Thế gia danh môn 2
Chương 170 : chương 170
Từ lúc Tưởng Nhược Nam vào phủ cho tới lúc này, trừ lúc nàng hành lễ với Thái phu nhân, bà có nhạt nhẽo nói với nàng mấy tiếng ra, thời gian còn lại chưa từng nhìn thẳng nàng lần nào. Mặc dù bà vì cháu nội mà đồng ý đón nhận Tưởng Nhược Nam, nhưng điều đó không có nghĩa là bà đã thật sự tha thứ cho nàng.
Thái phu nhân mỉm cười nhìn bọn trẻ một lúc, quay đầu lại, nhìn Tưởng Nhược Nam, sắc mặt lạnh nhạt: “Hôm nay cô đến đây cũng thật đúng lúc, có một vài việc ta muốn hỏi cô.”
Tưởng Nhược Nam nhìn bà.
Cận Thiệu Khang sợ mẫu thân nói những lời khó nghe, vội vàng ngăn cản: “Mẫu thân, bọn trẻ mới đến đây lần đầu, còn chưa quen, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
Thái phu nhân nhìn hai đứa cháu nội, môi nở nụ cười, “Cũng phải, có những chuyện không nên nói trước mặt bọn trẻ. Hầu gia, con đưa chúng ra ngoài đi dạo đi. Để chúng quen với khung cảnh trong Hầu phủ, chúng rất quấn con, để người khác trông sợ chúng lạ.” Sau đó lại cười nói với bọn trẻ: “Hoa viên nhà bà rất đẹp, các cháu có muốn ra đó chơi không?”
Nhắc đến đi chơi, hai đứa trẻ đều rất hào hứng, vội vàng kéo tay Cận Thiệu Khang lôi ra ngoài: “Bá bá, mau đưa chúng cháu đi chơi.”
Thái phu nhân nghe thấy hai tiếng “bá bá” thì lập tức chau mày.
Cận Thiệu Khang không nỡ từ chối bọn trẻ, hắn nhìn mẫu thân với ánh mắt khẩn cầu, Thái phu nhân sao có thể không hiểu tâm tư hắn, lập tức sốt sắng buông một câu: “Yên tâm, ta tự biết cân nhắc.”
Lúc này Cận Thiệu Khang mới dắt hai đứa trẻ đi.
Họ đi rồi, Thái phu nhân nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, cô còn chưa nói với bọn trẻ sao? Bọn trẻ sao vẫn gọi Hầu gia là bá bá?”
“Sau khi quay về, Nhược Lan luôn bận rộn, Nhược Lan sẽ nói, Thái phu nhân yên tâm.” Tưởng Nhược Nam đáp.
Thái phu nhân thoáng sầm mặt lại: “Ta chuẩn bị để bọn trẻ nhận tổ nhận tông, chúng là máu mủ của Cận gia, không thể sống không danh không phận khiến người ngoài chê cười được. Sau này chúng phải ở trong Hầu phủ.”
Tưởng Nhược Nam nhìn bà, “Thái phu nhân, Nhược Lan không phản đối việc chúng nhận tổ quy tông, nhưng bọn trẻ từ trước tới nay vẫn quen sống với Nhược Lan, đột nhiên thay đổi môi trường sống, chỉ e chúng không thích ứng được. Ý của Nhược Lan là, tạm thời cứ để chúng ở với Nhược Lan một thời gian, sau này đợi chúng quen với người của Hầu phủ rồi sẽ chuyển tới Hầu phủ.”
Thái phu nhân càng nghe, vẻ kinh ngạc trên mặt càng rõ, bà đặt ly trà trên tay xuống, “Nhược Lan, cái gì mà chỗ cô chỗ ta? Cô có ý gì? Lẽ nào cô còn không chịu quay về?”
Tưởng Nhược Nam khẽ đáp: “Thái phu nhân, Nhược Lan chưa từng nói Nhược Lan muốn quay về.”
