốn tỏ ra kiên cường, nhưng ta không làm được, làm không được….” . Chuyện thương tâm trong lòng bao năm qua nay lại bị Mộ Ưu Vân dùng sự cường hãn, ép bách phá hỏng tất cả, không biết phải dùng lời lẽ nào để diễn tả ra hết đây:”Ta đã không ngừng tự nhủ bản thân mình không hề đau, không đau, nhưng mà….”
Hương Diệp gắt gao ôm chầm lấy nàng, ôn nhu mở miệng:”Đau thì cứ nói ra đi, không sao cả, đã có ta ở đây.”
“Được, Hương Diệp, ngươi đừng đi,” Nàng nhẹ nhàng dựa vào vòng ôm của hắn, rồi chậm rãi nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Hắn đem ngoại bào của mình cởi xuống, phủ lên người của nàng, cứ như vậy mà lẳng lặng ôm nàng, tựa như những ngày đông trước đây khi hắn còn sống trong nghèo khó, cùng Hương Lăng kề cận sưởi ấm cho nhau. Hắn nhẹ nhàng lấy tay vuốt vuốt mái tóc hỗn độn của nàng, nhìn đến cánh môi đã sưng đỏ có lẽ vì bị Mộ Ưu Vân chà xát khi nãy. Hắn tức giận nguyền rủa Mộ Ưu Vân đúng là chết tiệt mà, sao dám đối với Vũ Dương thế này chứ, nàng trong mắt hắn là một nữ nhân tinh khiết nhất thiên hạ, tên họ Mộ kia sao nỡ lòng xuống tay không thương tình như thế.?
Trước đây hắn không biết vì sao Vũ Dương lại bị gả đến Khiết Đan thành xa xôi này, nhưng hắn biết nhất định không phải là do nàng nguyện ý, bằng không nàng cũng không ngừng mà muốn trốn khỏi Ly Vương thế này. Còn Mộ Ưu Vân dù sao hắn cũng nhờ có Vũ Dương tình nguyện đứng ra chịu khổ cho muội muội hắn, đáng lẽ hắn nên đối tốt Vũ Dương mới phải, không nghĩ hắn lại có thể đối nàng như vậy. Trách không được khi nghe hắn hỏi nàng đã muốn đi nơi nào, nàng lại có vẻ mặt ngốc nghếch mờ mịt thế kia.
Sắc trời dần dần sáng lên, Hương Diệp cũng ngồi ôm Điệp Vũ Dương suốt cả một đêm. Đợi đến khi Vũ Dương tỉnh lại nhìn thấy Hương Diệp trước mặt nàng kích động nói:”Ngươi không mệt sao?”
“Không mệt, vẫn còn tốt lắm, mau nhanh đi rửa mặt!” Lúc đứng dậy phát hiện hai chân mình hơi chút run rẩy, nhất thời không thể đứng vựng, hắn nhanh chóng ngồi trở xuống.
Điệp Vũ Dương khó hiểu nhìn hắn lên tiếng:”Làm sao vậy?”
“Không việc gì, chỉ bị tê chân mà thôi” Nhìn thấy nàng lo lắng hắn nói:”Điệp Vũ Dương, sau một đêm ôm ngươi, ta phát hiện ngươi này cả người toàn xương không có chút thịt nào cả.”
Trong lúc Điệp Vũ Dương đi rửa mặt, hắn đã thuận tiện lợi dụng lúc đó đem chăn nệm trên giường của nàng ném hết ra ngoài. Tối qua khi nhìn thấy bộ dáng nàng ngồi trên đó hắn biết nàng cảm giác chúng có bao nhiêu bẩn a.
Nhìn chiếc giường trống trải kia Điệp Vũ Dương cảm kích hắn nở nụ cười rực rỡ:”Hương Diệp ngươi thật sự là người tốt!”. Đối với tất cả những chuyện xảy ra nàng chỉ có thể đem chúng vùi chặt dưới đáy lòng, xoay người một cái lại biến thành một Điệp Vũ Dương đạm mạc như xưa.
“Ta cũng nghĩ như vậy” Hắn cười đắc ý, sau đó chỉ chỉ đến bàn thức ăn trước mặt:”Mau chút qua đây ăn đi, ta đang rất đói đây nè!”
Suốt ngày hôm đó Hương Diệp đều quây quần bầu bạn bên cạnh Điệp Vũ Dương, không hề rời khỏi dù chỉ nửa bước. Bọn họ cũng không có đi đâu xa, chỉ ngồi lại trong phòng, một bên Hương Diệp không ngừng nói đủ thứ chuyện, còn Điệp Vũ Dương một bên lắng nghe, ngẫu nhiên cũng sẽ chen vô một hai câu gì đó, không gian hòa thuận ấm áp bao bọc khắp cả gian phòng.
