Thầy Giáo Sói Hoang Và Học Sinh Cừu Non
Chương 25 : Thầy Giáo Sói Hoang: Lớp Luân Lý Sinh Mệnh ( Thượng)
Biết tác phẩm thư pháp của mình đoạt giải nhất, cả ngày tâm tình Tiểu Dương rất vui vẻ, cô rất tò mò về phản ứng của ba mẹ khi biết được kết quả này. . .
Lấy xe đạp ra khỏi trường, nhanh chóng đạp về, bên lưng đeo cặp sách miệng còn ngân nga hát đạp xe cề nhà. Đi qua công viên, chưa tới ngã tư đường, liền đã tới khu nhà của Tiểu Dương.
Đi ở đá đỏ trên đường, đột nhiên bên chân truyền đến hơi yếu ô minh thanh."Ah, đó là cái gì thanh âm?" Con cừu nhỏ tò mò cúi đầu nhìn chung quanh, không nghĩ tới lại phát hiện công viên thấp lùn tường rào , lại có một cái nhỏ Hắc Cẩu ngồi ở trong hộp giấy mặt!
"A..U ~" Đôi mắt con chó đên tròn xoa như hai cái nút áo, vẻ bên ngoài của nó làm người ta thấy yêu mến, đang ngẩng đầu nhìn ngồi xổm người xuống thăm mừng mừng với Tiểu Dương.
"Trời ơi, Tiểu Cẩu này trông thật đáng yêu đó." Màu long của con Cún này thật đẹp, toàn thân màu đen lấp lánh, giống như một khối Mặc Thạch thượng hạng.
Nó hẳn là con chó bị người ta vứt bỏ ở công viên đi, thùng giấy bên trong có hai chén nhựa nhỏ, bên trong có một chút nước cùng thức ăn cho chó, nếu như người ta không đêm con chó nhỏ này về chăm sóc, nó còn nhỏ như thế, để nó ở chỗ này tự sanh tự diệt, nhất định sẽ chết . Nghĩ tới đây, tâm Tiểu Dương cảm thấy không đành lòng, nhưng. . . . . Cô không dám tự tiện quyết định đem con chó này về nhà nuôi, nhưng cô thực sựu rất thích nó, cô rất muốn nuôi nó!
Thế là Tiểu Dương hạ quyết tâm, ôm thùng giấy lên. "Oa, trông mày nhỏ như thế, không nghĩ tới cũng rất nặng nha."
"Ô ~" bởi vì thùng giấy đột ngột bị nhấc bổng lên, vì vậy chó nhỏ ngã trái ngã phải bên trong thùng giấy.
Cứ như vậy, Tiểu Dương quyết định dẫn Tiểu Hắc về nhà, tranh thủ ba mẹ giống nhau nuôi con Tiểu Hắc này.
Tiểu Dương cùng Dương ba, hai cha con lén lút đứng ở một góc nhà để xe, cùng nhau nhìn con chó nhỏ trong thùng giấy.
"Tiểu Dương à, con cũng không phải không biết mẹ con rất thích sạch sẽ, không thích động vật nhỏ, sao con lại nhặt con chó hoang này đem về?" Dương ba nhăn mày ngồi chồm hổm cúi người nhìn con chó nhỏ trong thùng giấy, mặc dù nó rất đáng yêu, nhưng trong nhà thật không có điều kiện tốt đẹp để nuôi nó.
"Nhưng nó thật đáng thương, nếu mặc kệ nó, nó sẽ chết mất." Nếu không mang nó về chắc chắn sẽ bị những con chó lang thang khác biến thành thức ăn mất.
Dương ba trầm giọng khuyên Tiểu Dương: "Ba biết con có lòng thương chúng nó, nhưng tiểu Cẩu cũng là một sinh mạng, nuôi chó trách nhiệm với nó cũng không nhẹ, nuôi sủng vật tốn một số tiền lớn, còn tốn rất nhiều thời gian, rất kiên nhẫn, con là học sinh, có đầy đủ tiền bạc cùng thời gian để nuôi con chó nhỏ này sao? Đến cuối cùng, lại biến thành ba mẹ chăm sóc nó? Nếu là như vậy, con có lí do gì để thuyết phục mẹ con nuôi nó đây?"
