The love legend

Chương 12 : Nỗi đau

Còn lại một mình trong phòng y tế ,được một lúc sau tôi lấy chiếc điện thoại trong túi váy ra và bấm số . Tôi biết quá rõ bản tính của Ouji , mặc dù nói như thế nhưng chắc chắn anh ta đang ngồi ở đâu đó mà tức giận . Tôi cũng biết là những lời nói của mình vừa rồi tác động rất lớn đến Ouji . Nhưng ..... biết làm sao được . Hai tiếng tút ...tút reo lên lập tức đầu dây bên kia đã bắt máy : _A lô ! Kit cậu đang ở đâu vậy ? Tớ đi vệ sinh xong không thấy cậu đâu , lo sốt vó lên . Như nói cho tớ biết rồi . Tụi này đang trên đường lên phòng y tế đây . Đợi một chút ...tút tút.... Linda xổ cho một tràng rồi cúp máy . Tôi tưởng đâu đã bị thủng màng nhĩ rồi đó chứ . Tôi cất cái điện thoại vào túi rồi ngả lưng ra sau , tựa trên thành giường . Và ... RẦM !!!!! Cửa phòng y tế mở ra một cách "nhẹ nhàng " làm tôi giật mình , nhưng hơn hết tôi vẫn thấy tội nghiệp cho cái cửa . Tôi nghĩ nó phải nứt ra làm đôi rồi đó chứ . Linda với gương mặt hình sự bước vào , theo sau là Như , cô bạn có vẻ rụt rè hơn bình thường . Chuyện lạ ! _Cậu bị sao vậy ? -Linda tiến lại gần tôi , giọng lo lắng hỏi . _Hi không có gì ! Trái bóng rổ nó iu tui quá nên bay lại hun tui một cái ngay mặt , xịt một tí máu mũi thôi à . Không sao ! -Tôi nở một nụ cười tươi nhất có thể trả lời . Linda cau mày nhìn tôi vẻ mặt nghi ngờ . Tôi chưa kịp vận dụng nơron để viện lý do thì Như đột nhiên la lên : _Trời ơi Kit ! Chảy bao nhiêu đây máu mà nói là một tí sao ? Linda trừng mắt nhìn tôi . Như ơi là Như bà hại tui rồi . Tôi nhe răng ra cười trừ . Cô bạn thân của tôi đã lập tức lên tiếng : _Quả bóng đó đứa nào ném . Biết không ? Nhìn cặp mắt sát thủ của Linda tôi không dám trả lời . Như tiến lại ngồi xuống bên cạnh tôi , gương mặt lộ ra vẻ hối lỗi : _Người ném quả bóng đó là hai nữ sinh của lớp mình . Mình đã nghe họ xì xầm to nhỏ nguyền rủa cậu , rồi thẳng tay ném quả bóng rổ về phía cậu . _Tại sao thấy mà không cản . -Giọng nói của cô bạn thân của tôi lạnh lùng cất lên . _Tớ xin lỗi ! Bởi vì họ là đàn em của chị Solar nên mình không thể làm phật ý họ . Họ mà nói với chị ấy là mình sống không yên thân . Hic ... hic ...-Như nói và những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài . Tôi tin Như , cái ngôi trường này chỉ nịnh bợ , cưng chiều những người có thế lực và địa vị như chị ta , ở đây không tồn tại cái gọi là pháp lý và công bằng . Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô bạn và mỉm cười : _Không có gì đâu . Mình biết mà . Không phải lỗi của Như mình không trách Như đâu . Chỉ cần hồi về phòng cậu nấu cái gì cho mình ăn là Ok rồi . Như gật đầu lia lịa , còn Linda thì bàn tay nắm chặt , nghiến răng kèn kẹt : _Cái con nhỏ công chúa đó không cho cô ta một trận không được mà . Nói rồi cô bạn chạy đi nhưng đến chỗ cánh cửa đã bị tôi ngăn lại : _Khoan đã Linda . _Cậu đừng có ngăn cản . Mình phải cho cô ta một trận .