Thế Gia 2
Chương 82 : Chương 45.2
Không nói đoàn người theo bọn họ tới, ngay cả mấy bà tử này, cũng đã thấy được khuôn mặt thật của Trình gia biểu cô nương rồi.
Lực tay của Trình Lệ Tư cũng không lớn, thế nhưng Nguyệt Dao vẫn bị kéo ngã xuống đất. Tất cả những người có mặt ở nơi này đều hoảng sợ tới ngây người. Hoa Lôi là người kịp phản ứng lại trước tiên, giọng nói sắc bén như phá vỡ bầu trời đêm: "Cô nương, cô nương người có sao không? Cô nương. . ."
Lỗ tai Nguyệt Dao bị chấn động, trong lòng thầm nói sao trước đây nàng không phát hiện giọng nói của Hoa Lôi lớn như vậy chứ, thật lớn đến mức muốn là nàng điếc tai mà: "Ta không sao, ngươi dìu ta đứng lên." Nguyệt Dao biết rõ vào lúc này nàng nên té xỉu mới là tốt nhất. Chỉ là nàng cảm thấy làm vậy không cần thiết, việc gì cũng vậy, làm quá mức trái lại sẽ không tốt.
Đặng ma ma hung hăng trừng mắt nhìn Trình Lệ Tư, lại đi tới đỡ Nguyệt Dao: "Lực tay của biểu cô nương cũng thật là lớn đấy! Cô nương, chúng ta quay về viện tử của mình thôi!"
Nguyệt Dao có chút do dự nhìn Trình Lệ Tư. Nét mặt như nói, rốt cuộc là nàng nên trở lại viện mình, hay là phụng bồi Trình Lệ Tư về viện của nàng ta.
Bà tử dẫn đầu cũng nhanh chóng khuyên: "Biểu cô nương quay về sân nhỏ đi, ở đây có chúng ta rồi, sẽ không có việc gì đâu."
Nguyệt Dao gật gật đầu: "Được." Trong lòng lại thầm nghi hoặc, rốt cuộc là nha đầu của Trình Lệ Tư đã đi nơi nào. Ban ngày nàng cũng không thấy nha hoàn của Trình Lệ Tư, quả là kỳ lạ.
Xoay người nhìn tới người sau lưng, Nguyệt Dao lập tức nói: "Ngươi đi nói với Liễu ma ma liền đi, bảo bà ấy nói chuyện này với cậu ngay lập tức. Nếu để Trình thị cáo trạng trước, đến lúc đó lại rơi vào thế bị động." Người nào vạch trần chuyện này ra trước, thì người đó sẽ nắm thế chủ động.
Đặng ma ma lấy làm lạ: "Chuyện này của muốn nói rõ cho lão gia sao, việc này cũng không được chuẩn bị chu đáo. Mà coi như không có gì, cũng sẽ bị gia pháp hầu hạ." Dù cho đại ca không có ý nghĩ này, thế nhưng Trình thị lại dám có ý định này, nhất định là nắm được nhược điểm gì rồi. Hiện tại nóng lòng cáo trạng, ngược lại sẽ không đẹp.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Ma ma, ta dám khẳng định đây là tính toán của Trình thị cùng Trình Lệ Tư, đại biểu ca không hề có ý nghĩ gì không tốt. Lui vạn bước mà nói, coi như thật có nhược điểm gì đi nữa, chỉ cần không làm ra chuyện gì không thích hợp, cậu sẽ vì tiền đồ của đại biểu ca mà suy nghĩ, rồi giải quyết ổn thoả tốt đẹp nhất." Cậu mặc kệ tất cả công việc vặt, không quan tâm tới tiền bạc, thế nhưng điều này không biểu hiện cậu không biết tương lai Mã gia về sau phải dựa vào đại biểu ca chống đỡ môn hộ. Mà bản thân đại biểu ca tài trí không cao, cho nên sẽ phải cưới cho huynh ấy một thê tử giỏi giang có thể giúp đỡ. Trình gia bây giờ đã phá sản lụn bại, thường xuyên đến Mã gia tống tiền, sao cậu có thể chấp nhận cho đích trưởng tử mình lấy nữ nhi Trình gia. Cho nên Trình Lệ Tư chắc chắn không được đặt vào trong suy nghĩ của cậu.
