Thê Khống
Chương 136 : Thiếu
Editor: minhngocvt20
Tay Lục Vô Nghiên rũ xuống, hạt châu bằng vàng trong tay hắn rơi xuống lăn đầy đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Hầu kết của Lục Vô Nghiên giật giật, hắn nâng mặt Phương Cẩn Chi lên, nuốt hết nước mắt của nàng, lại cuồng nhiệt cắn lên môi của nàng.
Chỉ trong chốc lát cánh môi màu hồng nhạt đã trở thành màu đỏ thắm, thậm chí có một chút máu tươi giữa môi lưỡi của của hai người lan ra.
Động tác của Lục Vô Nghiên thô lỗ xé mở y phục của Phương Cẩn Chi, làm cho da thịt trắng như phấn của của nàng lộ ra.
Hắn hôn nàng như là cắn xé.
Giờ khắc này, Lục Vô Nghiên chỉ muốn hoàn toàn chiếm giữ nàng.
Phương Cẩn Chi cảm thấy dường như Lục Vô Nghiên đẩy nàng ra một chút, cả người bị hắn đặt trên mặt đất, cái lưng trơn bóng không chạm vào mặt đất lạnh lẽo, bàn tay Lục Vô Nghiên mở rộng nâng lưng của nàng, cởi y phục xuống trải trên mặt đất phía dưới người của nàng.
Phương Cẩn Chi có chút kinh hoảng nhìn Lục Vô Nghiên đè ở trên người nàng.
Lục Vô Nghiên lúc này không hề dịu dàng, dường như hắn lộ ra nguyên hình đồng dạng thô lỗ giống nhau. Con ngươi của hắn tối sầm, đen đến làm cho nàng có chút sợ hãi.
Nhưng mà nàng chỉ thất thần trong lúc đó, hai chân đã bị Lục Vô Nghiên tách ra.
Đau nhức lập tức thổi quét nàng, nàng muốn kinh hô ra tiếng, Lục Vô Nghiên lại chắn, lấp, bịt lấy môi nàng, nuốt lấy toàn bộ tiếng kêu của nàng.
Ánh mắt của hắn gần nàng như vậy, cứ nhìn nàng như vậy, nhìn sợ hãi của nàng, nhìn nước mắt của nàng rơi ra.
Một lần lại một lần chậm chạp đau, làm cho cả người nàng giống như lại nhớ tới cái đó trôi nổi ở trên biển ban đêm.
Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy ra, không biết là vì đau đớn hay vì kinh hoảng.
Lục Vô Nghiên không thích nàng khóc, hắn rốt cục buông môi nàng ra, hôn lên mắt của nàng, liếm sạch nước mắt trên khóe mắt của nàng.
Thừa dịp lúc môi hắn rời đi, Phương Cẩn Chi rốt cục có thể nói chuyện, nàng mang theo nức nở nói: “Đau, Vô Nghiên………..Thiếp đau…….”
Lục Vô Nghiên dừng động tác lại một chút, Phương Cẩn Chi trong chốc lát còn chưa kịp thở dốc, lại một trận kịch liệt đau đớn đánh tới, gần như đem cả người Phương Cẩn Chi đánh gục.
Nàng dùng sức đẩy Lục Vô Nghiên, vừa đẩy hắn, vừa khóc nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đau……….”
“Cầu xin ta đi, cầu xin ta đi ra ngoài đi.”
“Thiếp van chàng, van cầu chàng……….” Phương Cẩn Chi khóc lóc vô cùng thảm thiết, cả người mềm nhũn dưới thân Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên hôn một cái lên nước mắt của nàng, cũng không có buông ta nàng, mà dùng sức ra vào.
Phương Cẩn Chi thở hổn hển khóc: “Kẻ lừa đảo…………Đại lừa gạt……….Tam ca ca”
Thấy nàng thực sự quá đau đớn, động tác của Lục Vô Nghiên mới mềm nhẹ lại. Hắn ngồi xuống, đề cho Phương Cẩn Chi dạng chân ngồi ở trên người của hắn.
Từ đầu đến cuối, thân thể hai người bọn họ đều không có tách ra.
Lúc bị Lục Vô Nghiên ôm lấy, Phương Cẩn Chi vẫn còn cảm giác đau, nàng dạng chân ngồi trên đùi Lục Vô Nghiên khóc, một bên khóc một bên mắng hắn, mắng mấy câu lại mềm nhũn kêu “Tam ca ca”.
Lục Vô Nghiên nâng mặt nàng lên để nàng nhìn chính mình.
“Kêu tên của ta.”
“Vô Nghiên………..”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên nhặt lên áo choàng của hắn khoác lên người của Phương Cẩn Chi, dù sao trời giá rét, hắn sợ nàng lạnh.
“Vô Nghiên, chàng là một tên lừa gạt, đau……”
“Không đau, thật sự.” Lục Vô Nghiên cười tiến tới, đụng một cái vào trán của nàng.
Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn hắn.
“Nhìn đi, ta cũng không có động, sao có thể đau được chứ?” Lục Vô Nghiên dịu dàng chăm chú nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ, cúi đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua, lại đỏ mặt, liền nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa, lại nhỏ giọng than một tiếng.
“Cái gì, ta không nghe rõ.” Nửa người trên của Lục Vô Nghiên hơi nghiêng về phía trước, tiến tới.
Miệng của Phương Cẩn Chi lập tức tràn ra vài tiếng kêu mềm mại.
Hắn vừa động, nàng liền thấy đau.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng quá sợ đau một chút.
