Thế gia danh môn 2
Chương 126 : chương 126
Nếu nói nàng ta cố ý thì cũng không có căn cứ, bởi vì hai người đang ở trong rừng cây, còn nàng và Cận Thiệu Khang ban đầu cũng không phát hiện ra họ. Nếu không phải đột nhiên nghe thấy tiếng Thanh Đại và những gì nàng ta nói có liên quan tới hai người thì họ cũng không đi vào rừng cây làm gì.
Nhưng Thanh Đại làm sao biết là họ đang ở gần đấy? Nàng ta vẫn ngồi xoay lưng về phía họ, không thể nhìn thấy họ đang đi tới, trừ phi nàng ta có mắt ở sau gáy.
Lẽ nào nàng ta nói thật lòng, nhưng sao nàng cứ có cảm giác chuyện này thật kì bí, khiến nàng có chút thấp thỏm không yên?
Cận Thiệu Khang tức giận nhìn Vu Thu Nguyệt, nghiêm giọng quát: “Vu Thu Nguyệt, nàng nay đã mang thai, thế mà còn không chịu an phận mà dám âm thầm giở thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy sao? Nàng dựa vào cái gì mà oán trách phu nhân? Nàng đừng quên, nàng là một thiếp thất, cái ăn cái mặc và đồ dùng hiện giờ của nàng, phu nhân đã từng để nàng phải chịu thiếu thốn chưa? Có gì ngon có gì tốt, phu nhân đều nghĩ tới người mang thai như nàng, đều cho người mang tới tận viện tử của nàng. Biết nàng đi lại bất tiện, còn miễn cho nàng việc thỉnh an, nàng còn muốn thế nào nữa? Nàng không biết cảm ơn thì thôi, còn dám giở trò thị phi trước mặt người khác, nói xấu phu nhân. Nàng thật đáng ghét. Ta thấy có lẽ do ta từ xưa tới nay vẫn đối xử quá tử tế với nàng, khiến nàng không còn nhận biết được thân phận của mình nữa. Từ hôm nay trở đi, nàng hãy ở trong viện tử, không được ra ngoài, tránh chuyện lại đi quạt gió nhóm lửa khắp nơi, gây chuyện xấu xa.”
Vu Thu Nguyệt lúc này cũng quỳ mọp xuống đất, khóc lóc: “Hầu gia, Hầu gia, thiếp biết sai rồi! Hầu gia, coi như nể mặt đứa con trong bụng, Hầu gia hãy tha thứ cho thiếp lần này.”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng đứng nhìn, không nói gì. Vu Thu Nguyệt nói những lời như vừa rồi, nàng chẳng bất ngờ chút nào; điều khiến nàng bất ngờ là những lời Thanh Đại nói.
Những lời ấy thật khiến người ta có thiện cảm…
Cận Thiệu Khang cười nhạt, “Vu Thu Nguyệt, đây là lần thứ mấy nàng nói với ta là nàng biết sai rồi? Ta không phải chưa từng cho nàng cơ hội, nhưng nàng không những không thay đổi mà còn càng ngày càng tác oai tác quái khiến người ta phát chán, phát phiền. Ta nói cho nàng hay, nếu không phải nể tình nàng đang mang cốt nhục nhà họ Cận ta trong bụng, nàng tưởng ta còn để nàng ở lại trong phủ sao?”
Vu Thu Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, nhìn Cận Thiệu Khang như không thể tin nổi, nhất thời quên cả khóc lóc, ngã ngồi xuống đất, thút thít: “Hầu gia… Hầu gia…”
Cận Thiệu Khang không thèm nhìn cô ta nữa, đảo mắt nhìn Thanh Đại vẫn đang quỳ dưới đất, giọng bỗng dịu xuống: “Nàng đứng dậy, chuyện lần này, nàng không sai gì cả.”
“Đa tạ Hầu gia, đa tạ phu nhân.” Thanh Đại đứng lên, vẫn cúi gằm đầu, bộ dạng co ro cúm rúm khiến người ta phải thương xót.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng ta một cái, sau đó quay người, cầm tay Tưởng Nhược Nam kéo đi.
Cho đến tận khi bóng họ hoàn toàn biến mất, Vu Thu Nguyệt mới lập cập bò dậy.