-Linda lập tức dừng lại , quay sang nhìn tôi bằng cặp mắt tức giận . _Bây giờ Lind đi đánh chị ta thì có được gì không . Nó chỉ làm cho mọi chuyện rối lên thôi . Mình vẫn còn nhịn được . Không sao đâu .-Tôi trả lời một cách chậm rãi . Mong là những gì tôi nói lọt được hết vào tai Linda . Cô bạn vẫn chưa chịu thôi : _Nhưng .... _Mình đã nói là không sao . Mình biết phải làm gì Ok ! -Tôi lập tức chen ngang . Cuối cùng cô bạn cũng đã cho qua chuyện này : _Được mình nghe Kit lần cuối cùng . Nếu còn có lần sau dù cậu có cản mình vẫn sẽ cho bà công chúa đó một trận nhừ xương . _Ok Ok ! Nếu còn lần sau thì chính tay mình sẽ cho chị ta một trận không cần đợi Lind nói đâu .-tôi nhe răng cười . _Nhớ đó ! À mà khi nãy ai đưa bà lên đây vậy ? -Linda chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi . Ngay lập tức Như đã trở lại là Như của mọi ngày . Giọng cô bạn vô cùng phấn khởi nói : _Tui biết nè . Là Đại Hoàng Tử Ouji -sama bế Kit lên đây đó. Trong bao cặp mắt ghen tị của tất cả nữ sinh . Thật hâm mộ bà quá Kit à. Đúng là trong cái rủi có cái may mà . Như à mình mừng vì cậu đã bình thường trở lại nhưng bạn lại hại mình rồi . Cái trường hợp của mình là trong cái xui còn có cái xui hơn nữa , chẳng may mắn tẹo nào . Tôi đưa cặp mắt cầu cứu nhìn Linda . Cô bạn hiểu ý quay sang nói với Như : _Như ơi Lind để quên túi đựng bài kiểm tra trên văn phòng của câu lạc bộ thiết kế rồi . Bà lên lấy giúp tui đi . _Vậy bà ngồi đây với Kit đi , tui đi lấy cho sẵn xuống căn tin mua đồ về nấu bữa tối luôn .-Như gật đầu ,mở cửa đi ra . Thấy cô bạn đã đi khuất , Linda đóng cửa lại rồi lên tiếng : _Nào nói Lind nghe xem đã xảy ra chuyện gì ? _Uhm . Như thế này ......-Tôi bắt đầu kể lại . ............ Linda nghe xong ngước lên nhìn tôi , đôi lông mày khẽ nhíu lại : __Rồi sau này cậu tính sao ? Đâu thể thế này mãi được . Bây giờ tôi rất hoang mang , tôi nghĩ rằng khi nói ra rồi sẽ không sao nữa . Nhưng có lẽ tôi đã lầm . Cổ họng tôi nghẹn lại , khiến cho giọng nói của tôi trầm buồn : _ Tớ cũng không biết . Tớ nghĩ có khi nào mình nặng lời quá không ? Thật sự phải nói tớ ... tớ rất nhớ anh ta . Nhưng ... không biết tại sao lại ...thành ra thế này . Linda ngạc nhiên : _Thật sự rất nhớ nhau . Cậu biết là anh ta cũng nhớ cậu mà . Tại sao không giữ lại mà còn khiến người ta bỏ đi ? Làm vậy không những anh ta đau , cậu cũng thấy đau . Không phải sao ? _Cậu nói tớ ích kỷ cũng được . Nhưng tớ sợ Lind à. Tớ sợ khi đặt niềm tin vào anh ta , tớ sợ cái cảm giác đau đớn như ba năm về trước . Tớ không thể tin anh ta như ngày xưa . Mà tình yêu một khi đã không có niềm tin thì nó còn gì nữa đâu . -Tôi trả lời mà trái tim đau như có ai đó bóp nghẹt _Sự việc đã xảy ra lúc đó thật sự tác động rất lớn đến quan hệ của hai người . Nếu bảo cậu đặt niềm tin vào ngài ấy một lần nữa thì thật sự rất khó .