Thê Khống

Chương 135 : Thiếu

Editor: minhngocvt20 “Nói đi, chàng nói đi!” Phương Cẩn Chi cố chấp nhìn hắn, ắt phải có một đáp án. Nghi vấn này đã dồn nén trong lòng nàng rất lâu, nàng đã không thể nào áp chế được, hôm nay nhất định phải hỏi ra lẽ. Nàng chịu đựng khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Có lẽ chàng và ca ca gạt thân thế của thiếp là đúng, sự thật này thực sự làm cho người ta cực kỳ thống khổ. Có lẽ…….Có lẽ thiếp không biết chuyện này sẽ càng không phải lo lắng chút nào. Nhưng thiếp cũng không hối hận khi biết chuyện này, nay nếu đã muốn biết thì thiếp càng muốn biết rõ ràng!” Hai tròng mắt nàng tràn đầy nước mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nước mắt mơ hồ tầm mắt, có chút không thấy rõ Lục Vô Nghiên. Nàng nhắm mắt lại, làm cho nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, lại mở mắt ra nhìn hắn, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút. “Chàng nghĩ rằng tâm bệnh của thiếp là vì thân thế của thiếp ư?” Phương Cẩn Chi chậm rãi lắc đầu, “Thiếp sẽ không vì một đôi cha mẹ như vậy mà tự dằn vặt chính mình, thiếp……Thiếp chỉ để ý chàng…..” “Thật nhiều đêm, thiếp nhìn chàng bên cạnh, đều muốn hỏi ra nhưng lại không dám hỏi, chàng tốt với thiếp như vậy, nếu tất cả đều là giả, thiếp phải làm sao bây giờ….” Nàng ngơ ngác nhìn Lục Vô Nghiên, “Cho dù hết thảy đều là giả, thiếp thậm chí không thể hận chàng được. Chàng luôn gạt thiếp cái này gạt thiếp cái kia, thiếp chỉ muốn chàng không cần gạt thiếp nữa…..Cho dù sự thật sẽ làm thiếp càng thêm thống khổ…..” Lục Vô Nghiên nhìn dáng người khóc sướt mướt của Phương Cẩn Chi đứng ở trước mặt hắn, lúc nàng đứng bên cạnh hắn có vẻ hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này cả người rũ vai xuống càng lộ ra yếu ớt bất lực. Phẫn nộ trong lòng Lục Vô Nghiên vẫn chưa tan, hắn hỏi: “Còn nhớ rõ ta nói với nàng chuyện đã nằm mơ không? Trong mơ nàng hại chết mẫu thân ta, trong mơ nàng vì cứu ta mà chết.” Trong mắt Phương Cẩn Chi mơ hồ hiện lên hoang mang. “Đó không phải là mộng.” Phương Cẩn Chi mở to hai mắt. “Có thể là trời xanh thương xót ta, lúc ta ba mươi bốn tuổi trở thành vua của Đại Liêu, mà sau khi người thân bên cạnh đều chết thảm, quay về hai mươi năm trước.” Lục Vô Nghiên cười khổ, “Lúc ta tỉnh lại những ngọn núi được tuyết trắng bao phủ, ta mở mắt to liền nhìn thấy ở cuối đường mòn, nàng mới năm tuổi ngây thơ luống cuống.” Lục Vô Nghiên đưa tay, quyến luyến xoa nhẹ hai má đẫm nước mắt của Phương Cẩn Chi, “Muốn nghe chuyện xưa không? Về ta và nàng, cất giấu trong trí nhớ của ta và nàng.” Lục Vô Nghiên không đợi Phương Cẩn Chi trả lời, tiếp tục nói. “Lúc nàng năm tuổi đến Ôn quốc công phủ tìm nơi nương tựa, dùng sự thông minh của mình lấy lòng từng người ở Lục gia, lúc đó tổ mẫu thấy nàng thông minh, lại ghét bỏ ta tính tình quái gở nên ném nàng đến bên cạnh ta, để ta dạy nàng đọc sách, thực ra cũng chỉ hy vọng ta nói chuyện nhiều hơn, bên cạnh có chút tức giận.” “Nàng không phải là nghĩ tính tình của ta không dễ ở chung hay sao? Dù sao trải qua hai đời lắng đọng, nay ta đã thu liễm rất nhiều, hiền hòa rất nhiều. Kiếp trước.....” Lục Vô Nghiên chợt nở nụ cười. “Kiếp trước ta yêu sạch sẽ quá nặng, hơn nữa nàng cũng không phải người đặc biệt. Ngày đầu tiên nàng đến Sao viện, ta đã ra lệnh cho hai nha hoàn ném nàng vào nước nóng tắm hai canh giờ, muốn đem nàng rửa sạch sẽ. Thậm chí mỗi ngày sau nàng tới Sao