Cô ta đầu tóc rối bù, y phục xộc xệch, nước mắt nước mũi tèm lem, cơ thể vẫn không ngừng run lên bần bật, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Cô ta quay sang Thanh Đại, từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ thù hận rồi gào lên như phát điên: “Ngươi là đồ xướng phụ đáng chết!” Sau đó dùng hết sức giơ tay lên giáng về phía Thanh Đại.
Nhưng Thanh Đại đột nhiên cũng giơ tay, nhanh chóng túm lấy cổ tay Vu Thu Nguyệt, vẻ mặt nhu mì ngây thơ bỗng lạnh như băng. Bộ dạng này khiến nàng ta trông có vẻ đáng sợ khó nói thành lời.
Vu Thu Nguyệt kinh hãi, mở to mắt nhìn Thanh Đại, cô ta muốn rụt tay về, nhưng nhận ra rằng lực siết của Thanh Đại cũng không nhẹ, cô ta không thể cử động được, đau tới thấu xương thấu cốt.
“Ngươi… làm gì… Mau buông ta ra…” Vu Thu Nguyệt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Đột nhiên, vẻ mặt lạnh lẽo trên mặt Thanh Đại biến mất, khôi phục lại vẻ ngây thơ vô hại của mình, nàng ta buông tay: “Tỷ tỷ, muội cũng không biết Hầu gia đến từ bao giờ. Nếu muội biết, muội quyết không nói những lời như thế, làm liên lụy tới tỷ tỷ, khiến tỷ bị Hầu gia trách mắng.”
Vẻ mặt Thanh Đại thoáng hối hận, nếu không phải Vu Thu Nguyệt vẫn còn cảm thấy cổ tay mình đau như bị lửa đốt, thì nhất định sẽ cho rằng vừa rồi mình hoa mắt.
Vu Thu Nguyệt nắm chặt cổ tay, giật lùi về phía sau hai bước, cô ta nhìn Thanh Đại trước mặt, bộ dạng vừa kinh ngạc, vừa căm hận lại vừa sợ hãi.
Cô ta cười nhạt một tiếng: “Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi cố ý. Ngươi biết Hầu gia ở phía sau nên mới nói như thế. Nếu không đang yên đang lành, đột nhiên ngươi cao giọng để làm gì? Ngươi muốn thu hút sự chú ý, muốn dẫn họ tới đây?”
Thanh Đại vẻ mặt rất ấm ức: “Tỷ tỷ, tỷ nói vậy thật oan uổng cho muội. Muội ngồi quay lưng với đường đi, sao biết là Hầu gia đến? Muội thật sự không có ý đồ gì cả, tỷ tỷ đừng giận, Thanh Đại xin dập đầu tạ tội với tỷ.”
Nói rồi bèn quỳ xuống. Vu Thu Nguyệt cười nhạt rồi vội ngăn lại: “Ngươi đừng có vờ vịt nữa, ta không biết ngươi dùng chiêu trò gì. Nhưng ngươi cho rằng thể hiện như thế trước mặt Hầu gia thì sẽ được Hầu gia nhìn bằng con mắt khác ư? Không sai, kế này của ngươi cao thật, nhưng ngươi sẽ không bao giờ được như ý đâu. Tới khi ấy, ngươi sẽ chẳng tốt đẹp hơn ta bao nhiêu, thậm chí sẽ còn thê thảm hơn ta ấy chứ.”
Thanh Đại bước lên phía trước một bước, định kéo tay cô ta, “Tỷ tỷ, tỷ thật sự đã hiểu lầm muội rồi.”
Vu Thu Nguyệt sợ hãi, vội vàng giật lùi về phía sau: “Ngươi đừng lại đây.” Trong giọng nói lộ rõ vẻ sợ sệt, sau đó mới cố gắng để bình tĩnh trở lại, ném ra một câu: “Chuyện này, ta sẽ không bỏ qua đâu.” Dứt lời, quay người rời đi.
Ngươi được lắm Thanh Đại, ta có lòng nhắc nhở ngươi, vậy mà ngươi lại dám coi ta như hòn đá lót đường. Ta thật sự đã xem thường ngươi rồi, chúng ta cứ chờ đấy mà xem.
Buổi tối, khi Cận Thiệu Khang tới thỉnh an Thái phu nhân, hắn cũng đem chuyện của Vu Thu Nguyệt ra kể.