Thái phu nhân tức giận đập bàn, “Chuyện đến nước này cô còn muốn thế nào nữa? Cô có biết, Hầu gia vì cô mà bán hết mọi thiếp thất trong nhà không? Cái gì cô cũng chiếm ưu thế, cô còn kiêu căng gì nữa? Đừng quá đáng.”
Chỉ thế thôi, là nàng phải quay về sao? Nàng không về thì là không biết điều? Tất cả bọn họ đều có thể không quan tâm tới việc này, nhưng không có nghĩa là nàng cũng không quan tâm. Họ cho rằng đấy là chuyện bình thường, nhưng trong lòng nàng đó là một vết thương. Dù năm năm đã trôi qua, nhưng vết thương vẫn ở đó, nàng sao có thể vui vẻ quay về? Cho dù miễn cưỡng bản thân, hai người cũng không sống vui vẻ. Huống hồ, tại sao nàng phải miễn cưỡng, nàng chưa bao giờ ép uổng ai, tại sao lại vì người khác mà ép chính mình?
Nàng chẳng nợ ai hết, tại sao lại phải chịu đựng sự chỉ trích của Thái phu nhân? Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Thái phu nhân đáp: “Thái phu nhân, Nhược Lan chưa bao giờ xin Hầu gia bán thiếp thất, mà Nhược Lan cũng không kiêu ngạo, đây chỉ là lựa chọn của riêng Nhược Lan, là suy nghĩ của Nhược Lan. Thái phu nhân, cho dù người không thể hiểu, cũng không thể phủ nhận, Nhược Lan có quyền đó, đúng không?”
“Ngươi…” Thái phu nhân tức tới mức đứng bật dậy, “Ngươi tưởng Cận gia ta không có ngươi không được chắc?”
Tưởng Nhược Nam cũng đứng dậy, “Trên thế gian này không ai vì thiếu ai mà chết cả, Nhược Lan rất hiểu đạo lý ấy.” Nàng nhún mình hành lễ với Thái phu nhân, rồi nói tiếp: “Lát nữa nhờ Hầu gia đưa bọn trẻ về, bọn trẻ chưa từng qua đêm ở bên ngoài, chúng sẽ không quen.”
Nói xong, nàng quay người bỏ đi.
Thái phu nhân nhìn theo bóng nàng mà tức run cả người, bà chưa từng gặp người phụ nữ nào ngông cuồng như nàng, sao con trai bà lại thích cô ta chứ?
Tưởng Nhược Nam quay về quán trọ. Gần tối, Cận Thiệu Khang đưa hai đứa trẻ về, bọn trẻ vui vẻ nhào vào lòng nàng, hớn hở kể: “Mẹ, hoa viên nhà bá bá rất rộng, rất nhiều hoa đẹp.”
Tưởng Nhược Nam cười hỏi chúng, “Chơi có vui không?”
Bọn trẻ đồng thanh: “Vui lắm ạ.” Hai khuôn mặt giống hệt nhau, hai đôi mắt sáng hệt nhau, Tưởng Nhược Nam lòng mềm nhũn.
Cận Thiệu Khang đứng bên cạnh định nói gì đó lại thôi, Tưởng Nhược Nam thấy thế, bèn bảo Tử San đưa bọn trẻ ra ngoài.
Đợi bọn trẻ đi rồi, Cận Thiệu Khang mới nói với nàng: “Nhược Lan, những lời mẹ ta nói, nàng đừng để tâm.”
Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu: “Thiếp không trách Thái phu nhân.” Thái phu nhân không sai, nhưng nàng cũng không cho là mình sai.
“Nhược Lan…” Cận Thiệu Khang khẽ gọi nàng, “Ta rất muốn nàng quay trở về bên ta, nhưng ta sẽ không ép nàng, tất cả những gì ta làm không phải để ép nàng, mà là vì ta cảm thấy đáng làm như vậy.”