Mộ Ưu Vân có lẽ do cảm thấy thật có lỗi với Vũ Dương, cho nên qua mấy ngày sau hắn vẫn không có xuất hiện. Dù vậy Điệp Vũ Dương đương nhiên hiểu được, nếu như không có lệnh của Mộ Ưu Vân, nàng và Hương Diệp đừng mơ tưởng sẽ rời khỏi nơi đây.
Lúc Mộ Ưu Vân xuất hiện trước mắt Vũ Dương lần nữa thì đã là chuyện của ba ngày sau đó.
Khi đó Điệp Vũ Dương đang ngồi đọc sách, phát hiện ánh mắt áy náy của hắn nàng cảm thấy có chút không đành lòng lên tiếng:”Vương gia, mấy ngày qua không thấy tới!”. Nàng vờ như giữa bọn họ chưa hề phát sinh chuyện gì, cố ý suy nghĩ vì không muốn làm tổn thương đến hắn.
Ánh mắt Mộ Ưu Vân sáng ngời, sảng khoái cười nói:”Mấy ngày qua bận quá, nên cũng không có ghé sang đây!” Hắn biết Điệp Vũ Dương làm vậy vì không muốn cho hắn áy náy cùng khó xử.
“Vũ Dương, vài ngày nữa chúng ta sẽ lên đường hồi Hoàng thành”, hắn khẩn trương quan sát nàng. Thật ra dù Vũ Dương có cự tuyệt đi nữa nhưng hắn lần này đã quyết tâm, đem theo nàng bên cạnh đến cùng.
Nàng hơi cúi mi, đặt quyển sách từ trong tay xuống:”Nô tỳ nhất định phải đi theo sao?” Nàng những tưởng rằng mình đã rời khỏi nơi đó không ngờ lại một lần nữa lại bước trở vào trong cuộc sống của hắn, càng không nghĩ lại vì hắn mà làm ảnh hưởng đến người kia.
“Nhất định!”
“Ừ, thật ra chỉ là chuyện sớm muộn thôi!” Đối với tất cả mọi chuyện giờ đây nàng chỉ biết phải nhận lấy, càng không nghĩ bản thân nếu phản kháng thì sẽ có tác dụng gì đây:”Vậy xin hãy thả Hương Diệp ra, hắn chẳng qua chỉ là một thương nhân.”
Thương nhân? Hương Diệp?”Hắn không lẽ chính là thiên hạ đệ nhất thủ phủ Hương Diệp sao?”
“Chuyện này nô tỳ cũng không rõ lắm!”
“Hắn chẳng phải là ân nhân của Thương Duật sao? Lần này cũng nhờ có hắn nên Thương Duật mới tránh khỏi được một kiếp?” Hắn sớm đã từng nghi ngờ chuyện này, Hương Diệp, nam nhân luôn được mọi người ca ngợi dung mạo tuyệt mĩ, như thế trừ bỏ Hương Diệp đó, thì còn ai vào đây.
Thấy hắn đăm chiêu suy nghĩ, Điệp Vũ Dương cũng không có ý nói thêm. Cũng đúng thôi dù sao Hương Diệp chính là người đã từng giúp Thương Duật, còn Mộ Ưu Vân và Thương Duật lại là thù địch, nay đã biết sự xuất hiện của Hương Diệp nên đương nhiên hắn sao dễ dàng mà buông tha cho được chứ. Nàng một mặt không muốn làm cho mọi chuyện càng trở nên phức tạp bèn lảng sang chuyện khác:”Lần trước nô tỳ dùng bồ câu đưa tin, cám ơn Vương gia khi đó đã ra tay tương trợ, giúp đỡ lục thành ở phương bắc, bằng không chỉ sợ người chết sẽ nhiều vô số đi “
Nhớ rõ lần đó, lúc trước khi đi ngủ nàng bất chợt nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thương Duật, trong lòng dâng nên một nỗi thông cảm cùng chua xót khó tả. Vì thế ngày thứ hai sau khi trở lại Mặc Chí hiên nàng liền viết nhanh vài chữ kể rõ lại tình trạng khó khăn ở biên cương, đồng thời nàng cố tình không đề cập gì đến Thương Duật, bởi vì nàng biết Mộ Ưu Vân sẽ không được vui khi nghe nàng nhắc đến tên Thương Duật. Trong thơ nàng chỉ nói về chuyện dân chúng đang lầm than thế nào, nhìn thấy họ quần manh áo rách, nàng thật không đành lòng đứng nhìn họ lâm ra cảnh thế này. Sau đó Hoàng thành tuy rằng cũng có cho người đem lương thực đến tiếp tế nhưng khổ nỗi vẫn là không đủ, nhưng dù sao Điệp Vũ Dương cũng rất cảm kích vì nàng biết đây là Mộ Ưu Vân đã là quá mức độ lượng.
