Thế gia danh môn 2

Chương 183 : chương 183

Cận Yên Nhiên đột nhiên nói: “Nếu không thấy tình ý của ca ca đối với Công chúa, ta thật không dám tin trên đời này còn có thứ gọi là chân tình, thật lòng.” Nàng ta nhìn Tưởng Nhược Nam, trong giọng nói ẩn chứa đầy sự ngưỡng mộ, “Công chúa, không phải ta đang nói hay cho ca ca của mình, nhưng ta thật sự ngưỡng mộ Công chúa. Ta biết là ca ca ta đã sai, nhưng Công chúa, Công chúa không thể tha thứ cho ca ca sao?” Tưởng Nhược Nam cúi đầu, khẽ nói: “Yên Nhiên, ngoài miệng mặc dù muội nói như thế, nhưng trong lòng chắc chắn muội không nghĩ rằng ca ca muội sai. Thực ra, khi nhắc lại chuyện này, ca ca muội đúng là không sai. Nhưng ta cũng không sai, chỉ là bọn ta không hợp, vì vậy ta mới bỏ đi. Đây không còn là vấn đề tha thứ hay không nữa.” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến viện tử của Cận Yên Nhiên. Cận Yên Nhiên khoác tay nàng vào trong đến trước một căn phòng mé. Cận Yên Nhiên đột nhiên dừng bước, Tưởng Nhược Nam cũng dừng lại theo, kinh ngạc nhìn nàng ta. Cận Yên Nhiên quay người lại, nhìn Tưởng Nhược Nam, ngập ngừng định nói lại thôi, một lát sau mới lên tiếng: “Công chúa, hôm nay ta mời Công chúa đến đây, một là vì đã lâu rồi không gặp Công chúa, hai là…” Nàng ta khẽ đẩy cửa ra, khi cánh cửa mở tung, thân hình cao lớn của Cận Thiệu Khang đập vào mắt nàng, “Hai là nhận sự ủy thác của người khác…” Tưởng Nhược Nam lập tức chau mày, quay đầu nhìn Cận Yên Nhiên, trầm giọng: “Yên Nhiên, muội không nên làm như thế.” Cận Yên Nhiên ngượng ngùng, cúi đầu. Cận Thiệu Khang bước lên phía trước, nói: “Không liên quan gì tới Yên Nhiên, là ta đã cầu xin muội ấy làm như thế.” Hắn nhìn Tưởng Nhược Nam, dịu dàng nói tiếp: “Nhược Lan, ta vẫn luôn muốn gặp nàng nhưng không có cơ hội.” Tưởng Nhược Nam ngắt lời hắn: “Hầu gia, ngài là người rất hiểu lễ nghi phép tắc, sao lại làm ra những chuyện như thế này? Ngộ nhỡ để người khác biết hai chúng ta gặp nhau thì danh dự của cả hai đều bị tổn hại, Yên Nhiên nhất định cũng sẽ vì ngài mà bị liên lụy. Hầu gia sao có thể không biết những chuyện này?” Cận Yên Nhiên thấy Tưởng Nhược Nam tức giận như thế mà vẫn còn nghĩ đến mình, trong lúc cảm động vội vàng đỡ lời: “Công chúa yên tâm, sẽ không ai biết chuyện này đâu, giờ Vương phủ do ta làm chủ, họ đều là người của ta.” Tưởng Nhược Nam nhìn họ một cái, quay người bỏ đi. Cận Thiệu Khang đứng sau vội vàng gọi giật nàng lại: “Nhược Lan, nàng thật sự ghét ta như thế ư? Nàng không muốn biết tại sao ta lại cần gặp nàng ư?” Trong giọng nói của hắn thể hiện rõ sự đau khổ khiến Tưởng Nhược Nam vô thức dừng bước. Cận Yên Nhiên thấy thế bèn bước tới kéo Tưởng Nhược Nam vào trong phòng, “Công chúa, đã đến đây rồi, chi bằng nghe xem ca ca muốn nói gì, coi như Công chúa nể mặt bọn trẻ, được không?” Cận Yên Nhiên thấy Tưởng Nhược Nam im lặng, bèn quay người, ra khỏi phòng, giúp họ đóng cửa lại, sau khi ra ngoài còn dặn bọn người dưới phải canh chừng cửa cẩn thận, không được để ai lại gần căn phòng đó. Trong phòng Tưởng Nhược Nam đứng cách cửa không xa, cúi đầu, im lặng. Cận Thiệu Khang bước lại gần nàng, đứng cách nàng chừng một mét. “Nhược Lan, nàng đừng giận, do ta quá nóng ruột nên mới đưa ra hạ sách này. Cho dù đến phủ Công chúa hay Nữ Y viện, nàng cũng đều không chịu gặp ta, ta không thể chặn đường nàng giữa phố.” Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, thấy mắt hắn vô cùng lo lắng, lòng nàng mềm nhũn: “Hầu gia, ngài muốn nói gì với ta?” Mỗi lần đứng gặp hắn, tim nàng luôn dậy sóng, vì vậy nàng mới né tránh không muốn gặp. Bây giờ cho dù nàng chịu tha thứ cho hắn, thì họ cũng không thể ở bên nhau. Hoàng thượng nhất định sẽ tính cách ngăn cản họ. Không thể lại cầu xin Thái hậu, vì chuyện lần trước Thái hậu nhận nàng làm nghĩa nữ mà hai mẹ con họ đã bắt đầu có khúc mắc. Thái hậu mặc dù không nói, nhưng Tưởng Nhược Nam có thể nhận thấy người rất buồn, nàng sao có thể vì chuyện của mình mà làm khó Thái hậu lần nữa? Cũng tốt, nhân cơ hội này để hắn từ bỏ hẳn đi. Cũng là để chính mình từ bỏ. Cận Thiệu Khang lại bước gần thêm một bước, lặng lẽ tiếp cận nàng, mùi đàn ông quen thuộc bắt đầu bao vây lấy Tưởng Nhược Nam. “Nhược Lan, ta nghe nói, Tả đô đốc đã tới Từ Ninh cung cầu thân, ta muốn biết ý của nàng?” Tưởng Nhược Nam quay người lại, “Hầu gia thật thú vị, ý của ta thế nào thì có liên quan gì tới Hầu gia? Hầu gia đừng quên, giữa ta và Hầu gia đã không còn quan hệ gì nữa.” Thái độ lạnh nhạt của nàng khiến Cận Thiệu Khang càng thấp thỏm, hắn vô thức cao giọng hơn: “Sao lại không liên quan? Từ sau khi biết chuyện, lòng ta không được yên ngày nào, Nhược Lan, nàng biết rõ ta vẫn luôn mong đợi nàng…” “Vậy thì Hầu gia…” Tưởng Nhược Nam nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngài không cần phải đợi ta nữa, ngài hiểu ta rất rõ, nếu ta định quay lại thì khi ấy ta đã không bỏ đi.” Những lời này không phải Tưởng Nhược Nam chưa từng nói, nhưng hôm nay nàng nhắc lại khiến hắn bị đả kích nặng nề, “Ý của nàng là, nàng sẽ lấy Tả đô đốc?” Tưởng Nhược Nam cụp mắt, “Ta đã nói rõ rồi, ta và ngài không còn quan hệ gì nữa, sau này Hầu gia lấy vợ, ta cũng sẽ không chất vấn.” Cận Thiệu Khang chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa, đau đớn vô cùng, trong lúc kích động, hắn cầm tay Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, nàng đừng lấy người khác…” Tưởng Nhược Nam giằng khỏi tay hắn, quay người bỏ đi. Cận Thiệu Khang nhìn theo bóng nàng, sắc mặt trắng như tờ giấy. Thời gian sau đó, Cận Thiệu Khang không tới tìm nàng thêm lần nào nữa, Tưởng Nhược Nam cho rằng hắn đã từ bỏ, rõ ràng đây là kết quả mà nàng mong đợi, nhưng nàng chẳng vui. Nàng biết như thế là tốt nhất, không bao lâu nữa hắn sẽ lấy vợ, giữa họ thật sự kết thúc, sau này hai người sống cuộc đời của riêng mình, hắn sẽ không vì nàng mà xung đột với Hoàng đế. Hắn sẽ tìm được một người vợ thích hợp, không yêu cầu nhiều như nàng, hắn có thể vui vẻ sống; còn nàng, tiếp tục cuộc sống của mình, làm những việc mình muốn. Cùng lúc ấy, cuộc tuyển tú nữ ba năm một lần cũng bắt đầu tiến hành, lần này, Cảnh Tuyên Đế không phong phi tần cho bản thân mình nhiều, mà đa phần là chỉ hôn cho không ít tông thân và các triều thần. Trong số những người được chỉ hôn, có một trường hợp khiến mọi người đều bất ngờ, đó là Cảnh Tuyên Đế lại chỉ hôn con gái của một võ tướng cho Tả đô đốc, chẳng phải Tả đô đốc có ý muốn cầu hôn Công chúa sao? Sao lại bị ban hôn? Khi ấy chẳng ai nhìn thấu tâm tư của Hoàng đế. Tả đô đốc sau khi nhận được thánh chỉ ban hôn, sắc mặt biến đổi, lập tức đòi vào cung hỏi cho rõ, Văn Tử Hằng giữ chặt lấy hắn, “Đây là thánh chỉ, chẳng có gì để hỏi cả. Ngoài tạ ân ra, ngài không cần phải nói thêm câu thừa nào hết. Những thứ mà ngài giành được cũng chẳng dễ dàng gì, không nên vì một người con gái mà hủy hoại hết.” Tả Bá Xương dần bình tĩnh trở lại, y quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ, dập đầu tạ ân. Tin này truyền đến Hầu phủ, Cận Thiệu Khang còn chưa kịp vui mừng thì Hoàng công công đã mang thánh chỉ ban hôn tới phủ. Cận Thiệu Khang và Thái phu nhân quỳ dưới đất nghe Hoàng công công đọc xong thánh chỉ, cả hai đều sững sờ. Hoàng công công cười hi hi nói với Cận Thiệu Khang: “Hầu gia, tiếp chỉ.” Thái phu nhân thấy con trai vẫn ngẩn ra ở đó, do dự không chịu nhận chỉ, bà giật giật gấu áo hắn, khẽ gọi: “Hầu gia, đây là thánh chỉ, mau tiếp chỉ đi, đừng gây chuyện nữa.” Cận Thiệu Khang đột nhiên đứng phắt dậy, đi qua người Hoàng công công ra ngoài, Thái phu nhân mặt biến sắc, đuổi theo sau gọi lớn: “Hầu gia, quay lại, quay lại, con dám kháng chỉ ư?” Nhưng Cận Thiệu Khang như không nghe thấy, trong nháy mắt đã biến mất ngoài cửa phủ. Thái phu nhân thấy đầu óc quay cuồng, Liễu Nguyệt vội vàng chạy tới đỡ bà, sắc mặt Thái phu nhân trắng bệch, chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng quát: “Mau, mau đi bẩm báo cho Công chúa biết.” Liễu Nguyệt gật đầu, sai người tới thông báo cho Tưởng Nhược Nam. “Ban hôn?” Tưởng Nhược Nam nghe tin Ánh Tuyết báo mà phát hoảng. Thì ra Hoàng đế đã nói thật, hắn có cách để phòng ngừa nàng… Ánh Tuyết lo lắng tới toát mồ hôi, “Công chúa, giờ quan trọng là, Hầu gia không nhận thánh chỉ, mà đã vào cung rồi. Công chúa, làm như vậy là kháng chỉ, Thái phu nhân sắp phát điên, Công chúa, người mau vào cung xem sao đi.” Nghe đến đây, lưng Tưởng Nhược Nam đột nhiên rịn mồ hôi lạnh… Tên ngốc này… Hắn sẽ không… sẽ không… Tưởng Nhược Nam lập tức lao ra ngoài phủ. Dưỡng Tâm điện. Cảnh Tuyên Đế ngồi trên ghế sau ngự án, nhìn Cận Thiệu Khang đang quỳ phía dưới, điềm đạm cười: “Không biết An Viễn Hầu gấp gáp cầu kiến trẫm là vì việc gì?” Môi hắn nhếch lên nụ cười của người cầm chắc chiến thắng, đương nhiên hắn biết vì sao Cận Thiệu Khang lại tới, nhưng lẽ nào Cận Thiệu Khang cho rằng hắn sẽ thu lại thánh chỉ do mình ban? Hắn hao tâm tổn trí, cố gắng hết sức mà vẫn không giành được thứ mình muốn, sao có thể ngồi nhìn thứ ấy rơi vào tay kẻ khác? Mặc dù hắn không thể có được nàng, nhưng hắn tuyệt đối có khả năng khiến người khác cũng không thể có được nàng. Tất cả những người đàn ông “nhòm ngó” Tưởng Nhược Nam, hắn đều sẽ hủy hoại tư cách “nhòm ngó” đó của họ. Việc này đối với hắn dễ như trở bàn tay. Nhược Lan, cả đời này, nàng hãy ngoan ngoãn ở lại bên ta, ở nơi mà ta có thể nhìn thấy nàng, đừng hòng đi được đâu… Cận Thiệu Khang nghe Cảnh Tuyên Đế hỏi, bèn dập đầu trước hắn, “Hoàng thượng, vi thần tới xin Hoàng thượng hãy thu lại thánh chỉ ban hôn. Vi thần biết đây là ân sủng của Hoàng thượng nhưng ngoài Nhược Lan ra, vi thần không thể nghĩ đến bất kỳ người con gái nào khác nữa. Cả đời này vi thần sẽ không lấy ai nữa, mong Hoàng thượng hãy hiểu cho tấm lòng của vi thần.” Cảnh Tuyên Đế cười nhạt một tiếng, sắc mặt chẳng biến đổi: “An Viễn Hầu, tiểu thư họ Lâm kia luận về tướng mạo hay gia thế đều rất xứng với ngươi. Đây là mối kim ngọc lương duyên, trẫm vì muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng phụ lòng trẫm.” “Vi thần biết tiểu thư họ Lâm rất tốt, chính vì thế vi thần mới không muốn làm hại một cô nương tốt như vậy. Mong Hoàng thượng thu lại thánh chỉ.” Cận Thiệu Khang nói giọng không cao, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định. Cảnh Tuyên Đế bất giác cao giọng: “Thánh chỉ ta đã ban, An Viễn Hầu muốn kháng chỉ sao?” Cận Thiệu Khang đã nghe thấy sự giận dữ trong lời nói của Cảnh Tuyên Đế, đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không lên tiếng phản đối nữa, bởi vì hắn biết kết cục của những người dám chống lại hoàng quyền. Vì vậy, dù là khi bị Cảnh Tuyên Đế ban hôn với Tưởng Nhược Nam, hay khi Cảnh Tuyên Đế ban cho Thanh Đại, mặc dù không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn phục tùng nhận chỉ. Nhưng hắn biết, nếu hôm nay hắn cũng phục tùng nhận chỉ thì hắn và Nhược Lan sẽ không còn khả năng gì nữa, hậu quả của việc kháng chỉ rất nghiêm trọng. Có điều, nghĩ đến việc mình sẽ mãi mãi mất nàng, hắn bỗng dưng lại có dũng khí để kháng chỉ. Hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, sắc mặt đanh lại, hoàn toàn không chút sợ hãi: “Hoàng thượng, vi thần không có ý kháng chỉ, nhưng vi thần thực sự không thể làm theo lời