Thế gia danh môn 2

Chương 154 : chương 154

Tử San gật đầu, đưa hai đứa trẻ về phòng. Kiều phu nhân theo tiểu nhị của quán trọ lên lầu hai, tiểu nhị đẩy cửa, nói với người ngồi bên trong: “Bạch đại nhân, Kiều phu nhân tới rồi.” Sau đó vang lên một giọng nói: “Mau mời mau mời.” Giọng nói đó nhiệt tình mà còn có phần gấp gáp. Tiểu nhị nghiêng người, quan lão gia người béo bụng to bước ra, thoáng nhún mình trước Kiều phu nhân, “Kiều phu nhân, tìm thấy phu nhân là tốt rồi. Bổn quan có việc mong phu nhân giúp đỡ, cho phép bổn quan được giới thiệu với phu nhân một người.” Nói xong làm động tác mời. Kiều phu nhân ngẩn người, đứng đờ tại chỗ. Vị quan kia khi nhìn thấy người đi vào, vội vàng đứng dậy nhìn đối phương, khi nhìn rõ diện mạo của đối phương rồi, vẻ kinh ngạc trên mặt còn rõ ràng hơn, buột miệng gọi: “Phu nhân.” Sắc mặt Kiều phu nhân thoáng biến, nhưng sau đó bình tĩnh lại ngay, nàng nhìn đối phương cười: “Lâu quá không gặp, Lưu thái y.” Bạch đại nhân đang đợi để giới thiệu hai người với nhau, thấy vậy liền nói: “Thì ra hai người đã biết nhau rồi, nếu đã vậy, mời Lưu thái y hãy kể lại chuyện cho phu nhân nghe, hạ quan còn có việc khác phải làm, xin cáo từ trước.” Những người làm việc chốn quan trường ít nhiều cũng nhạy cảm, thấy tình hình của hai người họ có lẽ là có nhân duyên trùng phùng, nhất định có nhiều chuyện để nói, có thêm mình sẽ bất tiện, nên tìm cớ rời đi. Lưu thái y khum tay với Bạch đại nhân: “Bạch đại nhân xin cứ tự nhiên.” Bạch đại nhân đi rồi, Kiều phu nhân và Lưu thái y ngồi xuống bên bàn, Lưu thái y rót trà cho Kiều phu nhân, nhưng vì quá kích động, nên tay cứ run lên bần bật, nước trà rót cả ra ngoài. Kiều phu nhân cười, đón lấy ấm trà trong tay y, “Để ta làm.” Nàng ung dung rót trà cho cả hai. “Hầu phu nhân, bao nhiêu năm rồi, phu nhân đã đi đâu?” Lưu thái y nhìn nàng khẽ hỏi. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, so với năm năm trước, bây giờ hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng có cảm giác vui mừng như lâu ngày mới gặp cố nhân, “Nếu Lưu thái y không chê, thì có thể gọi ta là Nhược Lan, trong lòng Nhược Lan, Lưu thái y là một người bạn đáng tin cậy.” Lưu Tử Căng thấy lòng chua xót, “Nhược Lan…” Y nhìn nàng, năm tháng chẳng hề lưu lại dấu vết trên người phụ nữ ấy, nếu bắt buộc phải tìm một điểm thay đổi, thì chỉ có thể nói rằng khí chất của nàng đã trầm tĩnh hơn xưa, không còn vẻ ngang tàng cứng nhắc. Do năm tháng tôi luyện nàng đã điềm đạm hơn, giống như một ly rượu ngon để lâu ngày, toả ra một mùi hương vô cùng đượm, khiến người ta say trong đó, không thể cưỡng lại. “Lưu thái y, mọi việc trong kinh có ổn không? Thái hậu có khỏe không? Mấy năm nay ngài thế nào? Mọi người ra sao rồi?” Tưởng Nhược Nam hỏi. Năm năm nay, nàng không có tin tức của bất kỳ ai. Lưu Tử Căng cố nén sự kích động lại, chậm rãi đáp: “Mọi việc