Thế gia danh môn 2

Chương 152 : chương 152

Thẩm Thanh nhìn hắn một cái, tay vẫy không ngừng, “Hầu gia, ngài nên ngủ một lát.” Cận Thiệu Khang lắc đầu, đầu đau như búa bổ, hắn căn bản ngủ không nổi. “Vừa rồi ta làm sao?” Cận Thiệu Khang hỏi. “Vừa rồi Hầu gia suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma, cũng may Thẩm mỗ ở bên, nếu không Hầu gia không những bị phế võ công, mà e còn biến thành phế nhân.” Cận Thiệu Khang khẽ hừ một tiếng, dường như những điều đó đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì. Thẩm Thanh rút cây kim cuối cùng ra, đứng dậy, thu dọn: “Hầu gia, vừa rồi mặc dù Thẩm Thanh kịp thời châm cứu cho ngài, dẫn nguyên khí về, nhưng nguyên khí của Hầu gia đã bị tổn thương, thời gian này phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng làm gì quá sức, không được uống rượu, cũng không được kích động, nếu không e rằng hậu quả khôn lường.” Cận Thiệu Khang lẳng lặng đứng dậy, quay người nhìn Thẩm Thanh, đa tạ xong thì cáo từ. Về tới phủ, bèn nghe Ninh An bẩm báo, Tưởng Nhược Nam đã về, Cận Thiệu Khang vui sướng, cũng chẳng màng tới ánh mắt của đám người dưới, hắn nhanh chóng, gần như phát cuồng chạy tới Thu Đường viện. Xông thẳng tới trước cửa phòng, thấy cửa đóng chặt, lại không dám đẩy cửa bước vào, chỉ sợ tất cả do mình ảo tưởng mà ra, chỉ sợ khi mở cửa, không thấy bóng nàng trong đó. Ánh Tuyết bước tới mở cửa cho hắn, “Hầu gia, phu nhân vẫn đang đợi người.” Tim Cận Thiệu Khang đập điên cuồng, mặt đỏ lên đầy bối rối. Hắn hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào. Trước khi bước vào bất kỳ khả năng nào hắn cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng lại không ngờ, Tưởng Nhược Nam vừa nhìn thấy hắn, chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa tờ đơn hủy hôn ra trước mặt hắn. “Đơn hủy hôn…” Hắn nhìn tờ giấy trắng trên bàn, ngọn lửa trong lòng đột nhiên nguội lạnh, huyết dịch trong người dường như đông cứng, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy kia. Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, mặt nàng cũng chẳng khá hơn hắn là bao, “Thiếp muốn nhanh chóng kết thúc tất cả. Như thế với chàng với thiếp đều tốt…” Trong đầu nàng chỉ toàn cảnh hắn và Thanh Đại nằm trên giường, mỗi lần nhìn thấy hắn, đối với nàng mà nói, là một sự giày vò. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt sẫm lại, giống như động đen sâu không đáy, trong ánh mắt ấy, là sự đau đớn. “Nhược Lan…” Giọng hắn nhỏ tới mức khó nghe, nhưng sự u uất đau buồn trong ấy thì như có khả năng xuyên thấu, lao thẳng vào tim nàng, “Ta thật sự rất yêu nàng… Thật đấy…” Nước mắt phải kìm nén đã lâu giờ bỗng tuôn trào, Tưởng Nhược Nam ôm mặt, cứ thế khóc nấc lên thút thít, nước mắt chảy tràn qua các kẽ tay nàng. Cận Thiệu Khang đau đớn, hắn bước lên