Hoàng thượng. Mong Hoàng thượng hãy thu lại thánh chỉ.” Cảnh Tuyên Đế nổi giận, đập bàn đứng dậy, chỉ vào Cận Thiệu Khang quát: “Cận Thiệu Khang, ngươi đừng tưởng trước kia lập được chút công lao thì có thể không coi trẫm ra gì. Giờ còn dám ngang nhiên kháng chỉ, ngươi có biết hậu quả của việc kháng chỉ là gì không?” Cận Thiệu Khang cúi người, nhưng giọng điệu kiên quyết vô cùng: “Vi thần không dám, vi thần không dám coi thường thánh ý, Hoàng thượng…” Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên, nhìn Cảnh Tuyên Đế, ánh mắt khẩn cầu, giọng điệu chân thành: “Vi thần và Hoàng thượng có thể nói là lớn lên cùng nhau, Hoàng thượng có lẽ là người hiểu vi thần nhất. Vi thần không hề có ý mạo phạm Hoàng thượng, nhưng vi thần cũng có thứ mà mình rất quý trọng, dù thế nào cũng không muốn để mất thứ ấy lần nữa. Mong Hoàng thượng niệm tình cảm xưa cũ, hiểu cho vi thần, thu lại thánh chỉ.” Giọng nói thành khẩn của Cận Thiệu Khang khiến Cảnh Tuyên Đế nhớ lại từng cảnh chơi đùa cùng hắn khi hai người còn nhỏ. Bất kể trong tình huống nào, Cận Thiệu Khang cũng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho hắn, ủng hộ hắn. Nghĩ tới chuyện này, bỗng Cảnh Tuyên Đế thấy do dự, nhưng sự do dự ấy chỉ tồn tại rất ngắn, rất nhanh, đã bị sự đố kị trong lòng hắn đè bẹp. Hắn nhìn An Viễn Hầu nghiêm giọng quát: “Thánh chỉ của trẫm đâu phải trò trẻ con, đâu thể nói thu về là thu về. An Viễn Hầu, ngươi không cần nói gì nữa, nhận thánh chỉ chuẩn bị hôn sự đi. Niệm tình người có công lao bình phản, tội bất kính hôm nay trẫm không truy cứu, lui ra đi.” Cận Thiệu Khang vẫn quỳ dưới đó bất động, hắn ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, chậm rãi nói: “Vi thần tuyệt đối sẽ không lấy người khác.” Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế lập tức trầm xuống. Sao? Không chịu từ bỏ Nhược Lan ư? Người con gái mà ta không thể có được, ta quyết không nhường cho bất kỳ ai. Ban đầu, khi Cảnh Tuyên Đế quyết định ban hôn cho Cận Thiệu Khang, hắn cũng chỉ có ý đề phòng trước mà thôi, người hắn thật sự đề phòng không phải Cận Thiệu Khang mà là Tả Bá Xương. Vì hắn biết tính cách của Tưởng Nhược Nam, nàng mãi mãi không quên được chuyện của Thanh Đại, nàng sẽ không quay về bên Cận Thiệu Khang. Hắn ban hôn cho Cận Thiệu Khang chỉ vì muốn mình yên tâm. Nhưng bây giờ, hắn thấy thái độ kiên quyết của Cận Thiệu Khang, bỗng dưng lo lắng. Chuyện xảy ra năm đó, hắn là người rõ hơn ai hết. Đột nhiên hắn thấy sợ, sự cố chấp của Cận Thiệu Khang tới một ngày nào đó cũng sẽ cảm động Tưởng Nhược Lan, khiến nàng quay lại vòng tay y. Thế là hắn càng kiên quyết hơn với thánh chỉ ban hôn, Cận Thiệu Khang không lấy người con gái khác không được. Hắn nhìn Cận Thiệu Khang, nói với giọng đe dọa “Cận Thiệu Khang, ngươi cho rằng trẫm thật