trong kinh đều ổn, sức khỏe của Thái hậu hai năm gần đây không ổn lắm…” Tưởng Nhược Nam kinh ngạc, “Thái hậu không khoẻ? Thái hậu thế nào rồi?” Lưu Tử Căng vội đáp: “Phu nhân đừng quá lo lắng, bệnh tình của Thái hậu phu nhân cũng biết đấy, bệnh tiêu khát này không thể trị dứt điểm, chỉ có thể điều dưỡng. Hai năm nay, bệnh có phần tái phát, nhưng cũng không trở ngại gì nhiều…” Tưởng Nhược Nam cúi đầu, trong lòng buồn bã, hai năm nay, nàng chữa bệnh cho bao nhiêu người, nhưng ngay đến người nàng quan tâm nhất sức khỏe không ổn nàng cũng không biết, có phải nàng quá ích kỷ rồi không? “Phu nhân đi không lâu thì ta thành thân, thời gian ấy ta bận hôn sự, nên sau khi biết tin phu nhân huỷ hôn, phu nhân đã biến mất khỏi kinh thành rồi, ta chẳng giúp được gì cho phu nhân…” Nói đến đây, Lưu Tử Căng thấy có phần hổ thẹn. “Xem ngài nói kìa, đương nhiên hôn sự của ngài quan trọng hơn chứ.” Tưởng Nhược Nam cười, “Mặc dù giờ nói chúc mừng thì đã muộn, nhưng ta vẫn phải nói một tiếng, chúc mừng.” Lưu Tử Căng nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, đột nhiên cảm thấy rất hoang mang, cứ như thời gian quay trở lại năm năm trước. Trong phòng khách nhà y, nàng cầm tay y, dạy y cạo gió, thỉnh thoảng nàng lại ngẩng đầu lên, cũng là nụ cười như thế này. “Giờ ngài đã có mấy đứa con rồi?” Tưởng Nhược Nam hào hứng hỏi. Lưu Tử Căng ngẩn ra, rồi mới đáp: “Có bốn đứa rồi, hai trai hai gái.” “Nam nữ song toàn, thật hạnh phúc.” Tưởng Nhược Nam bày tỏ sự ngưỡng mộ. Bản thân nàng rất mong có một đứa con gái, nhưng xem ra ước nguyện đó cả đời này không thể thực hiện. Nhắc đến các con, Lưu Tử Căng bỗng bộc lộ niềm tự hào của người làm cha, “Hai đứa con trai rất bướng, con gái ngoan ngoãn hơn, phu nhân ta nói…” Đột nhiên Lưu Tử Căng ngẩn người, y lại nhắc đến thê tử của mình trước mặt nàng hết sức tự nhiên thế sao? Tưởng Nhược Nam đâu biết y nghĩ gì, giục: “Nói gì?” “Nàng nói… nàng nói…” Lưu Tử Căng đột nhiên cười cười, “Nàng nói sau này nhất định không sinh con trai nữa, nhất định phải sinh con gái, nàng muốn ghép thành hai chữ ‘Hảo’[1] ” [1]: Chữ 好 Hảo (Tốt) được ghép bởi hai chữ 女 (Nữ, con gái) và chữ 子(Nam, con trai). Thì ra sau bao nhiêu năm, rất nhiều chuyện cũng dần dần thay đổi… Tưởng Nhược Nam cười, “Thê tử ngài thật đáng yêu. Hả? Chẳng phải đã có hai chữ ‘hảo’ rồi sao?” LưuTử Căng cười đáp: “Một con gái là do thiếp thất sinh.” Giọng rất bình thường. Tưởng Nhược Nam khẽ ngẩn ra, lúc sau cũng cười, “Thì ra là vậy.” Thì ra như thế mới là thời đại này, là cuộc sống bình thường của nam tử quý tộc… Lúc này, Lưu Tử Căng nhìn nàng một cái, khẽ nói: “An Viễn Hầu..” Tưởng Nhược Nam đặt ly trà xuống, “Đúng rồi, Bạch đại nhân và ngài tới tìm ta có việc gì không? Chúng ta đừng chỉ mải nhắc lại chuyện cũ, mà quên mất việc chính.” Đừng nói, nàng không muốn nghe bất kỳ tin tức gì về con người đó, nàng