Anh đưa cánh tay ra ôm trọn vòng eo nhỏ bé của cô ta, cong môi nói những lời dỗ dành: “Em không làm gì sai cả, đáng lẽ phải xin lỗi em mới đúng.” “Cô ấy dù gì cũng là vợ trước của anh, em sợ trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu.” Cô ta chu môi lên cười. Nguyễn Thiên Lăng bật cười, nắm lấy tay cô ta, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng nhìn cô ta: “Em cũng biết, anh và cô ấy không có tình cảm. Bây giờ cũng đã ly hôn, anh và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì nữa.” Cô ta cần chính là những lời này của anh. Chỉ cần trong lòng anh không có Giang Vũ Phi, vậy thì cô ta yên tâm rồi. Nhan Duyệt nhoẻn miệng cười tươi, anh nhìn cô mỉm cười hồn nhiên như vậy đột nhiên cảm thấy Giang Vũ Phi và Nhan Duyệt không thể nào so sánh được. Người phụ nữ kia trước khi thay đổi tính cách thì cứ khúm na khúm núm, lúc có mặt anh thì cứ giống như người làm vậy, luôn cẩn thận từng li từng tí. Từ khi thay đổi tính cách thì lại giống con nhím đầy gai nhọn, lúc nào cũng xù bung lên, cứ như thể phải đâm được anh mới cảm thấy vừa ý. Dù tính cách cô có thay đổi thế nào, anh cũng không thể thích được, anh thích tính cách dịu dàng, hiền lành, chu đáo, ngọt ngào của Nhan Duyệt. Mà anh và Nhan Duyệt đã yêu nhau mười mấy năm rồi, xét về tính cách hay gia thế đều là người phụ nữ mà anh cần có nhất. Đến nay, anh đã ly hôn với Giang Vũ Phi, nhưng ông nội lại không đồng ý cho anh cưới Nhan Duyệt, cho nên anh chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ đính hôn cùng cô ta, lại lấy cô ta làm vợ, sống cuộc sống mà anh hằng tưởng tượng năm năm về trước. Suy nghĩ như vậy, Nguyễn Thiên Lăng lại nhìn Nhan Duyệt với ánh mắt trìu mến. Anh ôm chặt chiếc eo thon của cô ta, hôn lên khuôn mặt cô ta và nói: “Váy bị bẩn rồi, anh đưa em đi thay cái khác.” Giang Vũ Phi ngồi trên bậc thềm hoa viên khách sạn, hai tay ôm lấy thân người, đôi mắt tròn to trống rỗng đang cảm nhận cái giá lạnh của mùa đông. Hoa viên trước mặt, các loài hoa đều héo tàn, chỉ còn hoa cúc đang nở rộ, có màu đỏ, màu trắng và màu vàng nhạt. Có một cây hoa cúc nhỏ ở giữa hoa viên đang được hứng gió, tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Gió lạnh mang theo hương hoa phà vào mặt cô, cảm giác thanh tao mà lạnh lẽo. Một chiếc áo khoác nam giới được choàng lên người cô, bên cạnh cô cũng có người ngồi xuống. “Nào, uống cái này đi, sẽ cảm thấy ấm hơn đấy.” Tiêu Lang đưa cho cô ly trà sữa nóng, mùi sữa thơm ngon đậm đà say lòng người, Giang Vũ Phi hít hà, nhận lấy và mỉm cười cảm ơn. Bàn tay nhỏ bé nõn nà của cô cầm chiếc cốc giấy, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của trà sữa trong lòng bàn tay, trái tim cũng dần ấm áp. Uống một ngụm trà sữa, cô cảm giác cơ thể không còn lạnh buốt nữa. Cô quay lại đối diện với người đàn ông ngồi kế bên cười nói: “Hôm nay thật cám ơn anh, nếu không có anh, chắc là bọn họ sẽ không buông tha cho tôi dễ dàng như vậy.” Tiêu Lang mặc chiếc áo sơ mi giữ nhiệt màu trắng, bên ngoài là chiếc áo vest màu đen đắt tiền. Hai tay anh chống ra đằng sau, một chân gập lại, một chân buông xuống lười biếng, toàn thân hơi dựa ra phía sau, cho dù là mùa đông lạnh lẽo, hay mùa hè nóng nực đều có cảm giác thong dong, nhàn tản. Anh nhìn cô cười lộ ra khuôn mặt tuấn tú: “Tôi luôn công tư phân minh, nếu cô đúng thì tôi không để đứng nhìn họ nhục mạ cô.” Mắt Giang Vũ Phi sáng lên: “Làm sao anh biết tôi không sai. Xem băng ghi hình camera giám sát, mọi người đều nói tôi sai, thực sự tôi cũng nghi ngờ rằng mình thật sự đã sai.” Có điều cô dám khẳng định lúc đó hành động của Hứa Mạn là định nâng ly rượu hắt vào mặt cô. Chỉ là cô tránh né kịp thời, nên mới đổ hết lỗi sai của mấy người đó lên đầu cô. Nếu như cô đợi Hứa Mạn tiếp tục nâng ly rượu hắt vào mặt cô, có lẽ sự việc đã rẽ sang hướng khác.