viện điều đầu tiên chính là tắm rửa. Đến nỗi mỗi buổi sáng sắc mặt của nàng đều là hồng hồng….” Dường như nhớ tới thời điểm khuôn mặt lúc nào cũng đỏ bừng của Phương Cẩn Chi, khóe miệng của Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên mấy phần ý cười, phẫn nộ trong lòng cũng dần dần tiêu tan. “Ta rất nghiêm khắc với nàng, có thể nói là thích ép buộc nàng. Nàng đó….So với bây giờ xuất sắc hơn nhiều. Cầm kỳ thi họa thơ rượu trà, ca múa, buôn bán, trồng cây, thêu thùa….Thậm chí ngay cả điệu múa bằng đao đều dạy nàng. Thậm chí nếu nàng học làm ta không hài lòng liền hung hăng phạt nàng, trời rất lạnh phạt nàng đứng dưới mái hiên hai canh giờ, phạt nàng quỳ thức đêm chép sách, đánh tay nàng…..” “Lúc tuổi nàng không lớn lắm, nàng muốn dùng thành tích của mình để lấy được niềm vui của ta, ở khuê phòng tham gia đủ loại so tài, cũng không quan tâm người khác có phải hay không lớn hơn nàng rất nhiều. Nàng chỉ có thể đứng nhất. Từ lúc đầu nếu nàng đứng thứ hai ta sẽ phạt nàng. Sau lại thôi……..Nếu người khác thắng nàng, ta sẽ quăng người đó vào trong nước hoặc là lúc nàng ta ngồi kiệu đi ra ngoài sẽ gian lận. Sau này cũng không biết là ta tác tệ hay do nàng rất xuất sắc, thiên hạ này không có ai tài mạo song toàn hơn nàng. Ở nơi nào nàng cũng xuất sắc, quả thực có thể nói là hoàn mỹ, trừ bỏ thân phận con gái thương hộ. Nàng đem đến niềm vui cho người Lục gia, thậm chí hạ nhân gặp nàng còn len lén sửa đổi xưng hô, bỏ chữ “biểu” đi. Thậm chí tổ mẫu còn muốn nâng thân phận của nàng lên…….” “Nhưng ta không cho phép, nàng chỉ có thể là của ta, chỉ có thể ở bên cạnh ta, nơi nào cũng không thể đi!” Lục Vô Nghiên nói liên miên nhiều như vậy, Phương Cẩn Chi nghe mà sững người, nàng căn bản là không phản ứng kịp. “Lục Vô Cơ khi dễ nàng như thế, với tính tình của ta sao có thể bỏ qua cho hắn được chứ?” Lục Vô Nghiên lắc đầu, “Sống lại một lần nữa, bản thân ta buông tha cho hắn, bởi vì.....Đời trước ta đã giết hắn. Cho nên, ta đã nghĩ đời này hay là thôi đi vậy.” Phương Cẩn Chi khiếp sợ nhìn Lục Vô Nghiên, “Hắn, hắn là đệ đệ của chàng....” “Nhưng hắn khi dễ nàng....” Lục Vô Nghiên dịu dàng lau đi nước mắt của Phương Cẩn Chi, “Ngược lại, ta luôn luôn khi dễ nàng. Nhưng nàng là đồ vật của ta, chỉ có ta mới được khi dễ nàng, người khác ai cũng đều không được.” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên giống như chìm vào trong hồi ức. Nàng ở trước mặt người khác phi thường rực rỡ, nhưng ở trước mặt hắn lại thuận theo như một con cừu non vậy. Hắn luôn soi mói nàng, răn dạy nàng, nhưng nàng vĩnh viễn đều làm tốt yêu cầu của hắn, thậm chí còn vượt qua mong đợi của hắn. Đoạn thời gian kia, hắn thích sạch sẽ đến mức bệnh hoạn. Thường xuyên vừa ăn này nọ sẽ ôm gối mà nôn mửa. Nàng liền đưa khăn, chén nước đến trước mặt hắn. Nàng biết hắn ghét bỏ nàng bẩn, lúc may quần áo mới đều cố ý phân phó cắt tay áo dài một chút, rộng rãi một chút, sau đó giấu tay ở trong tay áo, cách tay áo mà đưa đồ cho hắn. Không sai, hắn ghét bất cứ ai đến gần hắn bao gồm cả Phương Cẩn Chi. Nàng ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, đừng nói là chạm vào nàng một chút, ngay cả nàng dựa vào gần quá cũng có thể ghét. Cho đến năm // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3469838.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3469838.png" data-pagespeed-url-hash=1963806639 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>