“Thiệu Khang…” Tưởng Nhược Nam lòng rối như tơ vò, quay đầu sang nhìn hắn, đôi mắt hắn thật sâu, tình cảm trong đôi mắt ấy cũng rất nồng.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, sống mũi cay cay, “Thiếp cũng rất muốn quay lại ngày xưa, thiếp còn muốn hơn bất kỳ ai, hoài niệm hơn bất kỳ ai. Nhưng thiếp không thể nào quên được những việc đã xảy ra, thiếp không có niềm tin vào tương lai của chúng ta, thiếp không dám thử lần nữa, cảm giác đau khổ ấy không thể nếm thử lần thứ hai. Chàng đừng vì thiếp mà hy sinh nhiều như vậy, đợi thiếp chữa khỏi bệnh cho chàng, chàng hoàn toàn có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Thực ra thiếp không hợp với chàng, không đúng… thiếp không hợp với bất kỳ người đàn ông nào, là vấn đề ở thiếp, không phải vấn đề của chàng. Chàng sống với người khác, chắc chắn sẽ vui vẻ hơn sống với thiếp…”
Tưởng Nhược Nam càng nói càng đau lòng, Cận Thiệu Khang thấy mặt nàng mỗi lúc lại trắng nhợt đi, bỗng dưng kích động, không kìm được tiến lên ôm nàng vào lòng, “Không sao, Nhược Lan, nàng không muốn quay về bên ta cũng không sao, là ta có lỗi với nàng, ta không thể trách nàng, sau này nàng cứ mặc kệ ta, ta thích thế nào là việc của ta, không liên quan tới nàng. Nàng không cần phải lo nghĩ cho ta, ta biết ta nên làm gì. Nàng chỉ cần biết rằng, ta luôn ở bên nàng, chỉ cần nàng quay đầu, thì ta vẫn đứng đó, có thể cả đời này nàng không thể tin ta nữa, nhưng cũng có thể ngày nào đó nàng lại tin ta, tất cả đều không quan trọng, không sao cả. Chỉ cần nàng vui, thì tất cả đều không quan trọng nữa.”
Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, mũi nàng hít mùi hương quen thuộc, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Hai ngày sau, Thái hậu bày tiệc trong Ngự Hoa viên, mời tất cả những phu nhân lục phẩm trở lên vào làm khách.
Đang là đầu hạ, thời tiết trong lành mát mẻ, Ngự Hoa viên hoa nở rực rỡ, không khí thơm nồng.
Thái hậu lệnh cho bọn nô tài bày bàn ghế dưới tán cây trong Ngự Hoa viên, mười mấy phu nhân tới tham dự, vòng vàng trâm bạc kêu đinh đang, không khí náo nhiệt mà hoa lệ.
Thái hậu mặc phượng bào ngồi ở vị trí chính giữa, Hoàng hậu ngồi bên người. Tưởng Nhược Nam ngồi bên tay phải Thái hậu, nàng mặc một chiếc áo màu vàng thêu đơn giản, tóc vấn cao, cài mấy cây trâm ngọc phỉ thúy, cao quý nhưng cũng rất trang nhã.
Mấy chục cặp mắt đều hướng về phía nàng, trong những cặp mắt ấy có tò mò, có yêu thích, có khinh miệt, cũng có cả lạnh nhạt.
Trong số họ có không ít người là người quen của nàng, nhưng nhìn nàng cười rạng rỡ nhất lại là Lưu Tử Đồng ngồi ở hàng đối diện phía dưới. Nàng ta giờ đã xuất giá, mặt hồng hào, tóc chải kiểu phu nhân, thân hình đầy đặn, không còn xinh đẹp thanh khiết như hồi xưa nữa mà thay vào đó là sự kiều diễm rực rỡ của một người phụ nữ.
Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta nháy mắt, Lưu Tử Đồng càng cười tươi hơn.
