Yêu khó
Chương 1
-Tôi tên là Hira-no-kusa ,tôi mang trong mình dòng máu lai,mẹ tôi là người Việt,ba tôi là người Nhật,một điều không may mắn đã đến với tôi:từ khi tôi còn
5 tuổi mẹ tôi vì bị tai nạn nên đã qua đời ,thấy vậy nên ba đưa tôi sang Nhật sống cùng ông ấy.Khi tôi vừa lên 7 thì ba đã gửi tôi vào học -1 ngôi trường nhỏ trong thành phố tuy nhiên 1 điều đặc biệt là tôi chẳng sống ở trong thành phố mà đó là 1 vùng ngoại ô và chỉ cách đấy 20km. Tôi ở tại căn nhà nhỏ nằm trên 1 cánh đồng cỏ mây rộng lớn nơi đây đều là phần đất của ba tôi cả -1 nơi bình yên,mỗi buổi sáng khi chợp mắt nhìn ra bậu cửa sổ bạn sẽ được lắng tai nghe những tiếng hót líu lo của những chú chim,được tha hồ chạy ra cánh đồng cỏ mây hóng những cơn gió mát mỗi buổi chiều 1 cách tự do mà chẳng bị ai quấy rầy,đó là lí do mà vì sao tôi đòi ba mua phần đất ở đây cho tôi.tôi còn nhớ 1 lần nọ tôi đã gặp 1 người đàn ông cùng 1 cậu bé từ 1 chiếc xe hơi to lắm! với vẻ nghiêm nghị
ông dẫn cậu bé đến cánh đồng cỏ mây và nói với cậu rằng:
-Đừng khóc nữa,mẹ vừa mới mất ba biết là con đang rất buồn nhưng dù sao con trai ba là phải giống ba mạnh mẽ vượt qua nha con!
-....................(không nói gì)
-Nè con nhìn nơi này xem,đẹp lắm phải không mấy ngày trước ba chỉ vô tình đi ngang qua nó thôi nhưng ba thấy thích nó lắm
-.....................(nín thinh)
-Sao vậy ,thôi ba không làm phiền con nữa, con cứ ở đây ,ba đi đến phần đất kia xem cái đã có thể sau này ba sẽ mua nó lại!
-dạ!
Tôi liền đến hỏi cậu:
-Này ,cậu là ai ?sao cậu ở đây vậy?
-...........................(không trả lời)
-Cậu tên gì dạ?
..............................!
-Nè,tôi đang nói chuyện với cậu đấy,bộ cậu bị câm hả?
Cậu con trai ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía trước ,dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt ấy tựa như thiên thần !
-Ơ...ơ...tôi xin lỗi cậu nha cậu đừng khóc nữa mà!
Tôi ngồi xuống vội lấy tay lau nước mắt cho cậu ấy,cậu ấy nhìn về phía tôi:
-Ơ.. sao cậu nhìn tôi chứ?
Tôi ngạc nhiên rồi đưa tay vào túi móc ra 1 chiếc vòng cỏ mây đã được trải nắng khô đang vào nhau cùng vài hạt chuỗi nhỏ và nói:
-Tặng cho cậu này!
Cậu con trai nhìn chằm chằm vào chiếc vòng
-Nè cậu đưa tay ra đi
-.............................(không nói gì)
Tôi liền kéo tay cậu ấy ra rồi đeo sợi dây vào tay cậu-trong thật đẹp người làm cũng trông thật khéo tay đấy chứ! hi hi!...
-Đẹp phải không !tôi tự tay làm đó cậu cứ giữ lấy đi,tôi biết cậu rất buồn vì chuyện mẹ cậu qua đời,mẹ tôi cũng mất khi tôi còn
5 tuổi nhưng cậu hãy cố gắng vượt qua và tươi cười lên,giống như tôi nè
-Cậu thì biết cái gì chứ !
-Ơ hay,nãy giờ cậu mới nói lên được 1 câu đấy à! mà ...cậu đừng buồn nữa !
Tôi móc trong túi ra 1 miếng bông băng nói :
-Đây,cậu giữ lấy nó đi
-Để làm gì?(cậu nói)
-Thì để băng vết thương của cậu chứ sao! mẹ tôi nói với tôi nếu thấy ai đang bị thương thì hãy giúp họ băng bó lại vết thương đó .
Cậu cứ như ngạc nhiên trước lời nói của cô bé nhưng vẫn cầm lấy chiếc bông băng và nở 1 nụ cười nhẹ trong gió :
-Cảm ơn cậu !
-Không có gì đâu,chuyện tốt thì tôi phải làm thôi.
-Cậu tên gì vậy?
-Tôi hả , ờ tôi tên là Hira-no-kusa còn cậu ?
-tôi..
-Con trai à ,ta phải về thôi con làm gì ở đấy thế ?(tiếng người đàn ông từ xa vọng tới)
Người con trai quay sang tôi nói:
-Tôi phải đi rồi !
-Tạm biệt cậu! sau này chắc Hira tôi sẽ gặp lại cậu nữa đó.
Cậu bé cười vẫy tay chào tôi rồi vội lên xa vụt mất...đúng là 1 kí ức tôi vẫn còn nhớ đến bây giờ- 1 kí ức của thời 8 tuổi bé xíu..................................
Từ khi tôi được 16 tuổi ,ba đã quyết định đưa tôi vào học tại ngôi trường lớn tại Tokyo-ba chỉ vì con gái sau này thôi! ,trước ngày vào trường nghe bà kể với tôi rằng :ngôi trường ấy rất đẹp và rộng lớn với nhiều hệ thống hiện đại từ bên trong ngôi trường,nó có thể làm bạn choáng cả mắt ,mặc dù chi phí học ở đây khá cao nhưng vì ba tôi làm giám đốc ở 1 công ty nhỏ chuyên về đất đai nên có khả năng chi trả đầy đủ vì thế tôi chẳng phải lo chở ngại gì trong học hành.Và rồi ngày ấy cũng đến-tựu trường,tôi rất hồi hộp khi đến trường nhưng tôi cũng đỡ phần lo lắng hơn khi có người bạn tôi tên là Anri cũng vào học chung trường với tôi ,được thông báo là chúng tôi cùng học chung lớp ,vui lắm!
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
97 chương