Kiếm Tại Thiên Hạ
Chương 1
Bên bờ sông ở vùng đất Dương Liễu có một hộ gia đình mới chuyển đến gần đây, nói là một hộ, kỳ thật chỉ có một thư sinh văn nhược yếu ớt, cùng với một thư đồng hầu hạ gã.
Hình như ngay từ lần đầu Liễu Tiêu gặp thư sinh này, gã đã bệnh đến lợi hại như vậy. Ho khan, lúc sáng sớm đã ngồi xuất thần dưới cây dương liễu bên bờ sông. Nhìn như có vẻ đang có tâm sự gì, nhìn thêm một hồi lâu, Liễu Tiêu liền cảm giác ánh mắt của gã hoàn toàn ngây ngẩn ra. Người này thật là uổng phí một túi da đẹp trời sinh, trong mắt không hề có chút thần thái nào, trên mặt cũng chỉ có bệnh khí.
Liễu Tiêu khá thông thạo y thuật, lần đầu tiên gặp gã cũng biết, người này tuyệt đối sống không được lâu nữa.
Đôi lúc ánh sáng chiếu xuống mặt nước, dòng nước như được phủ một lớp mạ vàng huyền ảo, khiến cho khuôn mặt trắng như tuyết của gã cũng trở nên sinh động sáng lạn hơn, Liễu Tiêu nhịn không được mà nhìn đến hoa mắt, cảm thấy kỳ thật dung mạo của gã đẹp khiếp người. Đáng tiếc nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện ra, người có sắc đẹp tuyệt trần này hầu như không có bất kỳ sức sống nào. Rốt cuộc là gã dựa vào cái gì để gắng gượng cho đến bây giờ vẫn chưa chết, thật khiến người khác khó hiểu.
Liễu Tiêu là đại tài tử nổi danh ở địa phương, từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, nhưng chỉ duy nhất cảm thấy hiếu kỳ với con người cổ quái này. Nhà hắn cạnh bờ sông ở vùng Dương Liễu cách đây không xa, có đôi khi cưỡi con lừa màu đen, dắt theo một bầu đầy rượu, lững thững đi dạo, thường gặp người dựa vào cây liễu đến xuất thần này. Có lần, Liễu Tiêu liền dứt khoát mời gã uống rượu cùng nhau.
Người nọ ngây cả người, nhìn Liễu Tiêu một cái, bàng hoàng một hồi, chậm rãi mỉm cười, cũng không khước từ, hào sảng nhận lấy rượu uống một hơi cạn sạch. Sau đó ho khan hồi lâu, cũng không ngừng tán thưởng: “Rượu ngon!”
Liễu Tiêu có chút ân hận, lại cảm thấy đắc ý, liền nói: “Rượu này từ Phương viên nổi danh trong vòng vài trăm dặm, là tự ta ủ thành, dùng rượu gạo tốt nhất, hoàn toàn dựa theo phương thức cổ truyền mà chế. Chỉ không nghĩ tới việc ngươi không thể uống.”
Người này cười cười: “Lúc đầu có thể uống một chút, sau khi bị bệnh mấy năm phải kiêng rượu. Rượu ngon của tiên sinh, làm người ta bất giác say sưa.” Đây là lần đầu tiên Liễu Tiêu nghe được gã nói chuyện, chỉ cảm thấy thanh âm du dương, thái độ nho nhã. Gã vừa nói, liền không thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết trầm muộn nữa, hai mắt sáng ngời, khoé miệng tươi rói, thập phần sáng lạn động lòng người.
Liễu Tiêu vừa nghe, không nhịn được ngây cả người, bật thốt lên: “Nếu ngươi thích, tặng ngươi hai vò rượu có là gì.”
Khoé miệng người nọ mỉm cười, tựa hồ muốn nói cảm ơn, nhưng không nhịn được ho khan ra máu.
Liễu Tiêu kinh hãi: “Ngươi thật sự không thể uống rượu.” Vội vàng đỡ lấy gã, bàn tay run rẩy lạnh như băng của người nọ nắm chặt lấy tay của Liễu Tiêu, phiền muộn ho khan một hồi, một lúc sau mới thở được bình thường, lại cười một cái: “Không có gì đáng lo. Một lúc thèm rượu nên thất lễ, khiến tiên sinh chê cười.” Mới cười một chút, lại khạc một búng máu.
