Thế gian luôn là ngươi tốt nhất!
Chương 107 : Phiên ngoại
Phiên Ngoại 1
"Điện hạ, lão nhân Thanh Huyền kia lại phái người đến kéo một xe rượu anh đào của ta đi rồi, một xe, một xe lớn đó nha."
Cố Cẩm Lan lúc này đang luyện chữ: "Phò mã không đưa rượu cho hắn thì hiện tại sẽ có người gọi người hai tiếng "Phụ vương" sao?"
Ngoài cửa lúc này thò vào một cái đầu nhỏ: "Phụ vương, ta muốn mẫu hậu ôm."
Thanh Huyền đạo nhân lúc trước có nhắc đến thứ tốt, hóa ra là thứ để điện hạ có thể sinh con. Lưu Dục lúc này nổi giận nhìn cục bột tròn mặc đồ hồng nhạt trước mặt, từ lúc có nữ nhi, thời gian nàng ở cùng điện hạ càng ngày càng ít. Nàng vỗ vỗ tay: "Vú em, mau ôm quận chúa đi chỗ khác."
Sau đó nàng nịnh nọt đi đến cạnh Cố Cẩm Lan rồi ôm eo của nàng: "Điện hạ, ngươi thấy nữ nhi của chúng ta đã ba tuổi, có nên mời tiên sinh về dạy dỗ nàng không?"
Cố Cẩm Lan liếc Lưu Dục một cái: "Bổn cung cảm thấy là do ngươi muốn để nàng đi cho khuất mắt thì có."
Vì thế dưới sự năn nỉ dữ dội của phò mã gia, tiểu quận chua đáng thương của chúng ta từ lúc ba tuổi đã phải vào cung đọc sách cùng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Phiên ngoại 2
Mai Bạch Vũ nhàm chán cắn một nhánh cây liễu: "Nhị nhi, thật chán, chúng ta đi Đại Tề tìm Lưu Dục bọn họ chơi có được hay không?"
Tang Lâm Hoài Nhị trừng mắt nàng một cái: "Ta thấy là do ngươi nhớ Lưu Dục."
"Trời đất chứng dám, Nhị nhi nghĩ oan cho ta rồi, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi thôi mà."
"Nam Chiếu có chỗ nào không tốt bằng Đại Tề mà ngươi cứ tâm tâm niệm niệm phải đi về cho bằng được?"
Mai Bạch Vũ giả bộ đáng thương: "Nhị nhi, tiểu vương tử hiện tại đã trưởng thành, để hắn tự mình giám quốc đi. Chúng ta đi du sơn ngoạn thủy có được hay không? Cả ngày ngươi cứ bận rộn quốc gia đại sự, ta nhớ ngươi, nhớ đến thành bệnh tương tư luôn rồi."
Tang Lâm Hoài Nhị đỏ mặt: "Miệng lưỡi trơn tru, cả ngày cứ ở trong tẩm cung của bổn cung thì lấy đâu ra bệnh tương tư?"
Mai Bạch Vũ ôm lấy nàng, cọ cọ cổ của Tang Lâm Hoài Nhị: "Nhị nhi, ngươi nhìn xem ta đã gầy đến như vậy, nếu không quay về Đại Tề tẩm bổ, ta có thể bị gió thổi bay đó."
Vì thế sáng sớm hôm sau, lúc Tang Lâm Ô Nhật tỉnh dậy liền thấy một phong thư được đưa đến: "Quốc chủ, giờ ngươi đã thành niên, trưởng thành hơn xưa rất nhiều rồi, cô sẽ không ở cạnh ngươi nữa."
Tang Lâm Ô Nhật tức giận ném thư xuống đất: "Nhất định là do cái tên miệng lưỡi ba hoa kia mê hoặc Hoàng cô của trẫm, như vậy mỗi ngày trẫm phải xem tấu chương đến khuya sao? Còn chuyện phái người đến Cam Lãnh thì sao?
Tang Lâm Ô Nhật đáng thương lúc này lại sáng mắt lên, hắn nghĩ đến tỷ tỷ Tang Lâm Nhã của mình, đúng vậy, hắn còn có một người tỷ tỷ nữa mà.
Tang Lâm Nhã lúc này đang mặc một bộ nam trang luyện kiếm trong sân.
"Hoàng tỷ, Hoàng tỷ, ngươi nhất định phải cứu ta."
Tang Lâm Nhã ngừng lại hỏi: "Chuyện gì mà khiến ngươi lúng ta lúng túng như vậy?"
"Hoàng cô bỏ mặc ta, rời đi cùng tên ba hoa kia rồi."
"À, vậy thì liên quan gì đến ta?"
"Hoàng tỷ, ngươi xem, chúng ta phải phái sứ thần đến Cam Lãnh, mà Hoàng thất Nam Chiếu chỉ còn mỗi ngươi và ta. Ngươi xem..."
"Được rồi, ta biết, ta sẽ đi."
"Hoàng tỷ, vẫn chỉ có ngươi thương ta. Chờ cô mang tên ba hoa kia trở về, ta nhất định sẽ không tha cho hắn."
Phiên ngoại 3
"Phụ hãn, ngài triệu nhi thần đến có chuyện gì?"
Hồ Lợi Khả Hãn lo lắng nhìn nữ nhi của mình, Hoàng đế Đại tề đã thay đổi tất nhiên cũng không cần nàng đi hòa thân. Thế nhưng từ lúc Hồ Diên Phượng trở về thì luôn rầu rĩ không vui, tuyển phò mã cho nàng nàng đều thấy chướng mắt.