Thấy Lục Vô Nghiên không cử động, Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng cẩn thận lui về phía sau, muốn cùng hắn tách ra. Động tác của nàng chậm như vậy, càng có thể cảm nhận được hắn đang từ trong thân thể của nàng từ từ lui ra ngoài.
Loại cảm giác này so với cơn đau vừa rồi còn rõ ràng hơn, cảm thấy xấu hổ.
Hắn vẫn chưa lui hết toàn bộ ra bên ngoài, khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn đỏ lên. Nàng ngẩng đầu vụng trộm nhìn hắn, đã thấy đôi mắt hắn toàn là ý cười.
Lục Vô Nghiên lấy tay, nắm lấy eo thon của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo cả người nàng trở về, kéo đến trong lòng ngực của hắn. Nàng len lén dời ra một chút lại trở về toàn bộ.
Phương Cẩn Chi kêu lên một tiếng, cả người nằm trong ngực của Lục Vô Nghiên.
Nàng cúi đầu, hận không thể vùi mặt vào trong ngực hắn, cũng không muốn mở mắt. Đơn giản là vì không có bắt đầu kinh hoảng, cảm giác hắn tiến vào quá mức rõ ràng.
Áo choàng rộng thùng thình trên người Phương Cẩn Chi trợt xuống, Lục Vô Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đầu vai trơn bóng của nàng.
“Cẩn Chi, nàng phải tập làm quen ta như vậy.”
Phương Cẩn Chi nhất thời có chút hoảng hốt, giống như mình đã làm sai chuyện vậy.
“Thiếp….thiếp biết…….”
Lục Vô Nghiên lập tức hiểu rõ, biết nàng hiểu lầm, hắn cưng chiều hôn lên đôi mắt của Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: “Cô nương ngốc, không có đau, thật sự.”
Bàn tay của hắn dời xuống chân của nàng, cầm lấy bàn chân khéo léo của nàng, ở lòng bàn chân của nàng nhẹ nhàng khều xuống.
Phương Cẩn Chi lập tức “Khanh khách” cười rộ lên, thậm chí ngửa tới ngửa lui.
Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi cùng nhau cong mày.
“Thật sự không đau……..” Động tác của hắn dần trở nên dịu dàng, nụ hôn của hắn mềm mại giống như long vũ quét qua, ngay cả ánh mắt của hắn đều là dịu dàng.
Phương Cẩn Chi tin.
Nhưng Lục Vô Nghiên rõ ràng là lừa nàng.
Hắn nói không đau chỉ trong chốc lát, một lát sau lại rất đau, mỗi khi đau nàng lại rơi lệ, hắn lại bắt đầu dịu dàng dỗ nàng, thậm chí dịu dàng hát cho nàng. Chờ nàng không đau, hắn lại bắt đầu tiếp một phen hành hạ mới……
Phương Cẩn Chi nằm sấp ở đầu vai hắn, hung hang cắn một cái, “Lục Vô Nghiên! Chàng đánh ngất thiếp đi!”
“Không được, ta muốn nàng và ta cùng nhau hưởng thụ.”
Phương Cẩn Chi âm thầm nghĩ: ở trong này là hưởng thụ sao…….
Sau đó, Phương Cẩn Chi bị Lục Vô Nghiên ôm đi, nàng biết hắn muốn ôm nàng đến tịnh thất, nàng cũng biết trên đường gặp Nhập Trà và Nhập Huân. Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi, mọi thứ đành phải mặc kệ, thầm nghĩ cuộn mình ở trong lòng của Lục Vô Nghiên.
Không lâu, nàng liền ngủ.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn rem che màu đỏ sậm nhất thời không kịp phản ứng.
Nàng vén chăn trên người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người nàng mặc quần áo ngủ của Lục Vô Nghiên. Nàng lắc lắc tay áo rộng thùng thình, mới lộ ra được cánh tay của mình.
Lục Vô Nghiên không ở đây.
Nàng gần như không cho phép nha hoàn ở trong tẩm phòng của nàng và Lục Vô Nghiên hầu hạ, nàng không gọi người, chính mình xuống giường, muốn rót một chén nước uống.
Nhưng nàng vừa mới bước, liền cảm thấy hai chân dường như không có cảm giác, nàng kinh hô một tiếng, ruốt cục té ngã.
Nghe tiếng, Lục Vô Nghiên ở cách vách vội vàng đi tới.
Hắn tiến vào phòng, liền thấy Phương Cẩn Chi ngã ngồi trên mặt đất.
“Đây là thế nào vậy?” Lục Vô Nghiên vội vàng ôm nàng lên, cẩn thân từng li từng tí bế nàng lên giường.
Phương Cẩn Chi ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên.
“Sao thế?” Lục Vô Nghiên hỏi xong, từ từ đến gần, muốn hôn lên đôi môi vẫn còn sưng đỏ của nàng. Tại sao một người lại có thể đẹp đến như vậy, lúc đôi môi sưng đỏ lại càng làm tăng thêm bộ dạng thướt tha mê người.
Phương Cẩn Chi nhấc chân đá vào mặt của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên sửng sốt, biểu cảm trên mặt trong phút chốc cứng ngắc.
“Lục Vô Nghiên! Chàng đem ta làm hỏng rồi!”
“Khụ,” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, “Cái kia……Dưỡng hai ngày thì tốt rồi…….Ta bôi thuốc, sẽ tốt nhanh hơn một chút, ừ………”
Nếu Phương Cẩn Chi biết ý lời này của
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3469839.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3469839.png" data-pagespeed-url-hash=2258306560 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
193 chương
67 chương
65 chương
85 chương