Liễu Tiêu cả kinh không biết làm gì, không thể làm gì khác hơn là gắng sức chống đỡ thân thể đang run rẩy kịch liệt của gã, lại vội vàng vỗ vỗ lưng cho gã, tay vừa chạm chỉ cảm thấy người này gầy đến giơ xương, trên thanh y lộ rõ khung xương nhô ra, không khỏi hoảng sợ.
Một lát nữa, người nọ hơi tỉnh lại một chút, trên mặt hiện ra một màu phiền muộn, thấp giọng nói: “Càng ngày càng không được. Ngươi… có thể dìu ta về hay không?”
Liễu Tiêu vốn đang tự ân hận không nên khiến gã phát bệnh, nghe vậy dĩ nhiên đồng ý ngay. Liền đem người nọ đỡ lên con lừa màu đen, dựa theo chỉ điểm của gã, đi tới một ngôi nhà nho nhỏ. Thư đồng cạnh giữ ở bên ngoài vừa nhìn liền kinh hãi: “Lâm gia, tại sao ngài bị như vậy?” Vội vàng nhào tới.
Người nó cười cười yếu ớt: “Không nên thèm rượu… Khụ khụ… Thật vô dụng mà…” Cố hết sức lăn xuống khỏi con lừa màu đen, thư động vội vàng giúp gã đi vào trong. Thân hình người nọ thon gầy cao lớn, cho dù bị bệnh chỉ còn một bộ xương, chắc chắn cũng không nhẹ, kỳ quái là thư đồng lại có thể dễ dàng đem gã vào nội đường.
Liễu Tiêu vốn có chút hiểu biết, thấy thế trong lòng liền giật mình, đoán chừng công phu của thuộc hạ thư đồng này không tồi. Hắn nhất thời làm chuyện tốt tặng rượu, làm cho người nọ phát bệnh, lòng đầy áy náy mà đưa người về, đến nơi này, bỗng nhiên có hơi hoảng sợ, cảm thấy nơi đây có lẽ không ổn lắm. Chỉ là đến cũng đã đến rồi, lúc này bỏ lại mặc kệ người bệnh, dù thế nào cũng không thể nào nói nổi, liền kiên trì nhắm mắt đi vào bên trong.
Thư đồng kia thấy trên áo quần của gã có dính vết máu, vẻ mặt nhất thời kinh hãi, khóc ròng nói: “Lâm gia, ngài lại ho ra máu? Thế này… thế này làm sao có thể khoẻ lên được?”
Người nọ cười cười, vẻ mắt đã có thêm một chút hoảng hốt, trầm mặc một hồi, ung dung nói: “Hắn cũng đã nói từ sớm, ho ra máu ba lần sẽ chết. Đây chính là lần thứ ba. Cẩm Đồng, đừng sợ… cắt đầu ta trở về phục lệnh, người sẽ… không cần theo ta chịu khổ nữa…”
Cẩm Đồng nghe vậy khóc lớn: “Ta mới không quay về. Lâm gia, người cho rằng Cẩm Đồng ta là tiểu nhân nói không giữ lời sao?”
Liễu Tiêu không ngờ rằng một ly rượu hậu quả lại hại người như vậy, cả kinh liền vội vàng nói: “Vị huynh đài này, thật xin lỗi! Ta, ta, ta mời đại phu cho ngươi!” Nói rồi muốn xông ra ngoài tìm người.
Cẩm Đồng cả giận nói: “Những lang băm ngoài phố chợ đâu thể trị được bệnh này! Ngươi còn giả bộ cái gì?”
Nói xong, hùng hổ kéo Liễu Tiêu, trợn mắt liếc hắn một cái: “Không được chạy! Nhìn ngươi có vẻ có tật giật mình, nói mau, Lâm gia làm sao bỗng nhiên phát bệnh, có phải là ngươi hại ngài ấy hay không?”
Liễu Tiêu còn chưa mở miệng, người nọ lắc lắc đầu, cố hết sức ra hiệu Cẩm Đồng buông tay: “Cẩm Đồng, sinh tử đã có mệnh. Là tự ta thèm rượu, chuyện không liên quan đến hắn.” Hắn vừa mở miệng, máu uốn lượn chảy qua quai hàm trắng như tuyết, nhìn thật là khiến người ta kinh sợ. Liễu Tiêu càng áy náy, miệng không ngừng nhận lỗi.
Người nọ hơi lắc đầu: “Đã nói chuyện không liên quan đến ngươi…” Mắt thấy vẻ mặt của Liễu Tiêu vẫn còn bứt rứt, bất đắc dĩ nói: “Cẩm Đồng không chịu, nhờ huynh đại thay mặt nó đi một chuyến vậy. Cũng coi như giúp ta.”