Ngoài nàng ta ra, còn rất nhiều phu nhân trước kia từng là bệnh nhân của nàng, cũng đều nhìn nàng mỉm cười thân thiện. Tưởng Nhược Nam mỉm cười đáp lại họ. Có một vài người mặc dù bề ngoài tươi cười, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt.
Tưởng Nhược Nam cũng có thể hiểu được, một người phụ nữ từng ly hôn, mất đi sự bảo vệ của nhà chồng như nàng, đương nhiên người khác sẽ coi thường. Trong mắt họ, giờ nàng chỉ là một dân phụ, đừng nói là nhất phẩm phu nhân, ngay đến mệnh phụ cũng không bằng.
Từ Uyển Thanh ngồi cách đó không xa, sau khi nhìn thấy nàng thì luôn tỏ vẻ khinh khỉnh, vẻ mặt kiêu ngạo. Cô ta ngồi gần nàng hơn Lưu Tử Đồng, thân mặc phục sức của ngũ phẩm phu nhân, nhưng trông lại gầy và xanh hơn Lưu Tử Đồng. Trên khuôn mặt hiện rõ vẻ u buồn.
Cô ta nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Tưởng Nhược Nam đương nhiên cũng chẳng để tâm tới thái độ của cô ta, điều khiến nàng chú ý là Cận Yên Nhiên ngồi đối diện với cô ta.
Cận Yên Nhiên mặc triều phục màu tím, những thứ đeo trên người đều vô cùng xa hoa, nhìn rất cao quý. Năm năm qua đi, Cận Yên Nhiên không còn vẻ ngây thơ hồn nhiên như trước nữa, sắc mặt nàng nhợt nhạt, môi mím chặt, khóe miệng trễ xuống, nhìn có cảm giác đau khổ sầu muộn.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, Cận Yên Nhiên ngẩng đầu lên, thấy nàng, ánh mắt nàng ta phức tạp, cuối cùng lạnh lùng quay đầu đi.
Năm năm rồi, thiếu nữ ngây thơ đó sống có tốt không? Nhưng nhìn bộ dạng của nàng ta, thì hình như không được thuận lợi cho lắm, đã xảy ra chuyện gì với Cận Yên Nhiên rồi? Thời gian quay về nàng chỉ bận rộn lo việc của mình, còn chưa kịp hỏi tới Cận Yên Nhiên.
Thái hậu ngồi ở vị trí chính giữa, lúc này mới lên tiếng: “Hôm nay là ngày tốt, ai gia mời các vị tới đây, không chỉ để ngắm cảnh đẹp trong Ngự Hoa viên, mà còn có một việc quan trọng nữa muốn tuyên bố.”
Một mệnh phụ lập tức cười, tiếp lời: “Thái hậu có chuyện vui gì muốn cho chúng thần biết?”
Mặc dù đã có ý chỉ, nhưng ở thời đại này tin tức không lan truyền nhanh như thế, vì vậy mọi người còn chưa biết chuyện này.
Thái hậu cười đáp: “Đúng là một chuyện vui.”
Rồi người giơ tay về phía Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, đến bên ai gia.”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười đứng dậy, trước ánh mắt của mọi người, nàng đi đến bên Thái hậu, Thái hậu cầm tay nàng.
Hoàng hậu ngồi bên nhìn bàn tay hai người nắm rất chặt, ánh mắt lạnh lùng lóe lên.
Thái hậu lạnh nhạt nhìn hoàng hậu một cái, rồi quay về phía mọi người bên dưới, tiếp tục cười, nói: “Mọi người đều biết Nhược Lan phải không?”
Các phu nhân đều cười, ngay cả Từ Uyển Thanh cũng cố gắng nặn ra cho được một nụ cười gượng gạo.
“Đương nhiên là biết rồi, năm đó cũng nhờ Hầu… Tưởng phu nhân, nên bệnh tình của gia mẫu mới được chữa khỏi.”
Những người khác cũng vội vàng kể ra điểm tốt của nàng.