-Linda nói . Lời khẳng định của cô bạn càng khiến tôi đau hơn , tôi cảm thấy nghẹt thở . Tôi thở một cách rất khó nhọc rồi từng giờ chất lỏng từ khoé mi tôi trào ra . Linda đứng dậy ôm lấy tôi , tôi tựa đầu vào vòng tay của cô bạn . Tôi đã khóc , khóc rất nhiều . Tôi khóc như một đứa trẻ nhỏ không có mẹ ở bên cạnh . Còn cô bạn thì chỉ im lặng mà nhìn tôi . Linda thật sự rất hiểu tôi , cô bạn đã cho tôi thứ mà tôi cần bây giờ , sự yên tĩnh . Tôi cứ thế mà khóc , cứ để cho những giọt lệ ngu ngốc đó chảy như một phong trào . Nhưng chỉ lúc này nữa thôi . ****************** Ở ngoài cửa phòng y tế vẫn là nụ cười của cô gái trẻ với mái tóc màu nâu bóng mượt : _Tôi đã tìm ra được thứ tạo nên khoảng cách giữa cô và ngài ấy rồi . Đau lắm sao công chúa nhỏ nhưng đó vẫn chưa là gì đâu . Hãy khóc đi khi cô còn được khóc . Và hãy chuẩn bị tinh thần đi . Khúc dạo đầu trong trò chơi của chúng ta sắp .....bắt đầu rồi . Tôi bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa phòng y tế . Tôi phải kiềm chế cảm xúc thật của mình , nhưng khi đi đến cầu thang khối A thì tôi không thể nào chịu được nữa . Bao nhiêu bực tức tôi dồn vào nắm tay và đấm mạnh vào tường . _Chết tiệt ! Không biết từ lúc nào mà em lại nói chuyện một cách xấc xược và đối xử lạnh lùng với tôi như vậy ? Tôi nhớ em . Thật sự tôi rất nhớ em . Tôi nhớ cô bé với nụ cười tỏa sáng trên môi mà từ cái lần gặp đầu tiên đã làm tôi rung động . **************** 12 năm về trước ... Khi tôi là một cậu bé mới lên 5. Mẹ mất sớm , ba tôi tái hôn với một người phụ nữ khác . Dì ấy đối xử với tôi rất tốt chứ không xấu xa như những bà mẹ kế mà tôi nghĩ . Tôi sống cùng với ba và dì trong một căn biệt thự ở Nhật Bản . Có một điều bí mật là tôi không phải con người . Tôi biết được điều đó trong một lần ngã từ trên tầng thượng của căn biệt thự xuống đất . Vậy mà chỉ sau một ngày tôi đã hoàn toàn bình phục . Tôi đã đi hỏi ba thật sự tôi là cái gì . Ba chỉ trả lời :"Con trai của ta. Chúng ta không phải là con người . Ta nắm giữ phép thuật và có sức mạnh điều khiển thiên nhiên . Chúng ta thống trị thế giới này ." Quả thật ba tôi rất mạnh . Người ta nói tôi có vẻ ngoài giống ba như hai giọt nước , cả tính cách cũng giống đôi phần . Tôi rất cô đơn mặc dù trong căn nhà của tôi có rất nhiều người nhưng chỉ là ....người làm . Họ chỉ tập trung làm việc , chẳng ai chơi với tôi cả . Ngoài việc đi học và đến những nơi ba bảo ra thì tôi luôn phải ở trong nhà. Nhìn những đứa bạn cùng tuổi mình chơi đùa với nhau thông qua cánh cửa sổ của căn phòng , tôi thích lắm . Nhưng ba nói là :" Trên đời này cái gọi là tình bạn không đáng tin . Chúng ta không cần bạn bè . Cái ta cần là sức mạnh . Hãy nhớ đó con trai của ta ." Cho đến một ngày tính tò mò đột nhiên trỗi dậy và tôi quyết định trốn ra khỏi nhà . Tôi chậm rãi bước từng bước chân trên con