trước muốn ôm nàng vào lòng, nhưng nàng giật lùi về phía sau liền mấy bước, khe khẽ lắc đầu: “Thiệu Khang, thiếp không thể thuyết phục nổi bản thân mình cho chàng cơ hội… Ở lại, thiếp sẽ rất đau khổ, nếu chàng thật sự muốn tốt cho thiếp, hãy ký vào đơn hủy hôn đi.” Sắc mặt Cận Thiệu Khang càng trắng hơn, hắn ngồi phệt xuống cái ghế cạnh bàn, như người mất hồn. Một lúc sau, hắn cầm tờ hủy hôn trên bàn lên, tờ giấy cứ run lên bần bật trong tay hắn, phát ra những tiếng động khe khẽ. “Cuộc hôn nhân của chúng ta là do Hoàng thượng ban, hủy hôn đâu phải chuyện đơn giản.” Hắn khẽ nói. Tưởng Nhược Nam đáp: “Lần trước thiếp có công cứu Trường Lạc công chúa, Hoàng thượng và Thái hậu đã hứa sẽ không truy cứu chuyện hủy hôn này.” “Nàng đã tới cầu xin Thái hậu rồi… Nhanh thật…” Cũng đúng, một khi nàng đã hạ quyết tâm, nàng sẽ không bao giờ quay đầu. Trước kia chẳng phải chính hắn rất thích tính cách này của nàng sao? Chỉ không ngờ, có một ngày nó lại trở thành quả đắng cho chính hắn nuốt… Tưởng Nhược Nam bước tới, cầm bút chấm mực, đưa cho hắn. Cận Thiệu Khang nhìn chiếc bút, nhưng vẫn không đưa tay ra nhận, mực trên đầu lông rơi xuống từng giọt từng giọt, rồi lan nhanh trên mặt tờ đơn hủy hôn, tạo thành những chấm đen tròn, giống như sự tuyệt vọng trong lòng hắn. Tưởng Nhược Nam không giục, cứ đứng đợi hắn cầm bút, không hề do dự và nhượng bộ. Rất lâu sau, Cận Thiệu Khang mới giơ tay đón chiếc bút, nhận bút từ tay nàng, cái bút cũng run lên bần bật, hắn cố gắng để giữ chặt nó, mực vung khắp nơi. Nước mắt Tưởng Nhược Nam lại tuôn rơi. Ánh Tuyết đứng bên ngoài chăm chú theo dõi động tĩnh trong phòng, thấy Tưởng Nhược Nam muốn hủy hôn thật, còn ép Hầu gia ký tên, giật bắn mình. Ánh Tuyết rất hiểu phụ nữ sau khi hủy hôn sẽ lâm vào cảnh ngộ thế nào, nàng không muốn Tưởng Nhược Nam vì sự kích động nhất thời mà hủy hoại hạnh phúc sau này của mình. Ánh Tuyết gọi một tiểu nha đầu đến, bảo nó đi mời Thái phu nhân. Thái phu nhân ăn cơm xong, đang chuẩn bị ngủ trưa, đột nhiên nghe kẻ dưới vào báo. “Hủy hôn?” Thái phu nhân gần như nhảy dựng lên trên giường, bởi vì quá chấn động, giọng bà cũng lạc đi. “Ngươi nói phu nhân muốn hủy hôn?” Tiểu nha đầu run lẩy bẩy: “Vâng, giờ phu nhân đang ép Hầu gia ký tên.” Thái phu nhân choáng váng, cơ thể loạng choạng, Liễu Nguyệt vội vàng đỡ lấy bà. Thái phu nhân chỉ ra cửa, vừa giận vừa cuống: “Mau, mau đỡ ta qua đó, ta phải xem xem, cô ta còn muốn giở trò gì nữa.” Thu Đường viện. Cận Thiệu Khang đột nhiên buông bút, cúi đầu: “Lá đơn ly hôn này ta không thể ký.” Tưởng Nhược Nam thoáng thất vọng, “Chàng muốn thế nào?” Cận Thiệu Khang đã nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng, “Nàng cho rằng ta đang giở bài cùn đúng không?” Hắn cười tự trào, nụ cười nhìn còn khó coi hơn là khóc, “Cũng phải, ta chính là kẻ tiểu nhân bỉ ổi không giữ lời hứa, chẳng trách nàng không còn tin ta nữa…” Hắn đứng dậy, cầm một tờ giấy trắng tới, “Hôn sự của chúng ta được vua ban, nên đơn ly hôn phải giao cho bộ Hộ xử lý, đến khi chuyện ấy vỡ lỡ, mà những lý do nàng viết trong đơn không đủ, những quan viên đó không tha cho nàng đâu.” Hắn cầm bút lên, dùng tai trái đỡ cổ tay phải, khiến tay phải vững vàng, sau đó viết lại nội dung đơn hủy hôn trên tờ giấy trắng kia. Nét bút bay bổng mà cứng rắn, dùng lực mạnh tới mức hằn ra cả mặt sau tờ giấy, giống như hắn đang dùng hết sức mình. Nội dung đơn ly hôn đại khái cũng không khác trước là mấy, chỉ thêm có hai câu, “Không chịu được sỉ nhục, không chịu được đánh đập.” Tưởng Nhược Nam mơ hồ: “Sao chàng lại viết thế? Chàng chưa bao giờ đối với thiếp như vậy…” Cận Thiệu Khang dừng bút, ngòi bút khẽ run, hắn cúi đầu, giọng trầm như vang từ nơi nào tới, “Nhưng những gì ta làm với nàng, còn bỉ ổi hơn thế gấp hàng trăm hàng ngàn lần… Ta không oan đâu.” Như vậy là hắn đã thừa nhận chuyện tối hôm đó? Hắn đã nhớ ra rồi? Tưởng Nhược Nam cũng cúi đầu, chút ánh sáng cuối cùng trong lòng nàng hoàn toàn lụi tắt, chỉ còn lại bóng tối vô biên. Hắn hết lần này tới lần khác không nhẫn tâm, chẳng phải đã chứng minh rằng, thật sự hắn không nỡ buông Thanh Đại hay sao? Nàng tin rằng hắn thật sự yêu nàng, chỉ là… đồng thời, hắn cũng thích người con gái khác mà thôi. Yêu cầu một người đàn ông từ nhỏ đã quen với việc tam thê tứ thiếp, phải chung thủy với một người phụ nữ, đúng là vọng tưởng của nàng. Nàng tin hắn đã tận lực rồi, chỉ có điều, rõ ràng rằng có những chuyện cố gắng thôi chưa đủ, có những quan niệm cố gắng thôi thì không đủ để đổi thay… Cận Thiệu Khang viết câu cuối cùng xuống tờ giấy, “Nam hôn nữ gả…” Tay hắn khẽ run lên, từ “gả” hoàn toàn nguệch ngoạc, so với các chữ khác, rõ ràng trở nên nổi bật. Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng ký tên mình vào tờ giấy. “Như thế này, thêm Thái hậu là lá chắn, đám quan viên đó sẽ không đến nỗi quá đáng với nàng…” Tưởng Nhược Nam cúi đầu, trong lòng buồn bã vô cùng. Nàng nhét đơn hủy hôn vào người, quay người đi ra cửa. Khi đi đến cửa, Tưởng Nhược Nam khẽ quay đầu lại: “Bảo trọng.” Cận Thiệu Khang cố gắng kìm lại nhưng vẫn bước về phía nàng hai bước, chưa đến cửa thì bỗng dừng chân, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn chẳng nói được gì. Hắn còn mặt mũi nào mà giữ nàng? Nếu nàng cảm thấy rời khỏi đây sẽ tốt hơn, thì hãy để nàng đi, bản thân hắn không thể thực hiện được lời hứa với nàng, nhưng ít nhất cũng có thể để nàng ra đi. Hắn nhìn nàng càng đi càng xa, nỗi đau đớn trong lồng ngực ngày một lớn. Hắn mím chặt môi, cố gắng kìm nén, đứng im bất động tại chỗ. Lúc nay, Thái phu nhân lao vào Thu Đường viện, túm lấy tay Tưởng Nhược Nam, “Nhược Lan, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Tưởng Nhược Nam hành lễ với bà, “Thái phu nhân, sau này xin người hãy bảo trọng.” Nói xong vòng qua người bà đi ra phía cổng lớn. Thái độ của Tưởng Nhược Nam khiến Thái phu nhân hoảng, bà quay người, lại giữ chặt tay nàng, “Nhược Lan, cô đừng gây chuyện nữa, cô còn tiếp tục tùy tiện thế này, chuyện vỡ lở thì cô định thu dọn thế nào?” “Thái phu nhân, ta rất nghiêm túc, ta không định thu dọn tàn cục.” Tưởng Nhược Nam giằng tay ra, quay người bỏ đi. Sắc mặt Thái phu nhân trắng nhợt, đuổi theo nàng được hai bước, giọng vẫn rất cứng rắn, “Ta không cho phép cô làm như thế, cô làm vậy không chỉ mất mặt mình, mà còn mất mặt Cận gia, mất mặt Hầu gia, ta không cho phép cô làm thế.” Tưởng Nhược Nam quay đầu, khẽ cười: “Thái phu nhân giờ đứng trên cương vị nào mà nói với ta những lời như thế? Thái phu nhân đừng quên, ta đã không còn là con dâu của phu nhân nữa. Phu nhân có cho phép hay không thì cũng có ý nghĩa gì đâu?” Tưởng Nhược Nam tiếp tục bước đi. Thái độ bình tĩnh của nàng khiến Thái phu nhân càng hoảng loạn, chuyện thật sự sắp bung bét ra rồi. Cho dù kết quả thế nào, Cận gia cũng sẽ trở thành trò cười cho toàn thành, không chỉ khiến Hầu gia lên triều không dám ngẩng đầu, mà ngay bản thân bà và Yên Nhiên cũng bị mất mặt lây, bà không thể để mặc chuyện này được. Bà hét lớn theo sau lưng Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, cô phải nghĩ thật kĩ đến hậu quả, cô có biết sau khi hủy hôn rồi mình phải đối mặt với những gì không? Hủy hôn rồi cô không còn là Nhất phẩm Phu nhân nữa, sẽ bị mọi người khinh thường, chỉ cần ta có lời ra ngoài, thì sau này cô đừng hòng mong được gả vào nhà tử tế. Cô hãy nghĩ cho kĩ đi.” Trong lúc tức giận cùng cực, Thái phu nhân bỗng uy hiếp nàng. Tưởng Nhược Nam nổi giận, nhưng nghĩ đến những việc Cận Thiệu Khang đã làm cho mình, nàng nén giận lại. Nàng dừng bước, quay đầu nhìn Thái phu nhân: “Dù hậu quả thế nào, cũng là việc của ta, không phiền Thái phu nhân phải bận tâm.” Nói xong để mặc Thái phu nhân đứng đó, đi thẳng. Thái phu nhân tức tới mức toàn thân run rẩy, bà tới Thu Đường viện tìm Cận Thiệu Khang, “Hầu gia, con không ký vào đơn hủy hôn đấy chứ?” Cận Thiệu Khang ngồi bên chiếc bàn tròn, khe khẽ gật đầu. Thái phu nhân tức giận đấm vào lưng hắn mấy cái, “Hầu gia, con hồ đồ quá, cô ta gây chuyện lẽ nào con cũng gây chuyện theo. Những lúc thế này con nên nói dù thế nào cũng không ký tên chứ. Cô ta có thể làm gì được con? Đến cuối cùng chẳng phải sẽ ngoan ngoãn quay về ư?” “Mẫu thân, là con có lỗi với nàng. Có lẽ trong lòng nàng con giờ đã là một tiểu nhân bỉ ổi rồi, nhưng con không muốn trở thành kẻ vô liêm sỉ trong mắt nàng.” Thái phu nhân tức đỏ hoe tròng mắt, “Con đúng là nghiệp chướng, vì một người