Thế nhưng cô không hy vọng vì cô mà anh đắc tội với tất cả mọi người.
Cô khẽ giật nhẹ áo anh, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa, không đáng."
Vì cô mà đắc tội bọn họ là không đáng.
Anh là người có tương lai sáng lạn, nếu như đắc tội với người quyền quý, tương lai cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tiêu Lang rủ mắt chạm phải đôi mắt trong trẻo chân thành của cô, lòng thấy hơi rung động.
Lúc này, cô lại vẫn cân nhắc cho anh.
Giang Vũ Phi đẩy người anh ra một chút, cô đứng thẳng người đối mặt với Nhan Duyệt và Hứa Mạn, nói xin lỗi: "Thành thực xin lỗi, hôm nay là tôi đã xúc phạm, thực sự xin lỗi, mong hai người tha thứ cho tôi được không?"
Nếu một câu xin lỗi là có thể giải quyết hận thù lúc này, cô không ngại nói ra. Cho dù không phải vì mình, vì để giúp cho Tiêu Lang tránh phải luồn cúi trước cường quyền, cô cũng nên đứng ra giải quyết ổn thỏa.
Không ngờ đột nhiên cô lại xin lỗi, ánh mắt Tiêu Lang hiện lên một vẻ kinh ngạc.
Cô làm vậy là vì sao anh biết rõ, cô gái này, cũng không phải là một người nhu nhược chỉ biết dựa dẫm người khác.
Trên mặt Nhan Duyệt không lộ vẻ gì, mắt cô ta khẽ rủ xuống, cô ta chớp chớp lông mi cong dày che đi cảm xúc trong mắt. Với lời xin lỗi của Giang Vũ Phi, cô ta chẳng thốt ra lấy nửa lời.
Hứa Mạn dĩ nhiên là nhìn mặt cô ta mà làm việc, cô ta không nói lời nào, Hứa Mạn lập tức hừ lạnh nói: "Lời xin lỗi mà hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì?"
Giang Vũ Phi khẽ cắn môi, cô cúi người xuống thật thấp, nói lần nữa: "Thành thực xin lỗi, mong hai người thứ lỗi cho tôi được không?"
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày, trên người tản mát hơi thở băng lạnh.
Nhan Duyệt thấy đã ổn, cô ta cười nói với thái độ rộng lượng: "Thôi bỏ đi, cô đã xin lỗi, chúng tôi cũng sẽ không trách cô. Cô đi xuống đi, tôi thứ lỗi cho cô."
"Duyệt Duyệt là người khoan dung độ lượng mới bằng lòng tha thứ cho cô. Nếu Duyệt Duyệt đã tha thứ cho cô, tôi cũng không so đo với cô. Lần sau làm việc cẩn thận một chút, đừng có lại cố ý làm chuyện không hay!" Hứa Mạn nói ra một cách không cam lòng, càng tô điểm thêm cho sự khoan dung của Nhan Nguyệt.
Con gái nhà phó thị trưởng có khác, nhìn phong thái đó, thái độ đó, thật khiến cho người ta cảm thấy nể phục. Nhìn lại Giang Vũ Phi, chà chà, rõ là sai rồi còn làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu không phải lúc đó tình hình không thể cứu vãn, cô cũng sẽ không nói lời xin lỗi.
Bây giờ mấy người tầng lớp dưới cùng của xã hội không hiểu chuyện vậy đó, bụng dạ nhỏ nhen, không có tố chất, chỉ làm được mấy chuyện ám muội lén lút với cấp trên.
Nhưng họ chẳng thèm tính toán so đo với cô, cũng lười tính toán so đo với cô.
Là người cùng một tầng lớp, đương nhiên phải nói chuyện giúp nhau. Dù sao trong mắt bọn họ Giang Vũ Phi là người sai tất cả.
Nghe mấy tiếng khinh miệt chẳng rõ là vô tình hay cố ý xung quanh, Giang Vũ Phi nắm chặt hai tay lại.
Tay cô đột nhiên bị một bàn tay ấm áp bao phủ, Tiêu Lang kéo cô đi ra ngoài: "Đi thôi, không cần phải ở chỗ này."
Giang Vũ Phi nghe lời theo anh rời khỏi.
Anh nói đúng, không cần phải ở đây để tiếp tục bị họ làm cho nhục nhã.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng tối lại nhìn chằm chằm theo bóng dáng bọn họ dắt tay nhau rời đi, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.
Nhan Duyệt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, cô ta thu ánh mắt nhìn về phía anh, anh thu mắt về liền chạm phải ánh mắt của cô ta.
Cô ta thở phào một hơi, cô ta còn tưởng rằng anh sẽ lại nhìn chằm chằm vào Giang Vũ Phi.
"Lăng, chuyện hôm nay em có quá đáng hay không?" Cô ta ôm cánh tay anh, hơi áy náy hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn qua vẻ áy náy trên mặt cô ta, trong lòng càng thêm xót thương cô ta.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương