Thế gian luôn là ngươi tốt nhất!

Chương 104 : Hóa ra ngươi còn sống

Cố Cẩm Lan rời khỏi Ngự thư phòng rồi lại đi vào chính điện, sau đó thị nữ đi theo nàng hô to: "Có thích khách, người đâu, người đâu!" Vũ Lâm vệ tuần tra gần đó nghe được chạy tới liền thấy một đám hắc y nhân tẩu thoát mất dấu, còn lại ba vị thống lĩnh đã chết. "Vĩnh An điện hạ, mạt tướng đến trễ, điện hạ không sao chứ?" "Hôm nay bổn cung đến gặp phụ hoàng bàn về chuyện của phò mã, nhưng mà phụ hoàng vẫn chưa dậy nên bổn cung đứng tại đây chờ. Ba vị thống lĩnh cũng chờ cùng bổn cung, không nghĩ đến lại có thích khách dám cả gan xông vào đây, ba vị thống lĩnh liền...Bổn cung không có việc gì, các ngươi mau chút đi xem phụ hoàng có bị gì không." Hai phó tướng của Vũ Lâm vệ nghe vậy lập tức lui ra đi xem tình hình của Cảnh đế. Nửa canh giờ sau lại truyền đến thánh chỉ Vũ Lâm vệ bất lực trong việc bảo vệ Hoàng cung, hơn nữa ba vị thống lĩnh đã mất nên tạm thời Phi Hổ doanh sẽ tiếp quản thay. Lúc này Cố Cẩm Lan mới thở dài một hơi, sau đó liền lên xe ngựa trở về phủ. "Mẫu hậu, tình huống bây giờ trong cung còn cần người tới xem hộ nhi thần, chờ Ngũ ca trở về lại tính tiếp." "Hoàng nhi, mọi việc ngươi đã xử lý xong?" "Mẫu hậu cứ yên tâm, nhi thần đều đã làm thỏa đáng, phụ hoàng đã nhiều ngày không lên triều, các đại thần lúc này sẽ không nghi ngờ gì đâu. Huống chi có mẫu hậu trong cung thì nhi thần mới tiến cung thăm mẫu hậu được, mấy vị quan kia sẽ không thể nói được gì." "Nếu đã vậy thì bổn cung nên hồi cung ngay bây giờ." - --------------------------------------- Cảnh đế tỉnh giấc trong tình thế hỗn loạn: "Người đâu?" "Bệ hạ, có gì cần phân phó sao?" Cảnh đế nhìn tên thái giám kia: "Ngươi là người nào? Trẫm vì sao chưa từng gặp ngươi?" "Hồi bẩm bệ hạ, nô tài do Hoàng hậu nương nương phái đến đây hầu hạ người." Cảnh đế lại nhìn quanh bốn phía, người quen thuộc đều không ở đâu liền nổi giận: "Làn càn, mời Hoàng hậu đến đây gặp trẫm." Cố Cẩm Lan đỡ Huệ Văn Hoàng hậu từ bên ngoài tiến vào, Huệ Văn Hoàng hậu hành lễ: "Bệ hạ, tức giận sẽ làm tổn thương thân thể." "Các ngươi muốn làm gì, bức vua thoái vị sao? Vĩnh an, ngươi muốn phản?" Cố Cẩm Lan không để ý đến sự giận dữ của Cảnh đế: "Phụ hoàng, ngươi giết phò mã rồi, kế tiếp có phải là ta và Ngũ ca hay không?" Cảnh đế kinh ngạc: "Ngươi đều biết cả rồi sao?" "Phụ hoàng làm được thì còn sợ chúng ta biết sao?" "Trẫm giết hắn đấy, thì như thế nào? Trẫm là thiên tử(con trời), mạng sống của mọi người trong đất Đại Tề này đều của trẫm." "Phụ hoàng, ngài đã lớn tuổi nên sớm nghỉ dưỡng, ta và Ngũ ca sẽ tôn ngài lên làm Thái Thượng Hoàng để ngài có thể bảo dưỡng tuổi thọ." "Các ngươi đừng có mơ tưởng làm được chuyện đó, trẫm không gặp các vị đại thần thì ngươi cho rằng chỉ cần cầm thánh chỉ đến bọn họ liền tin sao?" "Phụ hoàng, ngài đã nhiều ngày không lên triều, để Ngũ ca giám quốc cũng là việc bình thường. Huống chi toàn bộ Hoàng cung đã được kiểm soát bởi Phi Hổ doanh, bọn họ tin hay không không còn là chuyện lớn." Cảnh đế suy sụp ngồi xuống đất: "Trẫm, trẫm còn thánh vệ." Cố Cẩm Lan nhìn phụ thân của nàng: "Phụ hoàng, tình thế hôm nay không còn thuộc sự giám sát của ngài nữa, thánh vệ cũng chỉ là người, họ không phải thần thánh. Nhi thần và mẫu hậu sẽ không quấy rầy phụ hoàng dưỡng bệnh." Trong kinh thành gió êm sóng lặng, cứ như vậy hai ngày tiếp tục trôi đi, Cố Hoằng rốt cuộc cũng quay về, một đường mệt mỏi: "Muội muội, chuyện này là sao? Mẫu hậu như thế nào?" "Tất cả đều được nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ chờ Ngũ ca trờ về mà thôi." Cố Hoằng rót trà uống một hơi: "Muội muội, ngươi cứ trách thì trách ta đi, là ta không bảo vệ muội phu tốt." Gương mặt của Cố Cẩm Lan trở nên bi thương: "Ngũ ca, sớm hay muộn cũng đến bước này, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ phụ hoàng chỉ biết mỗi ngôi vị Hoàng đế. Nếu không có việc này xảy ra thì kiểu gì ngươi, ta hay phò mã đều có kết cục như vậy." Cố Hoằng gật đầu: "Ta không không thể bảo vệ muội phu và muội muội chu toàn, lại để muội muội ở kinh thành bận tâm thay, làm ca ca như ta thì thật thất bại." "Hôm nay ta đã để người hạ chỉ khiến ngươi trở về kinh thành, trước tiên ngươi cứ ở trong phủ của ta, không được đi ra ngoài. Đợi đến khi bọn quan kia thấy được thánh chỉ, thêm chút thời gian liền chọn ngày đăng cơ." "Phụ hoàng và mẫu hậu đang ở đâu?" "Mẫu hậu ở trong cung tiện quan sát tình hình, phụ hoàng đi đến cung Thanh Nguyệt dưỡng bệnh." "Muội muội, ngươi biết rõ trong lòng ta thật sự không muốn trở thành Hoàng đế." Cố Cẩm Lan nhìn Cố Hoằng thoáng qua: "Ngũ ca, huyết mạch Hoàng thất giờ chỉ còn một mình ngươi, nếu ngươi thạt sự không muốn làm Hoàng đế thì sau khi đăng cơ liền lập Hậu bồi dưỡng Thái tử đi." Cố Hoằng thở dài: "Muội phu không có ở đây, sau này muội muội có tính đến chuyện gì hay không?" Cố Cẩm lan vừa muốn trả lời liền nghe có người bên ngoài bẩm báo: "Tham kiến Vĩnh An điện hạ, Ninh vương điện hạ, bên ngoài có quân lính đến báo cáo đã hộ tống phò mã gia về kinh." Người trong phủ công chúa không ai dám nhắc đến hai từ thi thể. Cố Cẩm Lan đứng lên, quay đầu nhìn Cố Hoằng: "Ngũ ca, ta đi xem nàng." Cố Cẩm Lan chậm rãi đi vào trong viện, tận lực khiến bản thân bình tĩnh hết mức, nhưng thời điểm nhìn tấm vải trắng kia nàng vẫn thấy như đất trời dịch chuyển. Nàng xốc vải lên, nhìn gương mặt đã bị biến dạng hoàn toàn, quần áo và thân hình chắc chắn là Lưu Dục. Bỗng nhiên nàng nhìn kĩ liền cảm thấy mừng khôn xiết, hầu kết, đúng vậy, là hầu kết. Trước đây Lưu Dục luôn mặc nam trang, điều này đã thành thói quen, nàng cũng không có khí chất như nữ nhân khác, lại thường xuyên mặc áo choàng rộng nên không ai có thể nghĩ ra phò mã là nữ nhân, cũng không dám nghĩ đến chuyện hoang đường đó. Cố Cẩm Lan đè xuống sự vui mừng trong lòng, nàng tiến lên xác nhận lại lần nữa, sau khi lấy tay chạm vào ngực, lần này không sai, đây không phải là Lưu Dục, không phải phò mã của nàng. Nàng quay đầu đi nhanh về phòng, vừa đi vừa phân phó: "Linh Lung, nói cho Lễ bộ không cần xử lý tang sự của phò mã gia, thi thể này không phải của phò mã." " Ngũ ca, người này không phải phò mã." Cố Hoằng lập tức nhảy dựng: "Muội muội nói có thật không? Ta đã cẩn thận dò hỏi người phát hiện thi thể này, thời điểm họ đuổi đén chỉ có 1 đống thi thể nằm đó, không ai sống sót." Cố Cẩm Lan đi qua đi lại, giống như hạ quyết tâm xong liền nói: "Cổ thi thể kia là nam nhân." Cố Hoằng không kịp suy nghĩ gì: "Muội phu không phải nam nhân sao?" Sau đó hắn đột nhiên rõ ràng: "Muội muội, ý ngươi nói, muội phu, hắn, hắn là...?" "Không sai, phò mã là nữ, Ngũ ca thấy hoang đường sao?" Cố Cẩm Lan biết dù có thể gạt Cảnh đế nhưng cũng không thể giấu Cố Hoằng mãi. Cảnh đế đã già rồi, cũng không thể sống thêm bao năm nữa, nhưng Cố Hoằng không giống như vậy. Chuyện này sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, tương lai hắn tự mình biết và hiện tại chính nàng nói cho hắn biết là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cố Hoằng lại uống một ngụm trà, hôm nay có rất nhiều chuyện khiến hắn phải khiếp sợ. Lúc trước hắn cũng có nghe qua có nhiều người nuôi dưỡng nữ tử trong phủ, nhưng khi muội muội hắn làm vậy thì hắn vẫn sợ hãi. Thế nhưng nghĩ lại thì muội muội hắn đâu bao dưỡng nữ tử đâu, kia là phò mã của nàng cơ mà. Một lát sau, hắn mới thở dài: "Muội muội, ta sẽ làm Hoàng đế." Cố Cẩm Lan nở nụ cười: "Những ngày sau này đành phải để Ngũ ca chịu vất cả rồi." "Xem ra bây giờ muội phu đã an toàn, thế nhưng không biết loại người nào có thể có tâm tư làm ra chuyện như vậy?"