"Con. . . . . . ." Tiểu Dương bị Dương ba nói đến á khẩu, không có cách nào phản bác ý kiến của ba.
Đúng đấy, ba nói không có sai, cô còn là học sinh, ban ngày còn học ở trường, buổi tối ở nhà phải đọc sách, thời gian đâu mang Tiểu Cẩu đi tản bộ đây? Hơn nữa tiểu Cẩu ăn cơm, đi vệ sinh, công việc dọn dẹp cho nó, chỉ chỏ có Tiểu Dương, tuyệt đối không cách nào làm nổi.
Nhưng cô cũng không nhẫn tâm vứt bỏ con chó nhỏ này không quan tâm.
"Ba. . . . . . Cầu xin ba, con sẽ cố gắng chăm sóc con chó nhỏ này, ba nói với mẹ để con nuôi nó được không?"
Ai, Dương ba sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt con gái yêu đây?
"Ba có thể nói giúp con mấy câu trước mặt mẹ con, nhưng quyền quyết định vẫn là ở trên tay mẹ con đó." Đó chính là cửa ải khó qua nhất.
"Như vậy là đủ rồi, cám ơn ba." Cô muốn suy nghĩ kĩ một chút, làm thế nào để mẹ đồng ý nuôi con chó này đây.
Trên bàn cơm không khí có chút âm u, Tiểu Dương cùng Dương ba không ngừng “liếc mắt đưa tình”, cuối cùng Dương ba quyết định mở miệng.
"Khụ khụ, bà xã a, là như vậy, tôi muốn nói Tiểu Dương nó là con út, không có kinh nghiệm chăm sóc cho người khác, chúng ta cũng không thể sinh thêm một em trai hay em gái, không bằng kiếm cho Tiểu Dương một con vật nhỏ, học tập chăm sóc một sinh mạng cùng tinh thần trách nhiệm, bà nói phải không?" Nói như vậy đủ hợp tình hợp lý chứ?
Đương mẹ cực kì thông minh, sao lại không nghe ra ý định cuả ông bạn già."Nuôi sủng vật? Không bàn nữa." Bà liếc chồng mình một cái, cũng biết tâm ông tương đối mềm, mới có thể nói giúp người khác.
"Mẹ, nhưng mà con chó nhỏ đó thực đáng yêu, nó còn nhỏ như vậy, nếu như không có người chăm sóc nó, sẽ chết mất."
"Tiểu Dương, nhưng con có đứng trên lập trường của mẹ mà suy nghĩ không? Mẹ mặc dù là chủ nhà, nhưng phải thường xuyên đi chăm sóc ông nội bà nội, còn phải làm việc nhà, nấu cơm giặt quần áo, con cảm thấy lòng hữu ái đem con chó nhỏ về nuôi, nhưng thời gian chân chính chăm sóc nó con có bao nhiều? Nuôi chó cũng không phải là trò đùa, chúng ta cũng không kinh nghiệm nuôi, sau khi con lên đại học ra ngoài học, ai sẽ chăm sóc nó đây?"
Tiểu Dương cắn cắn môi dưới, cúi đầu không nói một câu. Thực tế tàn khốc, khiến cô không phản bác được, chẳng lẽ, cứ trơ mắt nhìn nó chết sao?
"Ngày mai, mang nó về chỗ cũ." Dương mẹ quyết định.
Mặc dù biết tính của Dương mẹ, nhưng Tiểu Dương vẫn không có ý định buông tha, cô còn ôm hi vọng, chút nữa cô đi hỏi anh Sói hoang, không chừng anh Sói hoang có thể nuôi con chó nhỏ này!!!
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
62 chương
10 chương
44 chương
60 chương
7 chương