“Nhưng do hoàng thượng kiên quyết phản đối bởi vậy lương thực cung cấp cho việc chẩn tai vẫn không đủ, ta cũng không giúp được việc gì.” Chỉ cần Điệp Vũ Dương lên tiếng, đừng nói là phải trợ giúp Thương Duật, cho dù phải hai tay dâng lên tước vị của chính mình hắn cũng không từ chối. Dù vậy trước giờ nàng cũng chưa hé một lời với Thương Duật, cho nên hôm nay càng sẽ không.
“Tạ Vương gia!”
“Vũ Dương, không cần phải khách sáo với ta như vậy được không? Ta thích nàng giống trước kia, khi đó tuy nàng vẫn lãnh đạm nhưng mỗi khi nhìn vào mắt nàng ta ít ra thấy được hình ảnh chính mình trong đó, nhưng nay nhìn vào đó thì chỉ là trống rỗng.”
“Nô tỳ…”
“Không sao cả, ta biết, nàng đã sống như thế tại Khiết Đan thành suốt một năm qua cho nên cũng cần có thời gian để từ từ thích ứng lại”. Hắn nghĩ bốn năm cảm tình sẽ không bởi vì một năm xa cách mà trở nên suy giảm, lại càng không vì như vậy mà tan thành mây khói. Hắn tin tưởng chỉ cần qua một thời gian mọi chuyện rồi sẽ lại khôi phục như xưa, nàng rồi sẽ trở lại giống như trước đây.
“Cám ơn Vương gia!”
“Được, ta đi trước đây. Nàng nghỉ ngơi cho sớm, nhìn nàng càng lúc càng gầy!” Thấy nàng gật đầu đáp lại hắn lúc này mới vừa lòng mà rời khỏi.
Điệp Vũ Dương hơi cúi đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn bóng dáng đang đi xa của hắn. Trở về Hoàng thành ư? Nàng từ Ly Vương phủ trốn ra, giờ chẳng lẽ phải trở về lại Mộ Vương phủ sao? Nhưng nàng còn cách nào khác đây? Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Mộ Ưu Vân tươi cười, nhưng hắn hiển nhiên đã xem nhẹ một vấn đề. Chính ngay trong lúc hắn khi dễ nàng, trong lòng Vũ Dương thật ra đã vô tình phản kháng cùng khẩn trương. Nàng đã không ngừng nôn mửa, kia chính là trong tâm nàng muốn giữ sự trung trinh đối với Thương Duật. Điều đó rõ ràng khẳng định nàng là người của Thương Duật, nàng không còn đối với mọi chuyện mà có thái độ hờ hững nữa, cơ thể cũng bắt đầu trổi dậy sự phản kháng. Điều này không chỉ có Mộ Ưu Vân không hề nhận ra mà chính ngay đương sự là nàng cũng không hề phát hiện.
Từ ngày ấy trở đi Mộ Ưu Vân ngẫu nhiên sẽ dẫn nàng đi dạo chung quanh đây đó.
Còn Điệp Vũ Dương từ khi được hắn tặng trâm ngọc nàng cũng rất ngoan ngoãn cài nó mỗi ngày. Nàng biết nếu mình còn tiếp tục cài cây trâm gãy của Thương Duật tặng không nghi ngờ gì sẽ càng chọc cho Mộ Ưu Vân nổi điên. Dù sao chỉ là một cây trâm ngọc, cũng không phải khác biệt gì lắm.
Khi Mộ Ưu Vân nhìn thấy nàng mỗi ngày cài cây ngọc trâm hắn tặng thì ánh mặt đột nhiên sáng ngời, rất cao hứng. Ngày đó cũng là lần đầu tiên hắn mang Điệp Vũ Dương ra phủ, vào thành du ngoạn một chuyến.
Không còn Hương Diệp bên cạnh, Điệp Vũ Dương cảm thấy mọi chuyện đều trở nên thật vô vị. Nhưng trên nét mặt nàng vẫn khéo léo chưa hề lộ ra một chút không kiên nhẫn nào, theo Mộ Ưu Vân bên người lẳng lặng cảm nhận hắn đang rất cao hứng, thỉnh thoảng đưa ánh mắt rất nhu tình nhìn nàng.
Đứng giữa đám đông chật chội chen lấn người qua lại, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng hiên ngang bước tới. Hắn còn vì nàng che chắn phía trước, mở đường cho nàng, tuy bàn tay hiện đang bị hắn nắm chặt nhưng nàng vẫn không hề phản đối.