“Không làm như thế, ngộ nhỡ sau này nàng ta gây ra họa gì, làm mất mặt Hầu phủ là chuyện nhỏ, mà nhỡ nàng ta thật sự làm tổn hại tới ai thì sẽ hối hận không kịp.” Có những việc hắn đã chắc chắn trong lòng, nhưng vì những hệ lụy của nó mà hắn chưa dám đoán định. Nhưng qua việc ngày hôm nay thì nghi ngờ trong lòng hắn càng tăng thêm.
Cận Yên Nhiên nghe xong, rõ ràng là không dám tin vào tai mình, “Thật không dám tin tẩu ấy lại là loại người như thế…” Nhớ lại trước kia mình từng thiên vị giúp đỡ Vu Thu Nguyệt, Cận Yên Nhiên bỗng hối hận. Nàng ta cúi đầu, ngại ngùng không dám ngẩng lên nhìn Tưởng Nhược Nam.
Thái phu nhân thở dài: “Đứa trẻ này… Trước kia đã cho nó quá nhiều hy vọng nên đến giờ nó mới không cam tâm tình nguyện. Nhưng nó không hiểu rằng, mọi chuyện trên đời đều đã được định sẵn rồi, cái gì là của mình sẽ thuộc về mình; không phải của mình, có miễn cưỡng giành giật cũng không được. Nó không biết trân trọng những gì đang sở hữu nên mới vấp phải hết sai lầm này tới sai lầm khác. Cũng tốt, cho nó một thời gian để nó bình tĩnh lại, hy vọng nó sẽ biết sai mà quay đầu.”
Nói mãi nói mãi bà lại nhìn Tưởng Nhược Nam, dịu giọng: “Thật làm khó cho con, chu đáo như vậy mà vẫn không làm hài lòng được tất cả.”
Tưởng Nhược Nam điềm đạm đáp: “Con chỉ làm những gì mình nên làm, còn cô ta nghĩ về con thế nào, con chẳng quan tâm.” Đứa trẻ trong bụng cô ta dù sao cũng là con của Cận Thiệu Khang, nàng không thể ngược đãi hoặc bỏ mặc Vu Thu Nguyệt. Nếu Thái phu nhân biết, chắc chắn bà cũng không chịu ngồi yên. Đã như vậy thì nàng hào phóng hơn hẳn cho bọn họ thấy.
Thái phu nhân gật đầu, cười đáp: “Cũng may là con nghĩ được như thế. Thu Nguyệt không hiểu, để có được ngày hôm nay cũng chẳng phải việc dễ dàng với con. Tất cả những gì con làm, nó không nhìn thấy nhưng chúng ta đều nghe thấy cả.”
Cận Thiệu Khang nghe tới đây cũng quay đầu lại nhìn Tưởng Nhược Nam mỉm cười.
“Có điều, cô nương Thanh Đại cũng khiến ta bất ngờ, nhìn thì rón rén rụt rè nhưng không ngờ lại hiểu chuyện như thế. Biết thế nào là đủ, sau này nhất định sẽ là người hạnh phúc. Hầu gia…” Thái phu nhân vốn định nói gì, nhìn Tưởng Nhược Nam một cái xong, bà đành nuốt những lời định nói vào trong.
Con trai và con dâu động phòng chưa được bao lâu, lúc này nghe thế biết thế thôi, có những việc bà không tiện tham gia quá nhiều.
Nhưng những lời lấp lửng của Thái phu nhân, mọi người đều hiểu. Cận Thiệu Khang cúi đầu, không nói gì. Tưởng Nhược Nam nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi.
Hôm nay Thanh Đại quả nhiên thể hiện rất xuất sắc. Một người con gái lung linh xinh đẹp như thế, nếu tâm tư đơn thuần như những gì nàng ta đang thể hiện thì sao không khiến người khác thương xót?
Tưởng Nhược Nam bỗng thấy thấp thỏm bất an.
Có điều, những gì cần nói nàng cũng đã nói rồi, cần nàng làm nàng cũng đã làm rồi, giờ đành phải chờ xem Cận Thiệu Khang có thật sự quan tâm tới nàng không mà thôi. Thái phu nhân nói đúng, có những việc không thể cưỡng ép.
Về tới Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam vẫn luôn im lặng trầm tư. Cận Thiệu Khang đương nhiên cảm nhận được tâm trạng khác lạ đó của nàng. Hắn đi tới bên nàng, vòng tay ôm lấy nàng khẽ nói: “Nhược Lan, có những việc nhiều lời cũng vô ích, nàng phải tin ta.”