phụ nữ, con vứt bỏ cả thể diện của Cận gia. Được rồi, ta chết đi cho xong, chết rồi không cần phải chứng kiến đứa con ta vất vả nuôi dưỡng cả đời trở thành trò cười cho thiên hạ.” Cận Thiệu Khang vội quỳ xuống trước mặt mẫu thân, “Mẫu thân, Nhược Lan vì con mà đã chịu rất nhiều khổ sở, giờ nàng chỉ muốn ra đi mà thôi, hãy để nàng đi đi. Mẫu thân, xin thứ lỗi cho con trai bất hiếu.” Cận Thiệu Khang dập đầu liên tục, tiếng đầu hắn đập vào sàn nhà kêu côm cốp. Thái phu nhân vừa giận vừa thương, nhưng lúc này cũng chẳng thèm ngăn hắn lại, bà quay người đi khỏi Thu Đường viện. Cận Thiệu Khang từ từ đứng dậy, nhìn căn phòng trống rỗng, trái tim đau tới quặn thắt, hắn cảm nhận được vị ngọt mà tanh trong cổ họng, vội vàng vận khí, để nén xuống. Ngày hôm đó, Tưởng Nhược Nam đem nộp đơn hủy hôn lên bộ Hộ, bộ Hộ chưa từng xử lý những vụ như thế này, Thượng thư bộ Hộ đến xin thánh ý, sau đó giải quyết cho nàng. Các ngự sử quan viên nhận được tin, cũng có vài người định nhảy dựng lên gây chuyện, nhưng phản ứng của Hoàng thượng rất hờ hững, phía Từ Ninh cung cũng chẳng thấy động tĩnh gì, trên đơn hủy hôn cũng ghi rất rõ: Phần lớn trách nhiệm thuộc về An Viễn Hầu, lại có cả dấu vân tay, chữ ký của hắn, nên đám quan viên kia chỉ ồn ào cho có lệ rồi thôi. Khi Tưởng Nhược Nam cầm đơn hủy hôn về, đã là chuyện của nửa tháng sau. Trong nửa tháng ấy, nàng sắp xếp lại toàn bộ tài sản của mình, vì là hủy hôn nên nàng có quyền lấy về toàn bộ của hồi môn. Trước đó, nàng cũng nhận biết được tin từ Tưởng Sính Đình, số tài sản mà nhà họ lặng lẽ nuốt không của nàng đã được nhả ra trả lại, giờ trong tay nàng cũng có kha khá của cải, cho dù cả đời không làm gì thì cũng không phải lo cơm ăn áo mặc. Nàng lặng lẽ bán bớt một ít châu báu, đem bạc gửi vào tiền trang rồi bố trí cho mấy a hoàn bồi giá. Trong đó có hai người là con cháu của nô bộc nhà họ Tưởng, Tưởng Nhược Nam trả lại họ khế ước bán thân, cho thêm họ ít tiền để họ về nhà. Còn Liên Kiều và Hoa Anh, phụ mẫu đều đã qua đời, không nơi nương tựa, Tưởng Nhược Nam giữ họ ở lại nông trang, sau đó cho họ một số tiền làm của hồi môn. Về phần Ánh Tuyết, nàng rất không yên tâm, vì Ánh Tuyết còn tiếp tục ở lại Hầu phủ, chỉ sợ bị làm khó dễ, nên đặc biệt để lại rất nhiều bạc cho nàng ta. Tất cả những việc này nàng đều tiến hành âm thầm, ngoài mặt, nàng lại yêu cầu Ánh Tuyết giúp nàng tìm nhà ở, mua nô tài ở kinh thành. Giống như nàng sẽ sinh sống lâu dài ở đó vậy. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, một buổi tối, Tưởng Nhược Nam vào cung gặp mặt Thái hậu. Thái hậu cầm tay nàng, bảo nàng ngồi bên cạnh. “Con ơi, sao con phải khổ sở cố chấp như thế, hà tất phải khiến mình tới bước đường này. Nhưng con yên tâm, ai gia đã truyền lệnh xuống, trấn áp chuyện này, chỉ khoảng hai năm sau, thì mọi người đều quên cả thôi. Ai gia nhất định sẽ giúp con tìm một người tốt.” Nói xong thở dài, “Thực ra, An Viễn Hầu đối với con không tệ. Hắn nhận hết mọi trách nhiệm về mình, giờ con phải biết những lời đồn đại về hắn vô cùng khó nghe, có lẽ sau này hắn có muốn lấy vợ cũng là chuyện khó.” Những gia đình có thế lực trong kinh thành, ai dám gả con gái cho một người đàn ông mang tiếng ác như thế? Tưởng Nhược Nam cúi đầu, nói thực lòng thì, nếu hắn không làm vậy, việc hủy hôn lần này sẽ không được thuận lợi như thế. Tưởng Nhược Nam đột nhiên đứng dậy, tới quỳ trước mặt Thái hậu, dập đầu ba lần, “Thái hậu, lần này Nhược Lan đến là để từ biệt người.” “Từ biệt?” Thái hậu kinh ngạc, “Con định đi đâu?” “Thái hậu, Nhược Lan đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhược Lan không nói với ai cả, nhưng lại không muốn giấu Thái hậu. Tối nay Nhược Lan sẽ rời kinh thành. Đi đâu Nhược Lan còn chưa biết. Nhược Lan muốn ra ngoài thăm thú thế giới, Nhược Lan không muốn ở lại kinh thành nữa.” Ở lại kinh thành, sau này tất phải thường xuyên trông thấy hắn, nàng không muốn thấy hắn lại lấy vợ sinh con. Hơn nữa, chỗ Hoàng đế cũng rất phiền phức, rời khỏi đây rồi, trời cao đất rộng, đến ngay nàng còn chưa biết mình sẽ đi đâu thì sao Hoàng đế có thể tìm được nàng? Đợi qua hai năm nữa, tâm tư của Hoàng đế dành cho nàng nhạt rồi, nàng có thể tìm một nơi để ổn định cuộc sống. Thái hậu đương nhiên hiểu ý nàng, “Con muốn tránh mặt Hoàng thượng phải không?” Thái hậu thở dài, “Cũng tốt, con rời khỏi đây một thời gian, Hoàng thượng không nhìn thấy con, có lẽ tình cảm sẽ nhạt đi. Ai gia sẽ cố gắng khuyên nhủ, chỉ có điều con là phụ nữ một mình ở bên ngoài, ai gia thật sự không yên tâm.” Tính cách của Tưởng Nhược Nam mạnh mẽ như thế, hoàn toàn không hợp với Hoàng thượng, giữ nàng ở lại hậu cung không phải là hay. Vì vậy Thái hậu cũng không muốn Hoàng đế nạp nàng vào hậu cung, hơn nữa giờ thân phận của Nhược Lan tiến cung không hợp. Quan trọng nhất là, Thái hậu không muốn ép nàng. Tưởng Nhược Nam lại dập đầu trước Thái hậu: “Thái hậu yên tâm, Nhược Lan có khả năng tự bảo vệ mình. Sau khi ra ngoài rồi Nhược Lan cũng sẽ thận trọng, tuyệt đối không gây chuyện thị phi.” Nàng ngẩng đầu nhìn Thái hậu, nước mắt dâng trào, “Mong Thái hậu hãy bảo trọng, giữ gìn sức khỏe. Có lẽ phải một thời gian dài nữa Nhược Lan mới có thể gặp người.” Thái hậu nhìn nàng, vô cùng cảm động, người bước đến chỗ nàng, kéo nàng vào lòng, “Nhược Lan, mọi việc phải cẩn thận. Nếu không thích ứng được, hãy quay về, cho dù thế nào, ai gia cũng sẽ bảo vệ con.” Nói rồi lại đưa cho nàng một tấm lệnh bài, “Có khó khăn gì, thì hãy tới tìm quan địa phương, họ thấy lệnh bài của ta sẽ tận tâm tận lực giúp con.” Tưởng Nhược Nam ôm chặt Thái hậu, nước mắt tuôn rơi, “Đa tạ Thái hậu.”