Thế thân khí phi

Chương 104 : chết

“Mặc kệ, lát nữa nói sau, nàng hãy chuyên tâm một chút….” Nói xong, hắn để môi mình ngăn lại đôi môi đang bày ra vẻ bất mãn của nàng, dây dưa cắn mút cho đến khi môi nàng sưng đỏ cả lên mới thôi. Trên giường tràn đầy xuân sắc, cứ thế dần dần mở ra, sa mạn không ngừng lay động tựa như đang múa một giai điệu tình yêu. Trên bàn, chiếc lư hương đang nghi ngút tỏa ra những làn khói nhẹ thơm ngát, chậm rãi bao phủ toàn bộ tẩm phòng, quấn lấy hai thân thể đang triền miên không rời trên giường. Bên ngoài cửa sổ, không biết bông tuyết lại bắt đầu rơi xuống từ khi nào, phủ đầy khắp nơi. Khung cảnh giờ đây phá lệ càng thêm mông lung, làm cho người ta tò mò rất muốn vạch ra chiếc màn tuyết trắng kia tìm kiếm bầu trời sáng lạn phía sau. Mùa đông đã gần đi qua, mùa xuân không lâu cũng sắp kéo đến. Đợi cho Thương Duật xoay người nằm xuống, thân thể Điệp Vũ Dương dường như rã rời, không còn một chút sức lực nào. Nhìn thấy hai tay hắn đang lần xuống bên dưới tìm kiếm, vẻ mặt nàng càng nóng lên, hơi thở hổn loạn vội vàng mở miệng:”Gia, nô tỳ không muốn, Nhạn Minh tướng quân vẫn còn đang đợi.” Vốn đang bị nguyệt sự, cho nên giờ đây Điệp Vũ Dương lại càng thấy mệt mỏi hơn. Hắn liếc nhìn nàng một cái, sau đó còn hiên ngang mở miệng:”Nếu bổn vương muốn, nàng có thể cản sao?” Nhìn thấy trên tay hắn đang cầm chiếc chăn mềm kia, Vũ Dương liền hiểu thì ra hắn chỉ là muốn giúp nàng đắp chăn mà thôi không ngờ nàng lại cứ thế mà nhảy dựng cả lên. Nghe được tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, Điệp Vũ Dương mới từ từ nhắm mắt, bên môi miễn cưỡng nở nụ cười. Nàng thả lỏng bản thân, mặc dù giờ là ban ngày nhưng cứ để chính mình lười nhác mà ngủ thiếp đi. Thương Duật vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Nhạn Minh đang ngồi đại sảnh. Nhớ tới thời điểm vừa rồi kẻ này đến thật rất không đúng lúc, khuôn mặt Thương Duật liền lập tức lạnh xuống:”Có chuyện gì mà ngươi lại vội vã đến đây?” Nhìn đến nét mặt Thương Duật đầy nét xuân phong, ánh mắt Nhạn Minh thoáng lại trở nên thật buồn bã, hắn liền cúi đầu:”Vương gia từng ra lệnh, nếu tình hình trong quân có tiến triển thì nhất định phải đến báo cho người biết.” Vùa nghe là việc trong quân doanh, người Thương Duật nhẹ run lên. Mấy ngày qua vì chuyện trọng thương cùng chuyện Vũ Dương với hắn, mà cơ nghiệp quan trọng trước mắt bị hắn quên mất sạch, nghĩ vậy nên cước bộ của hắn nhất thời cũng nhanh hơn:”Tình hình như thế nào rồi?” “Nay…” Dọc theo đường đi, Thương Duật cùng Nhạn Mình không ngừng giơ roi giục ngựa tiến thẳng. Nghe Nhạn Minh nói lại Hoàng Thành phái người đưa tới quần áo cùng một ít lương thảo để chấn tai, điều này làm Thương Duật càng thấy thật kỳ quái. Rõ ràng lúc trước đã cho người tiến đến, tỏ ý cự tuyệt giúp Khiết Đan cùng lục thành giải quyết khó khăn, nay lại vội vàng phái người đưa đồ trấn tai, điều này thật là quá mức không bình thường. Vô luận tình huống ra sau, hiện tại hắn nên ra lệnh đem đồ đạc phát cho mọi người trước đã:”Trong khoảng thời gian này đã có bao nhiêu người chết rồi?” “Toàn bộ Khiết Đan cùng lục thành đã vì tuyết tai mà chết đến gần hai vạn” Nhạn Mình từng chữ rõ ràng báo cáo. Theo Thương Duật đã lâu,hắn hiển nhiên biết rõ Thương Duật là người công tư phân minh, cho nên trong lòng luôn rất sùng kính:”Nhưng không hoàn toàn là quân binh, trong đó thậm chí còn có dân chúng bình thường.” Thương Duật hít sâu một hơi, cùng đám người đi xem xét trong doanh, chứng kiến từng cơ thể giờ đã cứng ngắc được khiêng ra ngoài. Họ rõ ràng là trong lúc đang ngủ mê, bị tuyết lạnh đông cứng mà chết. Ánh mắt binh lính khiêng những thi thể này hơi khép lại, nhưng vẫn lộ rõ vẻ bình tĩnh, có thể tưởng tượng tình trạng này họ đã thấy rất thường xuyên. Thi thể sau khi bị khiêng ra, liền bị ném vào một cái hố thật to, chồng chất lên nhau thành một khối. Những thi thể kia không phải là không có danh tính nhưng vì nằm chồng chất lên nhau tự nhiên lại cũng trở thành kẻ vô danh, thành một thi thể trong vạn thi thể khác. Đáng sợ nhất là dù doanh trại ở đây to như thế, bên trong lại có hơn một ngàn người, thế nhưng một tia ấm áp cũng không có. Ánh mắt bọn họ vì bị đói rét lâu ngày mà mở to ra, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng. “Một tướng công thành vạn cốt khô”. Nay nghiệp lớn còn ở trước mắt, lại gặp phải thiên tai thế này, có phải ông trời muốn báo cho Thương Duật hắn biết rằng đại nạn vẫn còn đang chầu chực phía trước chăng:”Nhạn Minh, mau đem tất cả những thứ Hoàng thành chuyển tới phân phát cho mọi người!” Nếu như trước kia, hắn đương nhiên sẽ không chịu khuất nhục thế này, chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà đem tất cả những thứ Hoàng thành bố thí quăng ra ngoài cửa, nhưng hắn không đành lòng. Bọn họ chính là sinh mệnh, là bá tánh của hắn, họ đã tín nhiệm hắn, cho nên hắn phải có chịu trách nhiệm cho số mệnh của họ. “Dạ, mạc tướng biết sẽ an bài thế nào!” Hắn vui vẻ nhìn Thương Duật, biết rõ Vương gia rất kiêu ngạo, vì muốn thành nghiệp lớn nên phải nhẫn nhục chịu khổ không ít:”Vương gia, ngoài Kiền thành, Trữ thành và các thành khác mạc tướng cũng sẽ đi xem một chuyến.” “Ngươi không nhắc thì bổn vương có lẽ đã quên, lần này bổn vương sẽ tự mình đích thân đến đó xem xét.”