Thế thân khí phi

Chương 123 : đẹp không?

Hắn quả nhiên là không kiên nhẫn chút nào. Điệp Vũ Dương thấy vậy, cuống quýt nhìn xuống cây trâm ngọc giờ đã bị gãy thành hai khúc dài ngắn khác nhau . Nàng nhặt phần bị gãy có khắc đóa hoa nhài lên:”Nô tỳ cũng đâu có nói là không cần!”. Nói xong bước đến gần cửa sổ, hứng lấy ánh nắng, nàng cầm đoạn trâm ngọc bị gãy kia, từ từ cài lên mái tóc rồi xoay qua cười nói với hắn:”Trông đẹp không?”. Điệp Vũ Dương vừa nói vừa nhướn mày nhìn hắn nở nụ cười dịu dàng. Thương Duật tỏ ra giận dỗi, không muốn để ý tới nàng. Hắn tiến đến bàn sách, mở công văn, ra vẻ như đang chăm chú nhìn vào trong đó, nhưng nàng nhìn thấy khóe môi kia thoáng cong lên, không khó nhìn ra là hắn đang mỉm cười. Dưới ánh mặt trời xuyên thấu, nụ cười như ẩn như hiện kia làm Điệp Vũ Dương phút chốc dường như bị lạc vào trong đó, rất lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh. Qua một hồi lâu cũng không thấy hắn ra lệnh bảo nàng quay về Mặc Chí hiên, cho nên nàng không biết làm gì hơn chỉ đành tùy ý cầm một quyển sách rồi ngồi xuống một bên yên lặng mà đọc. Xuân Hoa cũng không muốn phá rối thời khắc tốt đẹp này, bưng tới một bình trà nóng để cho Điệp Vũ Dương có thể vừa đọc sách vừa thưởng trà. Đến xế chiều, liền thấy đám người Nhạn Minh lục đục kéo đến thư phòng. Nhìn qua Thương Duật không có thái độ nào biểu hiện đây là chuyện ngoài ý cả, chắc là hắn trước đó hắn đã sắp đặt sẵn, Điệp vũ Dương thấy vậy liền đứng dậy:” Nô tỳ xin cáo lui trước!” “Không cần, nàng cứ ngồi lại đó đi!” Chính vì lần trước hắn bị người bất ngờ đánh lén cho nên từ đó dù là mọi chuyện lớn nhỏ gì Thương Duật cũng gọi cả bọn bốn người bọn họ tiến đến vương phủ để cùng bàn bạc:”Thế nào, bắt đầu đi!” Vì chuyện bão tuyết lần trước, đối với sự vô tâm của Hoàng Thành, Thương Duật rõ ràng đã ghi hận trong lòng. Hiện nay có lẽ tình thế trong quân doanh đã chuyển biến tốt đẹp đi lên nên hắn liền lệnh cho binh mã cùng tướng sĩ dưới tay không ngừng ngày đêm thao luyện, chẳng mấy chốc bọn họ đã khôi phục sinh lực, khí thế hừng hực tựa như vũ bão. Vũ Dương cũng đã đoán được phần nào trong lòng hắn giờ đây đang muốn bắt đầu kế hoạch khai chiến. Nhìn thần sắc hắn đang nghị luận cùng bọn họ, Điệp Vũ Dương có thể cảm nhận thật rõ ràng hắn là người rất hiếu chiến. Từng kế sách điều quân khiển tướng thế nào hắn đều tính toán được rất chu toàn. Ngay từ lúc bắt đầu tuyên chiến cho đến khi tấn công, thời gian bao lâu, cần bao nhiêu tuấn mã kỵ binh thì thích hợp hắn đều có thể tính toán rất chuẩn xác. Còn đám người Nhạn Minh bên cạnh cũng rất ăn ý, chỉ cần nhìn thấy một cái nhíu mày của Thương Duật đã có thể nhanh chóng đoán được ý tứ của hắn mà biết phải làm thế nào, hoặc nói chính xác đó là bọn họ biết hắn muốn tiến công thần tốc ra sao. Bầu không khí trong thư phòng hiện nay chẳng khác nào như tại chiến trường, hình ảnh trước mặt mọi người như dần trở nên thật xa lạ, sâu trong tâm họ rõ ràng cũng bắt đầu cảm nhận được khí thế ngùn ngụt tựa như đang đứng trước chiến trường nơi hai quân tác chiến. Hắn còn suy đoán được quân lính của Thương Quốc kế tiếp sẽ phản ứng thế nào, rồi dựa vào phản ứng đó lại thiết lặp sẵn một kế hoạch để mà chống trả. Điệp Vũ Dương vốn đang ngồi lẳng lặng đọc sách một bên, ánh mắt lại không tự chủ mà thỉnh thoảng nhìn về phía Thương Duật.Namnhân như hắn tuyệt đối không phải sinh ra để cam chịu thiệt thòi cho người khác, từng động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều có thể điểm mộc thành kim, từng cái đập bàn đều có thể làm cho người chung quanh phải run sợ, tâm theo đó liền nhảy dựng lên. Cho nên mặc dù nàng lo lắng Mộ Ưu Vân sẽ không có khả năng mà chống trả, nhưng nàng cũng chưa từng có bất kỳ hành động gì. Không chỉ là nàng không dám mà nàng hiểu rõ sự nhẫn nhịn cùng chịu đựng của Thương Duật từ rất nhiều năm qua. Nàng còn tận mắt thấy hắn ngày ngày vì chuyện binh lính mà chính mình lao tâm, vì thế nàng càng không đành lòng nhìn mọi chuyện mà hắn khổ công sắp đặt lại bị thất bại trong chỉ gang tấc thế này. Đợi cho đến khi cuộc nghị đàm kia hoàn thành, Thương Duật trầm giọng hô lên:”Tốt lắm, cứ như vậy theo kế hoạch thì mười ngày sau sẽ bắt đầu tiến hành! Bổn Vương sẽ ở lại Khiết Đan thành, ta phong cho Nhạn Minh làm quân sư, Dương Ưng là chủ soái, Nhạc Sư và Hổ Gầm giữ chức tướng quân, theo lệnh bổn vương tấn công Kiềm Minh thành!” Vì Hương Diệp vẫn còn ở tại trong phủ nên hắn không thể rời đi, huống hồ không lâu trước kia chính hắn tự mình xuất binh đã làm cho bọn họ kinh động mà đề phòng. Nay toàn bộ kế hoạch đã được bàn bạc tính toán chu đáo nên hắn càng không cần thiết phải tiến đến làm chi.