Đúng vậy, chuyện tương lai ai dám nói chắc. Vì những việc chưa xảy ra mà lo lắng, căng thẳng, thật sự không cần thiết. Ít nhất thì bây giờ hắn cũng một lòng một dạ với nàng, vậy thì cần gì phải để thứ tâm trạng tiêu cực ấy ảnh hưởng tới tình cảm của cả hai.
Nghĩ vậy nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Tưởng Nhược Nam vòng tay ôm lấy cổ hắn, nở một nụ cười mê hoặc, “Ai nói gì chứ? Người đàn ông đa nghi.”
Cận Thiệu Khang ôm nàng chặt hơn, cười đáp: “Nàng giỏi lắm, giờ ta lại thành người đa nghi. Xem ta trừng phạt nàng thế nào.” Nói xong bèn cù nàng, khiến nàng cười tới mức suýt thì ngã ra đất. Cận Thiệu Khang vội vàng dừng tay, ôm nàng lên thì thầm vào tai nàng: “Gọi a hoàn mang nước tới đi, tối nay ta muốn tắm.”
Tưởng Nhược Nam ra ngoài gọi Liên Kiều mang nước vào. Rồi nàng giúp hắn chuẩn bị y phục để thay. Cận Thiệu Khang cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong bước vào sau bình phong. Không lâu sau, nghe hắn gọi: “Nhược Lan, vào kỳ lưng giúp ta.”
Tưởng Nhược Nam bất giác nhớ đến cảnh phong tình khi giúp hắn kỳ lưng lần trước, mặt bất giác đỏ hồng.
“Thiếp tới đây.” Nàng đáp lại một tiếng, rồi từ từ bước ra sau bình phong.
Sau bình phong, hơi nước bốc nghi ngút khắp không gian, phải một lúc Tưởng Nhược Nam mới nhìn rõ mọi thứ.
Nàng thấy Cận Thiệu Khang đang ngồi trong thùng tắm. Mái tóc dài đen mượt thả hờ hững trên bờ vai trần, hơi nước quấn quýt quanh hắn, tóc hắn ướt trông càng đen, càng sáng hơn. Làn da săn chắc, khuôn mặt anh tuấn, khiến hắn có vài phần ma mị.
Hắn nhìn nàng mỉm cười, đôi mắt sâu hút lấp lánh, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, khiến hắn lúc này có sức hấp dẫn kinh hồn bạt vía.
Hắn từ từ đứng dậy, các cơ thịt rắn chắc cường tráng bắt đầu lộ ra, bờ ngực lấp ló trong nước, trông càng quyến rũ chết người.
Tim Tưởng Nhược Nam đập thình thịch, đột nhiên nàng thấy mồm miệng khô khốc.
Hai cánh tay hắn chống lên thành thùng tắm, hơi nhướn người, cơ thể từ từ trồi lên, hai điểm bắt mắt kia hoàn toàn lộ ra ngoài, trên một điểm ấy còn giọt nước trong như thủy tinh, từ từ trượt xuống… Ánh mắt nàng bất giác đưa theo giọt nước, trái tim cũng như theo nó mà trượt dần xuống dưới. Mà hai điểm ấy lại lớn dần lớn dần trong mắt nàng.
Lúc này, nàng cảm thấy mình như đã ngừng thở.
Giọt nước vì sự thay đổi nhỏ ấy mà cuối cùng đã rời khỏi cơ thể hắn, rời khỏi da hắn, cuối cùng hòa vào trong thùng nước, biến mất hoàn toàn.
Tới tận khi đó, nàng mới thở hắt ra một hơi.
Khóe miệng hắn cong lên, cười khan hai tiếng, khuôn ngực rắn chắc khẽ phập phồng, trông thật gợi cảm.
Sau đó hắn tiếp tục ngoi lên, để lộ cơ ngực tuyệt đẹp, các cơ bắp trơn bóng, vô số những giọt nước lăn dài trên làn da màu đồng của hắn, để lại rất nhiều dấu vết, khiến làn da lấp loáng trong ánh nến.
Cơ thể tráng kiện khỏe mạnh hình chữ V, hoàn hảo vô khuyết, quyến rũ vô cùng…
Tưởng Nhược Nam hít một hơi thật sâu, cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nhìn nữa thì máu mũi sẽ chảy ra mất.
