Cuối cùng, cô nói cô sẽ không lấy một phần tài sản của Nguyễn gia, cô tự nguyện tay không đi khỏi nhà.
Hay cho tay không đi khỏi nhà!
Nguyễn Thiên Lăng siết chặt đơn xin ly hôn, ánh mắt rất âm trầm. Anh không ngờ cô hành động nhanh như vậy, mới đi khỏi nhà vài ngày, đã trình đơn xin ly hôn lên tòa án.
Nếu việc này bị truyền đi, thể diện của Nguyễn gia sẽ bị mất hết.
Dù sao Nguyễn gia cũng có tiền có thế, người phụ nữ nào không muốn sáp lại gần. Có thể trở thành thiếu phu nhân của Nguyễn gia, đó là một điều hãnh diện cỡ nào.
Nhưng chính thiếu phu nhân của Nguyễn gia lại tự nguyện không cần vinh hoa phú quý, thậm chí lựa chọn tay không đi khỏi nhà để thoát khỏi Nguyễn gia, điều này có nghĩa gì?
Chứng tỏ Nguyễn gia là đầm rồng hang hổ, là một nơi ăn người không nhả xương, cho nên mới bức ép Giang Vũ Phi sống chết đòi ly hôn.
Trong nhà giàu có rất nhiều chuyện xấu không thể để người khác biết, Nguyễn gia lại càng là người giàu của người giàu.
Bọn họ sẽ suy đoán nội bộ Nguyễn gia tồi tệ, sẽ bí mật nói xấu Nguyễn gia là rất đen tối, điều này đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến địa vị, danh dự của Nguyễn gia.
Anh không tin, Giang Vũ Phi không nghĩ đến những hậu quả này.
Xem cô chọn cách công khai chuyện này, cô thà rằng vạch mặt đắc tội với Nguyễn gia, cũng phải phân rõ giới hạn với anh.
Có điều may mắn, đơn đã bị chặn lại.
“Kiểm sát Bạch, chuyện này xin đa tạ, về sau có gì cần giúp đỡ, cứ nói một tiếng.” Thiên Lăng có ý mang đơn xin ly hôn đi, nhưng Bạch Thiệu Minh ngăn anh lại.
“Thứ này không thể mang đi, tôi có thể giấu cho anh mấy tháng, anh hãy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Anh mang thứ này đi, tôi ở đây sẽ gặp phiền toái.”
Nguyễn Thiên Lăng do dự, buông thứ đó xuống: “Vậy thì làm phiền.”
Ra khỏi tòa án, khóe miệng người đàn ông nhếch lên một độ cong lạnh lùng tàn nhẫn.
Giang Vũ Phi, tốt lắm, cô dám đưa chiêu này ra, tôi cũng không cần phải mềm lòng với cô!
Sau khi trình đơn xin ly hôn, Giang Vũ Phi bắt tay vào tìm kiếm việc làm.---
Lần trước tìm việc làm, Nguyễn Thiên Lăng đã sử dụng mối quan hệ của mình làm cô mất việc, cũng làm cho rất nhiều công ty không dám tuyển dụng cô.
Cho nên lần này cô sẽ không đến công ty tốt nữa, đặc biệt đi phỏng vấn một số công ty không có danh tiếng, rất nhỏ.
Quyền lực của Nguyễn Thiên Lăng có lớn đến đâu đi nữa, cũng không thể nhúng tay vào hết tất cả các địa điểm trong thành phố A được.
Giang Vũ Phi mang tâm lý thử xem sao đến phỏng vấn ở các công ty có quy mô nhỏ, có một công ty thực phẩm thuê cô.
Trong lòng cô thật vui mừng, dùng toàn bộ tâm sức để đi làm.
Chức vị của cô là kế toán, cô nghĩ rằng việc này sẽ rất nhẹ nhàng, cho dù không nhẹ nhàng thì cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng ngày đầu tiên đi làm, cô đã nhìn ra được nhiều vấn đề tệ hại của công ty. Quản lý không hoàn thiện chút nào, hoàn toàn không có hệ thống quy định nào đáng nói cả.
Mấy chủ nhiệm trong công ty đều là họ hàng của ông chủ, tất cả mọi người trong công ty đều ngang ngược, tất cả việc vặt vãnh đều bắt cô đi làm. Giang Vũ Phi cảm thấy không nói nên lời, cô là người quản lý phần tài vụ, không phải đến đây để làm việc vặt!
Thế nhưng trong lòng có ấm ức hay phẫn nộ, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chỉ cần có thể nhẫn nhịn một chút là qua đi, huống chi hiện tại cô không thể mất đi công việc này.
“Tiểu Giang, sau khi tan làm đi gặp mấy khách hàng với tôi, còn cả mấy người bên cục công thương nữa, hôm nay chúng ta phải mời họ ăn cơm.” Trước khi tan sở, ông chủ đi đến trước mặt nói với cô.
Giang Vũ Phi trước nay chưa từng đi làm, kinh nghiệm đi làm một lần duy nhất của cô cũng chỉ có một ngày.
Cô tiếp xúc với rất ít người, không ai nói với cô những chuyện ở chỗ làm việc, cô cũng không hiểu cái gì cả, cô lập tức gật đầu đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
39 chương
32 chương
40 chương
74 chương
1 chương