đường . Ở đây có rất nhiều người qua lại thật là đông vui , nhộn nhịp , không khí cũng trong lành và mát mẻ . Tôi ước gì được như thế này mãi , tôi chán phải đối diện với những bức tường lạnh lẽo trong căn nhà đó lắm rồi . Vừa đi vừa nghĩ khiến tôi đâm sầm vào ai đó . Ngước mặt lên nhìn thì ra là những cậu nhóc chắc cũng bằng tuổi tôi hoặc cùng lắm là lớn hơn một vài tuổi . Tôi phủi hết bụi trên người và nói : _Xin lỗi bạn không sao chứ ? Cậu nhóc đang ngã sóng soài dưới đất cũng đứng dậy và quát : _Có sao đó . Ai bạn bè với mày chứ . Tụi bây đánh nó cho tao . Hắn nói rồi cả đám chúng nó đánh tôi tới tấp . Tôi không có lỗi gì cả . Ba đã nói đúng trên đời này không có cái gọi là tình bạn , chỉ có sức mạnh mới giúp ta tồn tại . Tôi hất ngã cái thằng đang đánh mình rồi vụt chạy . Chúng nó đuổi theo . Tôi cứ chạy mãi cho đến khi bắt gặp một căn nhà nhỏ với cây bàng to lớn che bóng mát cả sân vườn . Nhưng trên hết là cánh cổng màu đen của ngôi nhà mở toang . Không cần suy nghĩ tôi chạy ngay vào và nấp ở một bụi cây trong sân . Bọn nó chạy vào đây lục tìm khắp nơi và đá đổ vài chậu hoa hướng dương . Chỉ còn một chút nữa thôi là chúng nó đã tìm được chổ nấp của tôi nhưng một giọng nói chợt vang lên : _Mấy người là ai ? Làm gì trong nhà tôi . Chủ nhân của giọng nói đó là một cô bé khá xinh xắn với tóc cùng màu nâu hạt dẻ với cặp mắt . Thằng kia kênh mặt lên : _Tụi này đang tìm người tránh ra đi . _Đã vào nhà người ta rồi mà còn xấc xược , đã vậy còn làm hư mấy chậu cây nữa , ta gọi KiKi ra tiếp chuyện với bọn mi . KiKi !!! Cô bé vừa dứt lời lập tức một con chó becgie to đùng phóng ra làm tôi giật mình . Con chó có khi còn lớn hơn cả cô nhóc đó chứ . Nó sủa ầm lên rượt bọn kia chạy mất dép . Còn lại một mình , cô bé cúi xuống dựng mấy chậu cây lên , nước mắt đã rưng rưng . Tôi bước ra khỏi đó : _Cảm ơn bạn đã giúp mình . _Thì ra là có người nấp ở nhà tôi thật . Tôi không biết đâu , tại cậu đó ! Tại cậu mà mấy chậu hoa của tôi hư hết rồi . Oa...oa ...-cô bé hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi , rồi sau đó ngồi phịch xuống đất khóc ầm lên . Tôi luống cuống không biết làm gì còn cô nhóc thì khóc ngày một to hơn . Chợt nhớ ra tôi lấy thanh sô cô la ở trong túi quần đưa cho cô bé : _Nè cho bạn nín đi . _Tạm tha cho cậu . Nhưng cậu phải giúp mình dọn dẹp chỗ này đó . -cô nhóc nín khóc ngay lập tức , cầm lấy thanh sô cô la rồi đứng dậy . Tôi giúp cô bé dọn dẹp những chậu cây đó . Tôi lấy tay lau đi mồ hôi trên mặt . Cô nhóc cười ầm lên : _Ha ... ha .... mặt cậu ...ha ... ha ...dính đầy đất ....ha ...ha ... Tôi ngây người nhìn cô bé . Lần đầu tiên tôi được thấy một nụ cười đẹp như vậy . Nó tỏa sáng dưới ánh mặt trời lúc hoàng hôn . Cuối cùng khi về nhà tôi đã bị ba mắng rất nhiều , nhưng tôi không nghĩ là mình sai , bởi vì tôi đã có một ngày rất vui vẻ . Đột nhiên tôi được