Mọi người đều biết, Tưởng Nhược Nam xưa nay được Thái hậu thương yêu, lần này Tưởng Nhược Nam lại chữa khỏi bệnh cho Thái hậu. Nay nhìn sắc mặt Thái hậu cũng biết được Tưởng Nhược Nam có vị trí quan trọng thế nào trong mắt người, đương nhiên phải khen ngợi nàng để lấy lòng Thái hậu, để làm Thái hậu vui.
Quả nhiên Thái hậu rất vui, người lại cười nói tiếp: “Chắc các vị cũng biết ai gia luôn thương yêu Nhược Lan, lần này Nhược Lan không những khống chế được dịch bệnh đậu mùa, còn chữa khỏi bệnh cho ai gia, dù xét ở mặt nào cũng đã lập được công lớn. Ai gia trong lòng rất vui, vì vậy quyết định nhận Nhược Lan làm nghĩa nữ.”
Nghĩa nữ? Vẻ mặt mọi người đầy kinh ngạc, thế chẳng phải nàng sẽ là công chúa ư?
Họ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, Tưởng Nhược Nam này thật quá may mắn, sau khi hủy hôn, trở mình một cái là biến thành công chúa cao quý. Với thân phận công chúa này, lại thêm sự o bế của Thái hậu, phu quân sau này nhất định sẽ phải chọn một gia đình quyền quý chứ không kém.
Sao lại có người phụ nữ tốt số như thế chứ?
Sau khi Thái hậu tuyên bố chuyện này, thần thái các mệnh phụ mỗi người một vẻ, nhưng có một điểm tương đồng là, ánh mắt họ nhìn Tưởng Nhược Nam thân thiện hơn, còn có vài phần cung kính.
Thái hậu bảo Tưởng Nhược Nam về chỗ ngồi, bởi vì Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ, nên chưa tiến hành đại lễ sắc phong, cũng có nghĩa nàng chưa có được sự thừa nhận chính thức của hoàng gia, vì vậy tất cả các mệnh phụ tạm thời chưa hành lễ với Tưởng Nhược Nam.
Thời gian còn lại, các mệnh phụ ngồi trò chuyện với Thái hậu, lấy lòng người. Một lát sau, Thái hậu mệt, Tưởng Nhược Nam thấy sắc mặt người không ổn nên nàng gợi ý để Thái hậu về nghỉ trước.
Thái hậu gật đầu, cười nói: “Ai gia không khỏe, không ngồi cùng các người được nữa, ai gia hồi cung trước, các ngươi hãy ở lại vui vẻ.” Tưởng Nhược Nam đứng dậy định về cùng Thái hậu, nhưng Thái hậu xua tay, khẽ nói: “Ai gia không sao, yến tiệc hôm nay làm là vì con, con không thể rời đi được.”
Nghe Thái hậu nói vậy, Tưởng Nhược Nam bắt mạch cho người, sau khi chắc chắn Thái hậu không sao mới ở lại.
Thái hậu ngồi kiệu phượng để các thái giám đưa về Từ Ninh cung.
Thái hậu đi rồi, Hoàng hậu bèn cười nói với các mệnh phụ, “Cảnh sắc trong vườn đang đẹp, các vị phu nhân nếu hứng thú thì có thể đi dạo quanh ngắm cảnh.” Nói xong đứng dậy trước, đi về nơi có cảnh sắc đẹp nhất Ngự Hoa viên. Tưởng Nhược Nam và các mệnh phụ cũng lần lượt đứng dậy, theo sau Hoàng hậu.
Hoàng hậu không đặc biệt chú ý tới Tưởng Nhược Nam, vì vậy Tưởng Nhược Nam cũng không tiện đi bên cạnh người. Nàng nhìn sắc mặt hoàng hậu, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, cũng không biết trong lòng hoàng hậu đang nghĩ gì.
Các mệnh phụ sau khi đi dạo cùng hoàng hậu một lát, Hoàng hậu bèn vào đình hóng mát trong viện nghỉ ngơi, một vài mệnh phụ cũng vào theo, những người khác thì túm năm tụm ba bắt đầu tách nhóm.