Liễu Tiêu nhớ lại vừa rồi gã đề cập với Cẩm Đồng gì mà “cắt đầu phục lệnh”, cả kinh nói: “Ngươi muốn ta cắt đầu ngươi? Vậy cũng không được.”
Người nọ cười khổ: “À… Đưa một tín vật. Dù sao ta cũng phải chết, hắn mới an tâm. Vậy làm phiền huynh đài giúp đưa tin. Nhưng mà… có thể có chút gian nan, huynh đài phải vất vả rồi.”
Lúc này Liễu Tiêu mới hơi yên lòng, nhưng nghe gã nhắc tới phải chết, không khỏi càng thêm áy náy, thở dài nói: “Lỡ hại các hạ uống rượu, tại hạ thật là hổ thẹn hận không thể đền ngươi một mạng. Nếu muốn ta đưa tin, dù gian nan vất vả, tại hạ tuyệt đối không quan tâm cũng không từ chối.”
Người nọ gật gật đầu, tháo một ban chỉ* màu mực bằng ngọc trên ngón tay xuống, đưa mắt nhìn một hồi, bỗng nhiên lại cười một tiếng: “Ta đã từng lập thệ vật này tuyệt sẽ không rời khỏi người, vậy phiền huynh đài thay ta đem nó chuyển cho một người, hắn thấy tự hiên sẽ hiểu là ta đã chết.”
(*Ban chỉ (扳指): nhẫn đeo ở ngón cái)
Liễu Tiêu hít một ngụm khí, đoán rằng đối tượng vị này muốn truyền tin nhất định cổ quái, nhắm mắt nói: “Ngươi muốn ta giao cho ai?”
Nhãn thần người nọ có chút hoảng hốt, một lát sau nhẹ nhàng nói: “Kinh đô, Ngô vương.”
Tay Liễu Tiêu run lên, ban chỉ rơi xuống tạo thành tiếng, vỡ thành hai nửa.
Ngô vương Nhiếp Hi là thân đệ cùng mẹ với kim thượng, thân là đệ nhất dũng sĩ của hoàng gia, uy danh hiển hách, tuổi còn trẻ đã vì hoàng triều mà lập được vô số chiến công. Hắn là thân vương muôn người quy thuận, chiến thần bất bại bất diệt bất phá, đáng tiếc vị thần không có gì sánh bằng này, cuối cùng đánh không lại dã tâm của mình. Bốn năm trước Nhiếp Hi khởi binh nổi loạn, mang đến một trận tai kiếp cho quốc gia, sau cùng thân bại danh liệt. Mà người thắng hắn, tên là Lâm Nguyên.
Lâm gia… Lâm gia? Liễu Tiêu chợt nhớ tới cái tên mà già trẻ toàn quốc đã sớm quên lãng.
Đó là Lâm Nguyên. Thiết Dực quân đại nguyên soái, đại công thần dẹp yên loạn Ngô vương, nhưng không lâu sau khi thắng lợi, bởi vì trúng phải tên, bạo bệnh bỏ mình, được hoàng đế dùng nghi lễ quốc tang đối đãi.
Kỳ quái là, sau khi Ngô vương bị bắt, vẫn không bị xử tử, hoàng đế chỉ quở trách hắn nặng nề, phế bỏ một thân võ công của Ngô vương, giam lỏng hắn ở thư viện Bạch Mai trong kinh thành. Vì thế, không ít đại thần ra sức dâng tấu thư vạch rõ tai hoạ của Ngô vương, thỉnh cầu hoàng đế giết Nhiếp Hi để tạ lỗi với thiên hạ, nhưng hoàng đế lấy lý do “con nối dòng của tiên hoàng đơn bạc, không đành lòng tổn thương” mà cự tuyệt. Bởi vậy, dân chúng đều nói tiểu hoàng đế vô cùng nhân hậu, nhưng mà quá mức nhân hậu cũng không phải là chuyện tốt.
Hôm nay bỗng nhiên có một người họ Lâm muốn hắn chuyển tín vật cho Ngô vương, Liễu Tiêu liền nhức đầu. Nhìn khuôn mặt tái nhợt như sắp chết của thư sinh trước mặt, hắn mơ hồ cảm thấy, bản thân sợ sẽ bị cuốn vào một chuyện gì không nên dây vào.
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
497 chương
12 chương
58 chương