Thế Gia 2

Chương 81 : 45: Chuyện Nhà Cậu (Hạ)

Ban đêm lạnh lẽo như nước, phiến đá xanh lót dường trên mặt đất cũng phả ra một luồng hơi lạnh. Trình Lệ Tư nằm ngã trên nền gạch xanh lạnh lẽo, thấy đoàn người Nguyệt Dao đi đến, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Trong đầu Trình Lệ Tư dần hiện ra hai chữ: "Hết rồi." Nếu như lúc này Mã Bằng đang đỡ lấy nàng hoặc đang làm thế nào cũng đều được. Nhưng hết lần này tới lần khác Mã Bằng lại đứng cách nàng xa như vậy, có muốn vu cáo hãm hại cũng không được. Hành động của Mã Bằng ngược lại làm Nguyệt Dao có chút ngoài ý muốn. Phòng bị như vậy, sao kiếp trước lại bị nói này nọ. Nguyệt Dao không biết rằng, vốn dĩ một chút đề phòng Mã Bằng cũng không có, hắn đối với chuyện tình cảm nam nữ chính là không biết gì. Cho dù Liễu bà tử đã nói với hắn vài lần, giải thích rõ Trình Lệ Tư là người bụng dạ khó lường, thế nhưng hắn thấy Trình Lệ Tư làm việc tiến lùi thoả đáng, cũng không giống những gì Liễu bà tử đã nói, cho nên chưa từng chân chính đặt lời nhắc nhở của Liễu bà tử vào trong lòng. Đây cũng là điều mà Liễu bà tử vô cùng lo lắng, cũng chính là nguyên nhân mà bà ta chọn phương pháp được ăn cả ngã về không này. Đặng ma ma thấy vậy trong lòng cũng buông lỏng hơn. Bất kể như thế nào, hành vi của đại thiếu gia đứng đắn đàng hoàng, không có suy nghĩ gì không tốt là được. Đặng ma ma lạnh lùng nhìn Trình Lệ Tư đang nằm sóng choài trên mặt đất nói: "Biểu cô nương đi ra ngoài sao bên cạnh tới cả một nha đầu cũng không có đi?" Đối với thứ hành vi bất chính này, Đặng ma ma hết sức khinh thường phỉ nhổ. Một cô nương mà không biết giữ mình trong sạch, dù có đi tới đâu cũng sẽ bị người ghét bỏ. Trình Lệ Tư vừa muốn mở miệng, lúc này Nguyệt Dao lại đi lên phía trước hỏi: "Biểu tỷ đây là thế nào?" Nói xong chuẩn bị đi tới đỡ Trình Lệ Tư đứng dậy. Hoa Lôi năm nay đã mười ba tuổi rồi, cũng biết một ít chuyện. Thấy cái bộ dáng của nàng ta, trong bụng đại khái đã hiểu được phần nào. Sắc mặt có chút lạnh lùng. Trong phủ cữu lão gia sao có thể có những chuyện bừa bộn rối loạn thế này kia chứ! Cô nương vẫn ít chủ động tới nơi này ở lại sẽ tốt hơn. Đỡ bị liên lụy tới thanh danh. Mã Bằng tới chỗ Nguyệt Dao nói ra: "Biểu muội, ta chỉ là đọc sách nhiều nên thấy mệt mỏi, lúc này mới ra ngoài đi dạo trong viện một lúc, không biết Trình gia biểu muội cũng ở nơi đây. . ." Lập tức Trình Lệ Tư bày ra vẻ mặt không thể tin nhìn Mã Bằng: "Đại biểu ca, sao huynh có thể nói như vậy. Rõ ràng là huynh hẹn muội tới đây. Vì cái gì mà huynh không dám thừa nhận?" Thật ra nhìn tình huống thế này Trình Lệ Tư đã lập tức hiểu được, người ước hẹn với nàng ta có thể không phải là Mã Bằng, mà là nàng bị người khác tính