Nguyệt Dao thấy Đặng ma ma còn đang suy tư cười nói: ""Ma ma, bây giờ vạch trần chuyện này đưa nó ra ánh sáng mới là cách tốt nhất. Qua ít ngày nữa sẽ tới ngày thi Hương. Sự tình có lớn cỡ nào cậu cũng không trách cứ đại biểu ca. Nếu như khảo trúng, đại biểu ca có thể định hôn với cô nương Bành gia. Mã gia lúc này đang xuống dốc, nếu không có một cửa nhân duyên tốt giúp đỡ, Mã gia có thể sẽ nhanh chóng suy bại. Bành gia đang trong thời kỳ lên cao, nếu có được cửa hôn sự với Bành gia, sau này đại biểu ca cũng có trợ lực từ nhà vợ, cái này rất tốt cho tiền đồ của đại biểu ca. Cho dù đại biểu ca không khảo trúng, cũng không thể lấy người cản trở như Trình gia tỷ tỷ được. Người Trình thị đã có một rồi, lại tới thêm một người, sợ là gia tài Mã gia đều phải dọn sạch tới Trình gia là vừa." Đây là Nguyệt Dao tuỳ tiện nói lung tung.
Nhưng Đặng ma ma vẫn còn lo lắng: " Suy nghĩ của cô nương không hề sai. Chẳng qua ta lo một khi việc này bị bóc trần ra, chỉ sợ Trình thị sẽ thành bình nứt không sợ vỡ, nhất quyết đổ thừa lên người đại thiếu gia, vậy làm sao bây giờ?"
Đây cũng là vấn đề mà Liễu bà tử lo lắng. Nếu lão gia suy nghĩ, vì thanh danh mà để cho đại thiếu gia cưới Trình Lệ Tư vào cửa, vậy thật sự phá hủy mọi thứ rồi.
Đối với chuyện này Nguyệt Dao cũng có phần không rõ. Chắc chắn kiếp trước cậu cũng biết rõ không thích hợp, vậy sao còn muốn đại biểu ca lấy nàng ta kia chứ! Cậu cũng không đến nỗi hồ đồ như vậy nha! Cái này có quan hệ lớn tới tiền đồ của Mã gia. Trừ phi cậu có nguyên nhân gì đó.
Đặng ma ma thở dài, thật ra chuyện như vậy ban đầu bà không nên nói với Nguyệt Dao. Cô nương hãy còn nhỏ, lại phải nghe những sự tình loạn thất bát tao này. Thế nhưng nếu nội viện thật sự để cho Trình thị nắm giữ, này cũng không có lợi với cô nương.
Đặng ma ma suy nghĩ một chút sau đó nhỏ giọng như muỗi kêu nói: "Năm đó khi Trình thị vào cửa, cũng là dùng thủ đoạn. Những thứ này người ở trong phủ đều biết rõ. Lão phu nhân không thích cho người tới Mã phủ chính là vì nguyên nhân này. Bởi vì Trình thị kia thật sự là. . ." Quá trình cụ thể, dĩ nhiên Đặng ma ma không nói cặn kẽ. Nhưng vừa nghe, đã biết không tốt đẹp gì.