Tưởng Nhược Nam không rõ thái độ của Hoàng hậu nên cũng không vào đình, nàng và vài mệnh phụ khác đứng ngắm mấy chậu hoa trà đang độ nở rộ. Lúc này, Lưu Tử Đồng bèn tới bên nàng.
“Phu nhân.” Lưu Tử Đồng khẽ gọi một tiếng.
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại, thấy là Lưu Tử Đồng, thì lập tức nở một nụ cười vui vẻ: “Tiểu thư Tử Đồng.”
“Giờ ta còn là tiểu thư gì nữa?” Lưu Tử Đồng đỏ bừng hai má, “Phu gia họ Triệu, là tự phó trong Đại Lý tự, có điều phu nhân cứ gọi ta là Tử Đồng được rồi.”
Tự phó đại lý tự, là quan lục phẩm, mặc dù chức quan không cao, nhưng vì làm việc ở Đại Lý tự, nên người khác không thể xem thường.
Tưởng Nhược Nam nắm tay nàng ta, cười nói: “Thì ra đã là Triệu phu nhân rồi, chúc mừng chúc mừng. Không được uống rượu mừng của phu nhân, thật tiếc quá.”
Lưu Tử Đồng trong lòng rối bời rất nhiều cảm xúc, nàng ta nắm tay Tưởng Nhược Nam, kéo nàng ra chỗ vắng, “Phu nhân, năm năm rồi không gặp, phu nhân có khỏe không? Năm đó phu nhân đột ngột hủy hôn, sau đó liền biến mất, bọn ta rất lo cho phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam đáp với giọng hối lỗi: “Năm đó tình thế bức bách, đi vội vàng nên không cáo biệt được mọi người, mấy năm nay cũng không liên lạc, khiến mọi người phải lo lắng rồi.”
“Phu nhân, nghe ca ca nói, phu nhân sinh được một cặp song sinh. Phu nhân một mình ở bên ngoài, còn phải nuôi bọn trẻ, mấy năm nay chắc đã phải chịu rất nhiều vất vả.”
Đúng là gặp không ít khó khăn, nhưng kể khổ không phải thói quen của Tưởng Nhược Nam, nàng điềm đạm, cười đáp: “Cũng không tệ lắm, vẫn vượt qua được.”
Lưu Tử Đồng thấy Tưởng Nhược Nam không muốn kể lại chuyện đã qua nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Tưởng Nhược Nam cùng nàng ta chầm chậm đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện. Lưu Tử Đồng kể về tình hình của mình mấy năm gần đây, sau khi cập kê không lâu, nàng ta thành thân, kết hôn được ba tháng thì mang thai, sinh được một bé trai, vài năm sau lại sinh được hai bé trai nữa. Giờ phu quân và mẹ chồng hễ gặp nàng ta là cười, rất yêu chiều. Phu quân mặc dù có thiếp thất, thông phòng, nhưng cũng chẳng thể đe dọa tới địa vị của nàng ta, mấy năm nay cuộc sống của nàng ta vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Tưởng Nhược Nam thấy nàng ta sống tốt thì cũng vui lây.
Sau đó, Lưu Tử Đồng bắt đầu “tám” tới chuyện của người khác.
“Phu nhân, người còn nhớ Từ Uyển Thanh không? Chính là người bị Hoàng hậu cấm túc một tháng đó.”
Đương nhiên Tưởng Nhược Nam vẫn nhớ. Nói thật, đề tài này khiến nàng vô cùng hứng thú, có lẽ vì trong mỗi người phụ nữ đều có tế bào tò mò tọc mạch về chuyện của người khác. Do đó, khi nhắc tới Từ Uyên Thanh, mắt nàng cũng sáng lên chờ đợi.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
79 chương
44 chương
35 chương
18 chương
10 chương