kế. Nguyệt Dao nghi ngờ nhìn Mã Bằng. Lại quay đầu qua vẻ mặt khó hiểu nhìn Trình Lệ Tư hỏi: "Còn có vài ngày nữa đại biểu ca đã phải thi hương rồi. Trễ như thế đại biểu ca hẹn biểu tỷ qua đây, chẳng lẽ có vấn đề gì muốn nghiên cứu thảo luận sao?" Mã Bằng có ngu dốt hơn nữa, khi nghe xong lời Trình Lệ Tư nói liền biết có chuyện không thích hợp: "Lệ Tư biểu muội, ta không biết muội đang nói cái gì. Ta là vì đọc sách xem có chút mệt mỏi mới ra ngoài đi dạo một chút." Nước mắt Trình Lệ Tư tí tách rơi xuống: "Đại biểu ca, rõ ràng là huynh hẹn ta ra ngoài. Sao huynh có thể như vậy chứ." Mã Bằng lập tức lắc đầu: "Ta không có, ta không có làm chuyện thấp hèn như thế này. Tối lửa tắt đèn, sao ta có thể hẹn ước ngươi ra ngoài vào lúc này. Trình cô nương không yêu quý thanh danh của chính mình, cũng đừng làm liên lụy đến ta." Nghe xong lời Mã Bằng, không biết vì sao Nguyệt Dao cảm thấy rất muốn cười. Mấy ngày nay nghe Đặng ma ma nói đại biểu ca là người thật thà chất phác, quá mức thật thà, đến nỗi không biết biến đổi thống suốt cho hợp với tình huống. Bây giờ nhìn tới, thực sự là một người ngây ngô đầu gỗ. Đến bây giờ còn không biết là có người thiết kế tính toán mình. Trình Lệ Tư sốt ruột cuống cả lên, Mã Bằng thề thốt không thừa nhận, bênh cạnh nàng lại không có lấy một nha hoàn, có cho nàng mười cái miệng cũng không thể nói rõ ràng. Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội, nếu mất đi cơ hội này, nàng phải lên đường trở về Trình gia, trở về Trình gia ai biết nàng sẽ bị gả cho hạng người gì. Nàng không muốn quay về Trình gia, kiên quyết không quay về Trình gia: "Đại biểu ca, rõ ràng là ngươi ái mộ ta, truyền lời cho ta. . ." Đặng ma ma lập tức chặt đứt lời Trình Lệ Tư: "Đại thiếu gia mới vừa nói, ngài ấy xem sách quá nhiều nên mệt mỏi mới ra hoa viên đi dạo. Biểu cô nương không nên nói chuyện lung tung." Chỉ cần Mã Bằng cắn chặc răng kiên quyết không thừa nhận, lại có thêm các nàng ở một bên làm chứng, cữu lão gia sẽ tin tưởng. Hiển nhiên Trình Lệ Tư không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy. Chỉ là Đặng ma ma không đợi cho nàng vu cáo bám víu lung tung, cho người bên cạnh một nét mặt, bảo nha hoàn theo đến tới bịt miệng Trình Lệ Tư lại, nàng ta lập tức nói không ra lời. Đặng ma ma quay sang nói với Mã Bằng: "Đại thiếu gia đi ra ngoài thư giãn đã khá lâu, cũng nên quay về ôn tập rồi." Mã Bằng ngu ngốc đến mấy cũng tỉnh ngộ, Trình gia biểu muội này đang muốn vu cáo hãm hại nói có tư tình với hắn. Bình thường tuy Liễu ma ma có nói nhưng hắn còn chưa tin, lần này rốt cuộc tin tưởng lời ma ma rồi: "Chuyện ở đây giao cho ma ma, ta về thư phòng trước." Nói xong bèn bước vội như muốn chạy trốn mà trở về. Sau