Nguyệt Dao nghe xong ngược lại thở ra một hơi: ""Ma ma, nếu là như vậy thì chuyện này tốt hơn rồi. Năm đó cậu lấy là kế thất, hiện tại đại biểu ca lấy thê tử là tương lai của Mã gia. Thừa dịp bây giờ còn chưa truyền ra chuyện gì không thỏa đáng, nói cho cậu, ngược lại cậu sẽ hạ quyết tâm giải quyết. Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, hậu quả lại càng loạn hơn. Nếu còn để tiếp tục, đến lúc đó có thể sẽ không còn cách nào cứu vãn mọi chuyện." Thật ra thì bọn họ đều đã suy nghĩ nhiều. Trình thị đã làm chuyện như vậy, cậu ngược lại càng hạ ngoan tâm hơn. Phải biết rằng, năm đó cậu lấy về chỉ là một kế thất, gia thế có thiếu sót một chút cũng không sao. Thế nhưng giờ đây biểu ca cưới vợ, tính chất hoàn toàn khác nhau. Nguyệt Dao suy đoán, kiếp trước hẳn là do chính Mã Bằng tự nói ra, thế nên đến sau cùng cậu phải để cho đại biểu ca lấy Trình Lệ Tư. Bây giờ, chuyện gì cũng không có.
Đặng ma ma cực kỳ khó xử. Vạn nhất tạo thành kết quả không tốt, vậy trách nhiệm này người nào tới chịu.
Nguyệt Dao lắc đầu: "Ta biết ma ma lo lắng. Làm việc do dự lưỡng lự, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp." Đừng nói tới tiến sĩ, cho dù là cái danh cử nhân đại biểu ca đều không thi đỗ. Sau đó nàng cũng không biết nhiều. Chỉ biết là năm đại biểu ca hai mươi tuổi vừa cất đầu dậy đã mất (Lin: ở đây nghĩa là anh này vừa thoát khỏi khó khăn tâm lí sau khi thi trượt, tỉnh lại cố gắng phát triển thì chết). Chết như thế nào nàng không biết, thế nhưng khi đó đại biểu ca không có lưu lại con trai nối dòng. Sau khi cậu qua đời, Mã Dược không còn người trói buộc, ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ đều có. Triệt để biến Mã gia tiêu tan. Về sau vì cứu Mã Dược ở trong sòng bạc, mà Trình thị chạy đến Liên gia muốn đòi đồ cưới của nương nàng về. Làm cho nàng mất hết mặt mũi.
Mã Dược ăn chơi cờ bạc gì cũng có, núi vàng núi bạc cũng không đủ cho hắn tiêu phá. Cuối cùng chết trong ngục giam. Đến sau cùng tới vẫn là tộc nhân trong Mã thị từng nhận ơn cứu giúp của cậu đưa một đứa bé tới đặt dưới danh nghĩa đại biểu ca làm con thừa tự, lúc bấy giờ mới không cắt đứt hương khói của cả nhà cậu.
Nguyệt Dao thấy dáng vẻ Đặng ma ma do dự, cười nói: ""Ma ma, ngươi cứ nói chủ ý này với Liễu ma ma. Chần chần chừ chừ, còn không bằng đập nồi dìm thuyền. Biện pháp là chúng ta đề ra, còn quyết định làm hay không là do Liễu ma ma cùng đại biểu ca chọn lựa."
Đặng ma ma gật đầu đi qua.
Hoa Lôi không biết Nguyệt Dao thương lượng chuyện gì với Đặng ma ma, chỉ thấy Đặng ma ma ra ra vào vào, cho rằng như vậy thật không tốt: "Cô nương, nói cho cùng chúng ta chỉ tới nhà cữu lão gia làm khách. Ma ma cứ như vậy, sẽ không có tốt cho cô nương." Ma ma mãi nhảy lên nhảy xuống như thế, rơi vào trong mắt người khác, chính là được cô nương giật dây sai khiến. Lọt vào trong mắt cữu phu nhân lại không hay.
Nguyệt Dao nở nụ cười thấp giọng nói: "Không cần lo lắng, hôm nay còn chưa luyện chữ, ta phải đi luyện chữ." Chính ca nhi đang ở thư phòng luyện chữ, nàng yêu cầu Chính ca nhi viết chữ làm văn mỗi ngày không được ngừng nghỉ, thì chính nàng phải làm tấm gương tốt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
27 chương
296 chương
46 chương
94 chương
13 chương
212 chương