Ngày đi Hoàng Thành ngày một gần hơn, tâm trạng Điệp Vũ Dương đương nhiên cũng ngày một khẩn trương. Lần này một khi trở về hoàng thành e rằng cả đời sẽ không thể nào thoát ra được nữa.
Một bên Mộ Ưu Vân chính vì thời gian tới gần, hắn dù sao cũng rất hiểu rõ Điệp Vũ Dương, biết nàng trong lòng đang nghĩ gì, nên tuyệt đối càng không thể lơi là phòng bị, luôn vô tình nhìn nàng với vẻ mặt rất thâm trầm. Lần này hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải dẫn nàng trở về cùng hắn. Kỳ thật đi nơi nào đối với nàng cũng giống nhau, bởi vì dù hắn không tìm thấy nàng thì không chừng Thương Duật cũng sẽ tìm đến, cho nên dù nàng có giãy dụa chống đối thì đều là phí công vô ích mà thôi.
Tiếng động ngoài cửa sổ làm Điệp Vũ Dương giật mình, bất giác quay đầu, khi ánh mắt chạm đến nam nhân đang đứng ngoài cửa sổ kia cả người nàng đều sững sờ tại chỗ, tròng mắt trừng lớn tựa như hai quả chuông đồng. Trong quận phủ được bố trí đề phòng canh gác cẩn thận đến thế hắn sao lại có thể xông vào tận đây? Còn nữa sao hắn lại có thể biết được nàng đang ở nơi này chứ?
Namnhân trước mặt chính là người khi mỗi đêm khuya vẫn luôn xuất hiện trong mộng của nàng, đồng thời cũng chính là kẻ đã gây cho nàng mình đầy thương tích, tưởng rằng đã thoát khỏi nhưng không ngờ hắn tìm ra nàng quá dễ dàng. Nếu đã oán hận nàng đến vậy cớ sao lại còn tìm tới? Vì sao hắn không để cho nàng có được một cuộc sống yên ổn chứ?
“Thế nào? Nhìn thấy bổn vương đã hoảng sợ rồi sao?” Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, rồi chọn một góc gần đó kéo ghế ngồi xuống:”Điệp Vũ Dương, nếu như nói ngươi không phải là người đã phản bội bổn vương, quả thật là rất khó tin”
Một câu nói kia đã đem nàng đang từ tâm trạng mờ mịt đánh tỉnh:”Vương gia đã không tin, nô tỳ cũng không thể nói gì hơn.!”
“Mấy ngày không gặp miệng lưỡi cũng sắc bén hẳn a!” nói rồi mạnh mẽ vươn tay đem nàng kéo đến trước mặt. Nhớ đến ngày đó hắn ở trên đường nhìn thấy một màn kia, trong lòng không biết vì sao lại dâng lên một cỗ tức giận,” Điệp Vũ Dương, ngươi thật là to gan, ai cho ngươi chạy ra khỏi phủ hả?”
“Nô tỳ phải rời đi!”
Thương Duật nhanh chóng giữ chặt cằm nàng, vẻ mặt chỉ toàn lạnh lẽo:”Được, tốt lắm, rất can đảm!” Dứt lời tay kế tiếp tiền nâng lên đem thân mình Vũ Dương hung hăn đẩy xuống giường, sau đó hắn không chần chừ đè lên nàng, cả hai cứ như vậy mà ngã nằm xuống.
Bị hắn bất ngờ đẩy ngã làm cho Điệp Vũ Dương choáng váng, thân mình như đang vỡ vụn ra từng mảnh :”Tránh ra, đừng chạm vào ta!” Điệp Vũ Dương tức giận đẩy tay hắn ra, giạy dụa muốn thoát khỏi.
“Điệp Vũ Dương, bổn vương cho ngươi biết kiếp này trừ phi là chết, ngươi đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương”. Hắn một cái dùng sức đem nàng gắt gao ôm chặt dưới thân, môi cũng mạnh mẽ nuốt chặt lấy môi nàng.
Điệp Vũ Dương đưa tay lên mái tóc sờ thử, đem cây ngọc trâm tháo xuống, dùng hết khí lực toàn thân cố đẩy Thương Duật ra. Trên tay run rẩy cầm lấy ngọc trâm hướng hắn uy hiếp:”Ngươi nếu….”. Lời nàng còn chưa nói xong, không ngờ Thương Duật không chút do dự né tránh thân mình một lần nữa ngã đè xuống. Cây tử ngọc trâm bén nhọn trong tay nàng không chút lưu tình cứ thế đâm thẳng vào cơ thể hắn.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
81 chương
49 chương
10 chương
19 chương
1157 chương
333 chương