Thầy giáo! i'm sorry
Chương 14
Biết chiêu giả ngu của mình không có tác dụng với "thầy giáo hắc ám" này nên nó vội chuyển qua chủ đề chính - Dạ em có làm gì đâu ạ_ giọng nó nói rất chi hồn nhiên vố số tội
- Vậy cái điện thoại trong ngăn bàn, em định giải thích thế nào hả_ Anh thầm nghĩ" phen này em chết chắc rồi, dám nói xấu tôi hả".
-Em có làm gì đâu! Tại nhà em mới có người vừa mất, mẹ em bảo em về ngay ạ...huhu... oan cho em quá thầy ơi.
Nghe nó nói vậy, Ngọc Anh không khỏi ngỡ ngàng " Ế! Nhà nó có ai mất nhỉ, ông, bác hay anh chị họ nhà nó hay sao? Không, chắc không phải đâu! Hay... con này chém hả"_ Ngọc Anh nghĩ.
-Ai?
-Dạ! Là ông chú em trai của bác họ hàng xa với con gái của em gái vợ của em trai ông bạn với ông nội em, ông nội em là bố của mẹ em và em là con của mẹ em
- Ể, mày nói đến cha nào vậy"_ Ngọc Anh hỏi nhỏ, đủ để nó nghe được.
Nó trừng mắt với Ngọc Anh một cái rồi trở lại tư thế cũ, đứng rất nghiêm chỉnh.
-Được rồi!
Nghe câu này của anh, nó mừng tưởng dường như anh đã mắc bẫy , nó nở một nụ cười mãn nguyện, nói:
-Em đã nói với thầy rồi mà, em có làm gì đâu.
-Tôi đã nói xong đâu. Nếu em có thể đưa điện thoại của em cho tôi xem thì tôi có thể tin rằng em không nói dối. Nếu không thì.._ nói đến đây anh liền ghé sát vào tai nó nói:" Em sẽ biết tay tôi" khiến nó sởn gai ốc.
1 phút....2 phút ... trôi qua.
- Em có đưa cho tôi không?_ Anh lên tiếng.
- Dạ! Dạ! Em đưa liền ạ.
- Nói xong nó đưa cho anh " bé phone yêu dấu" của mình, trong lòng thầm nghĩ:" Lạy thánh Ala, lạy chúa, lạy Phật Tổ Như Lai, Quan Thế Âm Bồ Tát, lạy thần linh chín phương tứ phía mong sao con không bị ông thầy iu dấu này xử lí"
- Trịnh Nguyệt Dương, em không thích học môn hóa đến vậy sao, còn dám nói xấu giáo viên nữa. Bát đầu từ bây giờ, mỗi buổi sáng em hãy đi nhặt lá xung quanh sân trường không được dùng chổi để quét hay nhờ bất kì sự giúp đỡ của người nào. Em phải nhặt lá xong trước khi các giáo viên và học sinh đến trường. Tôi sẽ đê nghị nhà trường không cần thuê lao công trong vòng một tuần, coi như đây là hình phạt đối với em.
Anh nói xong, lướt qua nó, không quên để lại cho nó một câu:" Lát nữa lên phòng tôi."
................ Tại phòng của Thiên Nam...............
-Sao thầy có thể ích kỉ, nhỏ nhen, chuyên gia chấp vặt, thù dai, chỉ có một chuyện cỏn con thôi mà thầy hành hạ con nhà người ta phải dậy sớm, đi nhắt lá xung quanh sân trường...._ Nó phẫn nộ, tuôn 1 tràng, trong khi anh vẫn lặng yên
-Em nói đủ chưa vậy_Bấy giờ anh mới lên tiếng_Nếu chưa đủ, khi nào nói xong thì vào trong phòng gặp tôi
Vừa dứt lời anh đi thẳng vào trong phòng để lại một ngọn lửa đang bùng cháy
Nó đem ngọn lửa thiêng vĩ đại xông thẳng vào phòng anh ( chiếc phòng nhỏ bên trong) kèm theo giọng nói trời cũng phải sợ:
-Thầy có việc gì thì nói đi, em còn có việc bận.
-Có việc gì còn quan trọng hơn cả việc học cơ à?_ anh cố ý hỏi lại.
-Thầy cũng còn biết em đến trường để học cơ đấy, vậy mà em cứ tưởng em đến trường làm lao công free ._ nắm được sơ hở của anh qua câu nói, nó đáp trả không thương tiếc.
-haizzzz... biết làm thế nào khi mà phạm tội, tôi cũng không thể làm gì hơn nữa!_ anh nói với giọng rất vô tội.
-Dạ em cũng không dám, giờ em có thể về lớp chưa ạ._ Nó hạ hỏa xuống lấy giọng nín nhịn nhất nói với ông thầy.
- Chưa._ anh đáp ngắn gọn
-Vậy có việc thầy nói nhanh và luôn, em nghe xong rồi về lớp._ nó mất kiên nhẫn
-Em về lớp đi
- Thầy đùa sao, em mất thời gian lên đây chỉ để nghe thầy nói vậy thôi sao. Em nghĩ thầy rảnh quá rồi đấy._ Nó bực bội
-Tôi cho em về, em không về lớp sao hay muốn ở lại đây cùng tôi luôn
- Vậy em cung kính không bằng tuân mệnh.. _Nó cười gian.
-Em ở lại đây?_ anh Không tin
-Em có nói em ở lại đây đâu, ý em nói là em về lớp kia ạ._ Nói xong nó quay đi bước ra khỏi phòng.
......Rầm......
Nó trút giận lên cánh cửa rồi đi một mạch về lớp.
..Tại lớp..
Nó vừa đi "đánh trận " à nhầm, đi lên phòng Thầy giáo đập trai trở về, cả bọn hám trai súm lại chỗ nó hỏi han đủ thứ chuyện, cái nào cũng co từ "thầy giáo". Nó kể lại:
-Ổng bảo tao lên phòng rồi sau đó bảo tao về lớp, chỉ có thế thôi.
-Mày biết kể chuyện không vậy, hay là giữa hai người xảy ra chuyện mờ ám gì à?_ một đứa nói.
-thông cảm, tao không có khiếu kể chuyện và cũng không có trí tưởng tượng phong phú như mày nên tao chỉ biết nói thế thối ._Nó hậm hực trong lòng, cái gì mà mờ ám, có mà mơ hồ thì chuẩn hơn, rõ ghét cái bọn .... haizzza
Từng tiếng trống vang lên hồi dài, nó trở về chỗ, tự nhủ phải cố học hết tiết này.
Thời gian trôi qua, mãi cũng đến giờ về, nó cùng Ngọc Anh lững thững ra ngoài, trong lòng không khỏi khó chịu..
Dạo này au k có máy để up chaper mới.. mong các độc giả thông cảm nhiều..
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
97 chương
20 chương
17 chương
23 chương