không muốn biết bất kỳ điều gì về hắn. Nàng không muốn biết gì hết… Lưu Tử Căng thầm thở dài một tiếng, không nhắc đến chuyện ấy nữa. Nhớ tới việc chính, vẻ mặt Lưu Tử Căng trở nên nghiêm túc. “Một tiểu trấn gần Khải Châu phát hiện bệnh dịch đậu mùa, tình hình rất nghiêm trọng, triều đình đã phong toả cả tiểu trấn ấy, phái ta và Tả đô đốc đến xử lý việc này, giờ ta đang rất cần người giúp. Nghe nói tới đại danh của Kiều phu nhân, ta mới tới nhờ phu nhân giúp đỡ.” “Đậu mùa?” Tưởng Nhược Nam mặt biến sắc, ở thời hiện đại đã hoàn toàn tiêu diệt được bệnh đậu mùa, và cũng đã bào chế được vắc xin phòng bệnh. Nhưng ở thời điểm này, bệnh đậu mùa là bệnh có sức tàn sát vô cùng mạnh, khả năng truyền nhiễm và tỷ lệ tử vong cao. Một khi phát hiện bệnh ở nơi nào đó, về cơ bản những bách tính ở gần nơi ấy, dù bị nhiễm bệnh hay chưa nhiễm bệnh, đều phải cách ly, số mệnh đành đợi ông trời định đoạt. “Chỉ là, ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nữ thần y Kiều phu nhân được người người ca tụng lại là phu nhân. Phải rồi, trước kia phu nhân còn không biết bắt mạch mà? Sao bỗng dưng lại trở thành thần y?” Lưu Tử Căng cảm thấy rất khó tin, bản thân y từ nhỏ đã học y thuật nên mới có thành tựu ngày hôm nay, nhưng nàng ban đầu bắt mạch còn không biết, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi lại trở thành nữ thần y ư? Tưởng Nhược Nam đứng dậy nói: “Kể ra thì dài lắm, việc không thể chần chừ, chúng ta tới vùng bị bệnh trước đã, vừa đi vừa nói.” Hai người ra khỏi phòng, Tưởng Nhược Nam lại bảo: “Ta phải đi nói với người nhà một tiếng.” “Người nhà?” Lưu Tử Căng ngạc nhiên. Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Có thể giới thiệu cho ngài làm quen, nhưng tạm thời ngài hãy giữ bí mật cho ta.” Khi Lưu Tử Căng nhìn thấy hai đứa bé trai giống hệt nhau trong phòng khách của quán trọ, y hoàn toàn không che giấu được sự kinh ngạc của mình. “Nhược Lan, đây là con của nàng ư?” Tưởng Nhược Nam cười cười đẩy hai đứa trẻ tới trước mặt Lưu Tử Căng, giới thiệu: “Đứa lớn tên là Kiều Hoài Bác, đứa nhỏ là Kiều Hoài Khánh.” Rồi lại quay sang nói với hai đứa trẻ, “Bác Nhi, Khánh Nhi, đây là bạn của mẹ, mau gọi thúc thúc đi.” Hai đứa trẻ ngọt ngào cất giọng gọi thúc thúc, Lưu Tử Căng rất vui, lấy từ trong người ra hai cái dây chuyền mặt ngọc, cho chúng coi như qua gặp mặt, “Vốn là định mua cho hai đứa nhỏ ở nhà, giờ cho các cháu coi như quà gặp mặt.” Tưởng Nhược Nam vội nói: “Như thế sao được?” “Không sao, sau này mua cho chúng hai cái khác là được. Nhược Lan, lẽ nào nàng còn khách khí với cả ta.” Nghe y nói vậy, Tưởng Nhược Nam mới im lặng, Tử San đứng bên cạnh đeo dây chuyền vào cổ cho chúng. Lưu Tử Căng nhìn chúng cười, “Trông chúng rất giống nàng, đặc biệt là đôi mắt, giống y hệt.” Y không hỏi về cha bọn trẻ trước mặt chúng, khiến Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm. Tưởng