Nữ nhi này của hắn văn võ song toàn, không có tên nam nhân thảo nguyên nào có thể xứng đôi với nàng, nhưng mà cũng không thể không gả nàng đi.
"Phượng nhi, ngươi cũng đã trưởng thành, phò mã phải tuyển một người đi thôi. Ngươi xem hai vị ca ca của ngươi, con cái đều đã bốn năm tuổi, chỉ có ngươi vẫn còn một mình. Mẫu hậu của ngươi suốt ngày oán trách phụ hãn không bận tâm thay ngươi đó."
"Phụ hãn, không phải nữ nhi không muốn gả cho ai, thật sự là không có ai vừa mắt nhi thần. Phụ hãn, ngài và mẫu hậu ân ái như vậy, chẳng lẽ nhẫn tâm để nhi thần không hạnh phúc sao?"
"Được rồi được rồi, khi nào có người mà ngươi thích, nhất định phải nói cho phụ hãn, phụ hãn sẽ tứ hôn cho ngươi."
"Phụ hãn yên tâm, nếu có, nhi thần nhất định sẽ nói."
"Bẩm báo Khả hãn, sứ thần Nam Chiếu đã đến, tự xưng là ca ca của quốc chủ, Tang lâm vương gia."
Ánh mắt tên kia thật không tốt, thấy Tang Lâm Nhã mặc nam trang liền mặc định người đó là vương gia, ánh mắt Hồ Lợi Khả hãn sáng lên, nói không chừng sắp tới có một mối nhân duyên tốt.
"Phượng nhi, ngươi phụ trách đi, phải tiếp đãi sứ thần cho tốt đó."
Nói xong hắn liền đi mà không kịp để Hồ Diên Phượng phản đối. Hồ Diên Phượng nhíu mày, Hoàng thất Nam Chiếu ngoài công chúa còn có vương gia sao, không phải đã chết sạch từ đợt tạo phản kia? Dù nghi ngờ nhưng nàng vẫn phụng phịu đi đón Tang lâm Nhã.
"Sứ thần Nam Chiếu Tang Lâm Nhã tham kiến Phượng công chúa điện hạ." Tang Lâm Nhã không có quỳ lạy, chỉ hơi hành lễ. Sau đó nàng liền ngẩng đầu nhìn Hồ Diên Phượng, nàng nghĩ trong lòng, khó trách công chúa Cam Lãnh lớn như vậy còn chưa gả cho ai, bộ dạng lạnh lùng xa cách ngàn dặn kia ai dám lấy?
Từ sau chuyện của Lưu Dục, Hồ Diên Phượng đặc biệt lưu ý những trường hợp nữ phẫn nam trang, vừa nghe đến giọng nói trong trẻo của Tang Lâm Nhã, nàng liền nghi ngờ ngày. Nàng đánh giá đối phương từ trên xuống dưới vài lần: "Ngươi là Tang Lâm vương gia của Nam Chiếu?"
Thân thể thoạt nhìn gầy yếu cùng khuôn mặt thanh tú này, lại thêm giọng nói này, tất nhiên không phải là vương gia rồi. Lúc này có cung nữ bưng trà tiến vào, Tang Lâm Nhã thấy Hồ Diên Phượng nhìn chằm chằm đánh giá mình liền có chút khó chịu né qua, không ngờ cung nữ kia cúi đầu đi nên không cẩn thận va vào Tang Lâm Nhã rồi hất đổ chén trà.
Tang Lâm Nhã sợ trà nóng tạt trúng mình, lại nhìn thấy Hồ Diên Phượng sắp bị trà văng trúng liền nhanh chóng giữ vạt áo của người kia. Hồ Diên Phượng bị nàng kéo, hai người ngã lên ghế cùng nhau, nàng ngã vào lòng của Tang lâm Nhã, thật trùng hợp, đây là lần thứ hai nàng bị người khác hôn.
Một cú ngã như vậy Hồ Diên Phượng tất nhiên cảm nhận được thân thể mềm mại của đối phương. Đây chính là nụ hôn đầu tiên của Tang lâm Nhã, không ngờ lại trao cho Hồ Diên Phượng, trong lòng nàng cảm thấy không phục, thế nhưng hai tay lại ôm lấy eo người kia rồi hôn xuống.
Trong đầu nàng lúc này đột nhiên xuất hiện chuyện của Mai Bạch Vũ và Tang Lâm Hoài Nhị, đệ đệ nàng không biết Mai Bạch Vũ là nữ, nhưng nàng biết. Một nụ hôn như vậy làm nàng cảm thấy không tệ lắm, tuy đối phương như cũ giữ nguyên nét mặt lạnh lùng khó gần.
Đám cung nữ thấy một màn như vậy đều bị dọa mà lui ra một cách nhanh chóng, ai dám xem chuyện xấu hổ như vậy của chủ tử cơ chứ?
Tang Lâm Nhã rời khỏi môi Hồ Diên Phượng, nàng cười trả lời: "Hồi bẩm công chúa, chính là tiểu vương, công chúa điện hạ là muốn gả cho tiểu vương hay sao?"
Editor: Vậy là đã hoàn thành tác phẩm "Thế gian luôn là ngươi tốt nhất!" sau nhiều tháng trời, cảm ơn các bạn đã đi cùng mình lâu như vậy. Mình không chắc mình có edit thêm bộ nào khác không trong tương lai gần, nhưng nếu có mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình.
Cảm ơn mọi lời góp ý của các bạn, mình sẽ cố gắng hoàn thiện hơn vào những tác phẩm sau.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
152 chương
2792 chương
22 chương
89 chương
11 chương
50 chương
30 chương