Mặt đỏ bừng, nàng vội đi vòng ra sau hắn, “Chẳng phải nói muốn kỳ lưng sao? Còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Ông Trời ơi, cứu mạng với, có thể đừng yêu nghiệt như vậy không?
Tưởng Nhược Nam bắt đầu dùng sức ấn hắn xuống, nàng muốn ấn hắn vào hẳn trong nước, bực bội nói: “Khi tắm phải ngoan ngoãn một chút, nếu không thiếp sẽ không kỳ lưng cho chàng.”
Nhưng Cận Thiệu Khang lại đột nhiên quay người lại, rướn tay đã bế được Tưởng Nhược Nam vào trong thùng tắm, khẽ cười: “Vậy chúng ta cùng làm chút chuyện khác nhé?” Giọng hắn mờ ám chết người.
Ngay lập tức y phục của nàng ướt hết, Tưởng Nhược Nam kêu lên: “Xấu xa, quần áo của thiếp ướt hết rồi.”
Cận Thiệu Khang nhướn một bên mày lên, nụ cười đắc ý xuất hiện: “Vậy thì cởi hẳn ra.” Nói rồi nhanh nhẹn ra tay, chỉ một vài động tác đã lột sạch quần áo của nàng. Trong lúc hành động, hai tay hắn cũng không ngoan ngoãn gì, khiến cơ thể nàng mềm nhũn cả ra.
“Đừng ồn nữa…” Giọng nàng van nài mà như rên rỉ khiến hắn càng kích thích.
Hắn ôm nàng vào lòng, để bộ ngực đầy đặn của nàng áp sát ngực hắn, nàng chỉ cần khẽ cử động là sẽ gây ra sự ma sát nóng bỏng, kích thích, kèm theo đó là cảm giác tuyệt vời không thể miêu tả bằng lời, khiến cơ thể của cả hai không ngừng run rẩy.
Bàn tay to lớn đầy vết chai của hắn vuốt ve cơ thể nàng, sau đó hắn cúi đầu, thì thầm bên tai nàng bằng thứ giọng khàn đặc: “Bình thường đều là nàng hầu hạ ta, hôm nay để ta phục vụ nàng, ta tắm cho nàng.”
Tưởng Nhược Nam cảm thấy người mình càng nóng thêm, “Đừng…” Nhưng cơ thể đã mềm nhũn không xương, hoàn toàn dựa hẳn vào ngực hắn.
Hắn cứ thế phớt lờ lời nàng, miệng cong lên cười gian xảo, với tay lấy bồ kết thoa khắp thân nàng, đôi tay bắt đầu chu du trên cơ thể nàng, đương nhiên cũng có những chỗ được hắn chăm sóc đặc biệt. Đôi bàn tay lướt qua bộ ngực đầy đặn, chà qua chà lại, vẽ hình, nhào nặn, khiến nàng thở dốc liên tục. Sau đó tay hắn trượt xuống phía bụng dưới, khẽ áp vào đó, khiến cơ thể nàng không ngừng run lên, rồi tiếp tục lại xuống dưới nữa… Chỉ vài động tác đã khiến hai chân nàng đã mềm nhũn, khuỵu trong nước.
Nàng cảm thấy toàn thân mình như đang bị lửa thiêu, vài nơi nào đấy đang gào thét, đầu óc mơ hồ nhưng cũng lại sung sướng vô cùng.
Ngay sau đó, hắn bế nàng từ dưới nước lên, cúi đầu hôn khắp người nàng. Nụ hôn của hắn nóng bỏng, mỗi lần môi hắn tiếp xúc với da thịt nàng đều khiến nàng khẽ run rẩy, cảm giác tê dại tấn công đại não nàng hết lần này tới lần khác.
Đôi môi ướt át trượt xuống dưới, trượt mãi, trượt mãi… Trong nháy mắt một luồng điện truyền thẳng từ môi hắn tới toàn thân nàng, truyền đến khắp xương cốt da thịt nàng, truyền đến từng tế bào cảm quan của nàng.
Thời khắc ấy, nàng khẽ nhắm mắt lại, toàn thân nóng rực, rịn ra những giọt mồ hôi. Thời khắc ấy, tất cả mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại nữa, thế giới của nàng trống rỗng, nàng từng bước từng bước đi về phía thiên đàng…
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
79 chương
44 chương
35 chương
18 chương
10 chương