Nhược Nam cầm tay Tử San, giới thiệu với Lưu Tử Căng, “Đây là nghĩa muội của ta, Tử San. Trước đây, nếu không gặp được Tử San, thì cũng không có ta ngày hôm nay. Tử San là ân nhân của ta.” Tử San đỏ mặt, lí nhí nói, “Tỷ tỷ, mấy năm nay nếu không có tỷ chăm sóc cho Tử San, Tử San còn không biết sống chết ra sao. Tỷ mới là ân nhân của Tử San.” Hai người nắm chặt tay, quay sang nhìn nhau, nụ cười của họ dành cho người kia vô cùng ấm áp. Ba người trò chuyện vài câu xong, Tưởng Nhược Nam nói với Tử San về việc chính, “Một tiểu trấn nhỏ gần đây phát hiện dịch đậu mùa, lát nữa tỷ cùng Lưu thái y sẽ đến đó. Có lẽ phải mất một thời gian, hai đứa bé nhờ cả vào muội.” Nghe thấy hai từ “đậu mùa”, sắc mặt Tử San tái mét, nàng ta cầm chặt tay Tưởng Nhược Nam, kiên quyết nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng đi, bệnh đậu mùa sẽ bị lây đấy, ngộ nhỡ tỷ bị lây thì sao?” Trong giọng nàng ta lộ rõ vẻ hoảng sợ, khiến hai đứa trẻ đang chơi cũng thấy bất an, bọn trẻ chầm chậm dịch về phía Tưởng Nhược Nam, bàn tay nhỏ cứ túm chặt váy nàng, “Mẹ, mẹ đi đâu, đưa chúng con cùng đi.” Tưởng Nhược Nam nhìn Tử San một cái, nàng buông lời trách móc, “Muội xem, muội làm bọn trẻ sợ rồi đấy.” Tử San vẫn túm chặt gấu áo nàng, nước mắt đã trào ra, “Đừng đi, bệnh đậu mùa rất đáng sợ, ông nội muội nói, mắc bệnh đậu mùa là hết thuốc chữa, chỉ còn biết nghe theo ý trời, vậy thì tỷ còn đi làm gì? Tính mạng của họ quan trọng, lẽ nào tính mạng của tỷ không quan trọng sao?” Hai đứa trẻ bị bộ dạng của Tử San làm cho khiếp sợ thêm, Khánh Nhi cũng bật khóc. Lưu Tử Căng thấy tình cảnh này, xoa xoa đầu hai đứa trẻ, an ủi vài câu, rồi ngẩng đầu lên nói với Tưởng Nhược Nam: “Tử San cô nương nói đúng, tình hình lần này vô cùng nguy hiểm, nàng còn phải chăm lo cho hai đứa trẻ, nàng đừng đi nữa. Tự ta sẽ nói rõ với Bạch đại nhân.” Tử San ra sức gật mạnh đầu. Tưởng Nhược Nam gọi giật Lưu Tử Căng lại, quay đầu nhìn Tử San, nói: “Tử San, muội còn nhớ trước kia khi ta tới cầu xin ông nội truyền dạy y thuật cho mình, ông nội đã nói thế nào không?” Tử San khóc, đáp: “Ông nội nói, y thuật của ông dùng để cứu người, học y thuật của ông rồi, cả đời này phải lấy việc cứu người làm trọng.” Tưởng Nhược Nam khẽ gật đầu: “Nếu ta chỉ lo cho tính mạng của mình, thì khi ấy ta không nên học y thuật. Đã học y thuật rồi, trong lúc người bệnh cần ta nhất, ta không sợ hãi bỏ rơi họ” Tử San cúi đầu, lau nước mắt, “Ngộ nhỡ tỷ xảy ra chuyện gì thì bọn muội phải làm thế nào?” Tưởng Nhược Nam lau nước mắt cho nàng ta, khẽ khàng an ủi, “Muội yên tâm, đương nhiên ta sẽ có cách để bảo vệ mình, ta là đại phu, ta sẽ không để mình xảy ra chuyện.” Tưởng Nhược Nam cúi xuống, an ủi bọn trẻ con một hồi, hai đứa trẻ một hồi, hai đứa trẻ mấy năm nay đã quen với việc theo mẫu thân đi khám bệnh khắp nơi, nên lập tức hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời của Tử San. Tưởng Nhược Nam dặn dò xong, bèn cùng đi với Lưu Tử Căng, ngồi lên xe ngựa hướng về phía huyện nha, trên đường, Lưu Tử Căng nói với nàng: “Nhược Lan, nàng thật khiến ta kính phục.” Tưởng Nhược Nam cười đáp, “Lưu thái y, ngài hà tất phải kính phục ta? Ngài không hề do dự mà tới nơi này, lẽ nào chỉ vì chấp nhận sự sai phái của Hoàng thượng? Nói cho cùng, chúng ta đều chỉ làm tròn bổn phận của người thầy thuốc mà thôi.” Lưu Tử Căng tán thưởng, “Không sai, cứu người trị thương là bổn phận của những người làm nghề y chúng ta.” Khi sắp tới huyện nha, Tưởng Nhược Nam nhớ ra một việc, nàng hỏi Lưu Tử Căng: “Lưu thái y, ngài từng nghe nói về cách chủng đậu[2] chưa? [2] Chủng đậu: Nghĩa là cách chủng ngừa đậu mùa. “Chủng đậu?” Lưu Tử Căng ngẫm nghĩ rồi đáp, “Triều trước có một đại phu từng dùng vảy của nốt đậu khi rụng khỏi da mài thành bột cho vào tai hoặc khoang mũi của người khoẻ mạnh bình thường, khiến người đó mắc bệnh đậu mùa dạng nhẹ, từ đó về sau không bao giờ bị mắc lại bệnh đậu mùa này nữa. Vị đại phu ấy thử trên chính con trai ông ta và đã thành công. Nhưng khi thử trên người khác, khiến người đó mắc bệnh đậu mùa, kết quả cả gia đình người đó chết sạch. Đại phu cũng vì vậy mà phải chịu tội. Từ đó về sau không còn ai dám thử thuật chủng đậu ấy nữa.” Nói tới đây, y hỏi: “Nhược Lan, tại sao nàng đột nhiên lại hỏi như thế?” Tưởng Nhược Nam nhìn y đáp: “Bởi vì, vừa hay ta biết một cách chủng đậu hiệu quả hơn, an toàn hơn. Nếu tình hình dịch đậu mùa ở gần đây nghiêm trọng như thế, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ lan tới Khải Châu, ta đề nghị bách tính toàn thành Khải Châu dùng phương pháp miễn dịch chủng đậu này.” Lưu Tử Căng vô cùng kinh ngạc, “Trên đời này có phương pháp ấy thật sao?” Dù gì thì y cũng là đại phu, nên vô cùng thận trọng trong những việc như thế này, “Nàng đã từng thử chưa?” “Ta chưa từng thử, nhưng có người đã thử rồi, hiệu quả rất tốt. Chỉ là người ấy không có cơ hội để truyền bá rộng rãi phương pháp này thì đã qua đời.” “Nhưng nếu cũng giống như đại phu tiền triều, cũng khiến người ta mắc bệnh đậu mùa thì sao?” “Loại này sẽ không đâu.” Tưởng Nhược Nam vô cùng tự tin, “Bởi vì đậu chủng không được lấy từ trên người, mà là từ trên bò. Thứ mà chúng ta cấy vào cơ thể người là dịch từ những nốt đậu trên mình bò nên sẽ không làm người ta bị lây bệnh.” Vắc xin phòng bệnh đậu mùa ở thời hiện đại, đều được chế tạo bằng đậu trên mình bò, độ an toàn rất cao, nên Tưởng Nhược Nam vô cùng tự tin. Khi tới huyện nha, trong huyện nha đã có bốn vị đại phu đang đợi ở đó, đều là những đại phu có tiếng được Bạch đại nhân mời từ các huyện trấn xung quanh về. Những đại phu này đã lớn tuổi, người nào người nấy tay cầm một hòm gỗ nhỏ, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trong phòng khách của huyện nha.