Hầu hết thời gian, cô đều đã nằm ngủ. Có điều mỗi lần anh đi vào, cô đều sẽ bị đánh thức, cô sẽ mơ mơ màng màng liếc anh một cái, sau đó quấn chăn, cuộn người lại, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Lúc cô ngủ rất yên lặng, cô có thể giữ nguyên một tư thế cả đêm không thay đổi. Không giống anh, một đêm phải thay đổi vô số tư thế. Cũng bởi vì tư thế ngủ của hai người rất khác nhau, anh và cô ngủ cùng một chỗ, cảm giác lại thật thoải mái. Thật giống như cô không tồn tại, như anh đang ngủ một mình. Nghĩ đến những điều này, Nguyễn Thiên Lăng mới hiểu được, vì sao anh ở cạnh nhiều người phụ nữ như vậy, anh chỉ không để ý đến Giang Vũ Phi ngủ ở bên cạnh anh. Không chỉ bởi vì cô là vợ của anh, quan trọng hơn là bởi vì cô rất yên lặng. Khi ngủ cô thường phối hợp với anh rất ăn ý, sẽ không để cho anh cảm thấy không thoải mái. Bọn họ đã làm vợ chồng hơn một năm, mặc dù anh không yêu cô, nhưng ít nhiều anh cũng quen với sự tồn tại của cô. Sau khi ly hôn, có lẽ buổi tối lúc đi ngủ anh sẽ không quen. Có điều anh cho rằng, đối với cô, đó chỉ là một thói quen nhỏ mà thôi. Thói quen, có thể thay đổi được. Đêm nay, mỗi người đều là tâm trạng nặng trĩu chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm Giang Vũ Phi tỉnh lại liền đi xem phòng. Bây giờ đi thuê phòng rất thuận tiện, bên trong cái gì cũng có, chỉ cần mang áo quần đến ở là được. Cô thấy một căn phòng không tệ có một phòng ngủ một phòng khách, cô cũng không để ý giá tiền, lập tức ký hợp đồng thuê phòng, trả ba tháng tiền nhà, một tháng tiền đặt cọc. Sau đó cô trở lại khách sạn lấy hành lý, chuyển đến phòng thuê ở. Thực ra cô có thể trở về chỗ mẹ đẻ, phòng của cô vẫn được giữ lại. Nhưng cô không muốn trở về, ngôi nhà đó không có cô, mới thực sự là một ngôi nhà nguyên vẹn. Dù sao ngôi nhà kia đối với cô mà nói cũng chỉ là dư thừa, trở về sẽ chỉ không được thoải mái, còn không bằng tự ra ngoài sinh sống một mình.Có cô tồn tại, sẽ có cảm giác hai gia đình miễn cưỡng chen chúc sống chung với nhau. Mất nửa ngày Giang Vũ Phi mới quét sạch sẽ căn phòng, sau đó ngồi trước bàn sách, cô mở laptop ra, bắt đầu viết đơn xin ly hôn. Cô không muốn chờ đợi thêm nữa, cho nên cô chỉ có thể cương quyết dùng cách nhanh nhất này để chấm dứt cuộc hôn nhân của bọn họ. Cả đêm Giang Vũ Phi ngồi viết đơn xin ly hôn. Sau khi chỉnh sửa xong, trời đã gần sáng. Cô buồn ngủ ngáp một cái, lưu đơn vào USB, sau đó tắt máy tính lên giường đi ngủ. Sau khi tắt máy từ hôm trước, cô vẫn chưa mở điện thoại lại. Không có ai quấy rầy cô ngủ, cô ngủ một giấc đến hai giờ chiều. Rời khỏi giường, cô thay áo quần, mang theo USB đi ra ngoài, tìm một tiệm cơm vào ăn cơm, rồi đi in đơn xin ly hôn. Không ai biết được chuyện Giang Vũ Phi làm đơn xin ly hôn cả. Có điều cô trình đơn xin ly hôn lên tòa án, ngày hôm sau Nguyễn Thiên Lăng liền nhận được tin. Người đàn ông nhận được điện thoại liền chạy đến tòa án. Bạch Thiệu Minh đưa đơn xin ly hôn cho anh, sắc mặt thản nhiên nói: “Đây là đơn xin ly hôn ngày hôm qua nhận được, anh xem một chút đi.” Nguyễn Thiên Lăng nhận lấy, nhìn thấy mấy chữ đơn xin ly hôn, anh lập tức nheo mắt lại. Nội dung rất đơn giản, điều thứ nhất cô trình bày là cô với anh trước nay không có tình cảm, miễn sống với anh khiến cô rất đau khổ. Điều thứ hai viết, anh có người phụ nữ anh yêu thương nhất, người anh yêu không phải là cô, nên cô nhất định phải chấm dứt cuộc hôn nhân này. Điều thứ ba viết, cô hoàn toàn không yêu anh, bất luận như thế nào cũng muốn ly hôn với anh, nếu không ly hôn, cả đời cô sẽ bị bỏ lỡ.