sự không dám trị tội ngươi? Trước mặt ngươi có hai con đường, hoặc nhận thánh chỉ ban hôn, hoặc…” Cảnh Tuyên Đế cười nhạt hai tiếng, “Hậu quả của việc kháng chỉ nghiêm trọng thế nào, ngươi rất rõ. Năm xưa ngươi xông pha ngoài trận mạc không màng sống chết mới có được địa vị ngày hôm nay, tính mạng của thân gia lẽ nào không quan trọng bằng một người phụ nữ?” Cận Thiệu Khang nghe vậy thì mặt biến sắc, ý tứ trong lời nói của Cảnh Tuyên Đế rất rõ ràng. Nếu kháng chỉ, Cảnh Tuyên Đế quyết không nương tay. Cận Thiệu Khang sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng nhất, sẽ mất tất cả, thậm chí là cả tính mạng. Cận Thiệu Khang vốn tưởng với công lao trước kia cùng giao tình thuở nhỏ, lại thêm mình thật lòng thỉnh cầu, Hoàng thượng có lẽ sẽ thay đổi chủ ý. Nhưng không ngờ, thái độ của Hoàng thượng cũng vô cùng kiên quyết. Lẽ nào hắn lại phục tùng ư? Phục tùng có thể bảo vệ được thân gia, nhưng nhất định sẽ mất Nhược Lan; phản kháng hắn sẽ mất tất cả, mà cũng chưa chắc đã có được nàng. Lí trí nói với hắn, nên phục tùng, làm vậy mới đúng, phản kháng hoàng quyền tuyệt đối chẳng có kết quả gì tốt đẹp, nhưng… Hắn nhìn Cảnh Tuyên Đế dập đầu, bình tĩnh đáp: “Vi thần sẽ không lấy bất kỳ ai khác.” Lửa giận trong lòng Cảnh Tuyên Đế bốc lên ngùn ngụt, hắn cầm chiếc chén bạch ngọc trên ngự án ném về phía Côn Luân “choang” một tiếng, chiếc chén vỡ thành trăm ngàn mảnh, tung tóe khắp nơi, nhưng Cận Thiệu Khang vẫn bất động giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì trước cơn giận của Hoàng đế. Cảnh Tuyên Đế càng giận hơn, đang chuẩn bị trị tội Cận Thiệu Khang thì Hoàng Quý vào báo: “Hoàng thượng, Hòa Thuận công chúa cầu kiến.” Cận Thiệu Khang rùng mình, khuôn mặt anh tuấn bỗng lộ vẻ vui mừng, vẻ mặt ấy của hắn chẳng khác nào một con dao đâm vào trái tim Cảnh Tuyên Đế. Cảnh Tuyên Đế căm hận trừng mắt nhìn Cận Thiệu Khang, nghiến răng: “Tuyên.” Tưởng Nhược Nam vừa bước vào đại điện, đã thấy mảnh sứ tung tóe khắp nơi cùng vẻ mặt nham hiểu của Cảnh Tuyên Đế, nàng phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập điên cuồng. Nàng hành lễ với Cảnh Tuyên Đế. Từ sau khi Tưởng Nhược Nam bước vào, tâm trạng của Cảnh Tuyên Đế cũng đã dịu bớt, hắn ngồi lại xuống ghế. “Công chúa cầu kiến lúc này, không biết có chuyện gì?” Tưởng Nhược Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất: “Vừa rồi vào cung thỉnh an Thái hậu, nên tiện đường tới thăm hoàng huynh.” Nghe thấy hai từ “hoàng huynh” đôi mắt Cảnh Tuyên Đế khẽ nheo lại. Thăm hắn? Trước kia nàng từng vào Từ Ninh cung bao nhiêu lần, có bao giờ chủ động tới thăm hắn đâu, tưởng hắn không biết chắc, nàng đến vì Cận Thiệu Khang. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt âm trầm. Nhược Lan, cho đến tận bây giờ, nàng vẫn lo lắng cho Cận Thiệu Khang ư?