đưa lên làm Đại Hoàng Tử của tộc Shamans . Không biết lý do tại sao bởi vì tôi không phải là con của Đại Pháp Sư sao có thể là hoàng tử được ? Tôi hỏi ba vậy chúng tôi là pháp sư sao , ba không trả lời chỉ mỉm cười mà nói :" Con chỉ cần làm tròn bổn phận Đại Hoàng Tử của mình , không được để ai xem thường . Bởi vì con sẽ là người thống trị ." Kể từ lúc đó xung quanh tôi còn có thêm nhiều người nữa . Họ chỉ biết nịnh bợ và những nụ cười họ dành cho tôi đều là giả tạo . Tôi đột nhiên nhớ cô bé kia , nhớ nụ cười trong sáng của cô nhóc . Rồi một ngày đẹp trời một người bạn của dì đến chơi , cô ấy cũng dẫn theo con gái nữa . Thật ngạc nhiên , là cô bé đó . Thì ra em ấy tên Lê Thùy Dương nhỏ hơn tôi một tuổi . Dương , cái tên nói lên con người , ngây thơ và tỏa sáng như vầng thái dương . Vui hơn nữa là tôi được chuyển về sống ở căn biệt thự tại Việt Nam , và nhà của Dương cũng gần đó . Chúng tôi thường xuyên chơi đùa cùng nhau . Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi . .................. 3 năm về trước khi qua tìm em tôi lại thấy căn nhà em trống không . Em biến mất như chưa bao giờ tồn tại . Em bỏ đi mà không nói với tôi dù chỉ một lời tại sao vậy chứ ? Tôi ra sức tìm kiếm em . Và giờ đây em đang ở rất gần tôi . Tôi đã vui như thế nào khi biết em học trong trường này , em biết không ? Thật ra tôi đã làm gì sai chứ ? Em nói tôi nghe xem . _Ouji ! Anh đang làm gì ở đây vậy ? Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi . Là Solar cô ta làm gì mà đi ngang qua đây , nhưng tôi không quan tâm , cái tôi cần bây giờ là sự yên tĩnh . _Biến đi . _Có chuyện gì vậy ? Nói em nghe xem . Cô ta chẳng những không đi mà còn ngồi xuống cạnh tôi và nắm lấy bàn tay của tôi . Giả tạo ! Thật kinh tởm , tôi hất tay ra và quát lớn : _Biến đi , cô thì biết cái gì chứ ? Hả ? Cô hiểu được tôi sao ? _Có chuyện gì mà em không biết chứ ? -cô ta cũng hét lên _Đừng để tôi nói lại lần thứ ba . Biến đi .-tôi đang tức giận đến tột độ nhưng ở đây tôi không được manh động . _Hôm nay tâm trạng anh không tốt , em không trách anh . Ngày mai chúng ta nói chuyện .-nói rồi cô ta quay đi. Thật sự những người được gọi là công chúa này , quận chúa nọ bên cạnh tôi chỉ là một lũ giả tạo . Cái họ cần là danh vọng và quyền lực , nếu là tôi của trước kia , không có cái thân phận hoàng tử này thì liệu họ có thèm liếc nhìn tôi dù chỉ một cái không ? Chắc chắn là không . _Họ không phải là em Kit à . Họ thật sự không phải là em . Chết tiệt . Tôi đấm thật mạnh vào bức từng . Những tiếng răn rắc vang lên và máu đã bắt đầu chảy . Nhưng nó không đau bằng vết thương lớn trong lòng tôi hiện giờ. .................... Trên đầu cầu thang , Solar đã nghe thấy tất cả , bàn tay cô ta nắm chặt rít lên từng tiếng : _Tôi đã định xử nhẹ cho con bé đó , nhưng Ouji chính anh đã châm ngòi cho tất cả mọi chuyện . Đừng có trách tôi .