khi Mã Bằng rời đi, bà tử bên cạnh mới buông Trình Lệ Tư ra. Lúc này Trình Lệ Tư mới có thể nói chuyện. Ả ta hung tợn nhìn chằm chằm Đặng ma ma cùng Nguyệt Dao: "Là các ngươi đã tính toán tốt kế sách này?" Giờ phút này còn có gì mà nàng ta không hiểu được nữa, nhất định là bọn họ đã hợp tác lên kế hoạch với Liễu bà tử, chỉ chờ nàng chui đầu vào lưới mà thôi! Nguyệt Dao nghi ngờ hỏi Trình Lệ Tư: "Tính toán? Tính toán cái gì?" Nhìn gương mặt Nguyệt Dao tràn đầy nghi vấn, khiến cho Trình Lệ Tư cũng hoài nghi có phải là do chính mình suy nghĩ nhiều hay không. Thế nhưng trông thấy nét mặt âm trầm của Đặng ma ma, vẫn cứ cho rằng nàng bị họ bị mưu hại. Rất nhanh đã có bà tử mang cáng cứu thương đến. Lúc này Trình Lệ Tư quả thật chỉ muốn khóc la lên, thế nhưng bây giờ Mã Bằng không có ở đây, cho dù nàng có khóc có la nhiều hơn, ngoại trừ làm cho bản thân mình bị mất mặt, thì cái gì cũng không có cả. Đặng ma ma lạnh giọng nhìn mấy bà tử mới tới nói: "Cô nương của chúng ta chẳng qua là muốn ra ngoài ngắm cảnh ban đêm xem trăng sáng, lại bị biểu cô một mực khẳng định nói cô nương ta tính kế? Rõ là buồn cười, cô nương chúng ta tính toán ngươi cái gì? Ngấm ngầm mưu tính làm cho ngươi ngã xuống đất sao, khi chúng ta tới đây ngươi đã ngã sấp xuống đất rồi." Nói xong, lạnh lùng bảo: "Cô nương, chúng ta đi về thôi. Đừng ở lại nữa kẻo rước tai vạ vào thân." Nguyệt Dao lắc đầu: "Không được, ắt hẳn là biểu tỷ bị thương sái chân rồi, ta đưa biểu tỷ về viện trước!" Nói xong cũng chuẩn bị đi tới đỡ Trình Lệ Tư. Đến lúc này, cuối cùng Trình Lệ Tư cũng không giả bộ mình là tiểu thư khuê các nổi nữa, vừa thấy Nguyệt Dao nắm lấy bàn tay của mình, ả ta trực tiếp hất tay Nguyệt Dao ra: "Bớt giả mù sa mưa được rồi đấy, tất cả những thứ này đều là trù tính tốt đẹp của các người. Bây giờ lại tới giả bộ làm người tốt, thật khiến người ta ghê tởm." Thấy Nguyệt Dao đụng tới tay mình, lập tức nàng ta nhịn không được quát lên: "Cút ngay." Khi con người ta nổi giận, rất dễ thể hiện rõ bản tính thật sự của mình. Đáy mắt Nguyệt Dao xẹt qua một tia vui vẻ. Người khác có thể không biết, nhưng nàng lại quá rõ ràng bản chất bên trong của Trình Lệ Tư, nàng ta hung hăng càn quấy kiêu ngạo phách lối không kém Mã Lâm Lâm chút nào. Chỉ là hiện tại nàng ta tới Mã gia làm khách, đánh ý đồ muốn gả cho đại biểu ca, cho nên mới phải thu liễm bản tính, nếu cái bản chất đó mà lộ ra chắc chắn nàng ta không thể lọt vào mắt cậu. Tin tưởng mấy ngày nay ở Mã gia, nàng ta vẫn áp chế được bản tính, có được danh tiếng khá tốt. Mà Đặng ma ma cũng chỉ từ lời nói một phía của Liễu bà tử đã có thể thấy được Trình Lệ Tư không tốt. Bây giờ thẹn quá hoá giận, bản chất vốn có cũng sẽ lộ ra thôi.