Hồ lệ tinh
Chương 1 : Làng nịch ái
Từ ngàn năm trước, trên đỉnh núi Tây Sơn xuất hiện một con yêu Hồ, tu luyện đã mấy ngàn năm, chuyên đi thu nạp những con yêu quái, tiểu yêu. Đạo hạnh cao cường đến nỗi tất cả đám yêu quái phải khiếp sợ nó. Núi Tây Sơn đó chẳng mấy chốc biến thành núi Yêu, tà khí ngập tràn khiến cho nơi đó chỉ nhìn thôi đã cảm thây âm u, lạnh lẽo. Tin đồn này nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ từ đời này sang đời khác, nên chẳng ai dám bén mạng lui đến đó. Có rất nhiều đạo sĩ danh tiếng đến núi ấy để trừ gian diệt đạo, nhưng khi trở về đều mang bộ dạng tàn tạ, đẫm máu, có người thì thịt nát xương tan phải bỏ mạng.
Ở dưới chân núi có một cái làng nhỏ, làng đó gọi là làng Nịch Ái. Người dân sống ở làng đó rất kì lạ, luôn có những hành động khác thường. Một hôm, có ba vị khách đi đến, một người là nam nhân trông vừa mắt, trên tay cầm chắt cuốn kinh thư, lưng ngựa mang rất nhiều sách, khuôn mặt tuấn tú tao nhã tạo ra nét hài hòa. Bên cạnh là một nữ nhi, đôi mắt chim ưng màu xanh lục phòng chừng quanh sát mọi người, trên bạch mã của nàng chứa chất nhiều thứ lạ, đôi lông mày lá liễu duyên dáng, đặc biệt là nét xinh đẹp khiến bao nam nhân trong làng khó mà khỏi dời mắt. Cuối cùng là người nam nhân kia, mặc phục y trắng thân hình cường tráng, lực lưỡng. Khuôn mặt tuấn mĩ đến hoàn hảo, đôi mắt đen nhìn tỏ xung quanh, trên con hắc mã chất vỏn vẹn vài túi lương khô, sau lưng mang theo một thanh kiếm đẹp tinh xảo và sắc bén. Toát lên khí phách oai phong lẫm liệt không kém phần lạnh lùng, làm cho nữ nhi trong làng không thẹn mà thùng.
Bỗng từ đâu xuất hiện một mỹ nữ, chậm rãi từng bước đi đến, mỹ nhân khoác trên mình y phục cổ trang đồ sộ, lộng lẫy và sặc sỡ. Khuôn mặt kiều diễm như một bông hoa, làm mê hoặc tâm người, đôi mắt nâu vô hồn nhìn chằm chằm vào họ có chút gì đó độc ác và tỏ ra không hoang nghênh. Tất cả dân làng đã tập trung đầy đủ ở cổng làng, chẳng biết là đến chào đón các vị khách lạ này hay là để ngắm nhìn mỹ nữ kia nữa. Bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp đan vào nhau, đôi môi đỏ mọng khép hờ. Trên người toát ra khí chất khó hiểu, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết được đây là Thiên Di mỹ nhân vang danh thiên hạ đây mà. Nét kiều diễm ấy đã vô tình lấy đi bao nhiêu trái tim của nam nhân trong thiên hạ. Mái tóc ngắn ngang vai, xoăn cúp vào trong, ôm gọn khuôn mặt của nàng, khiến nàng càng lung linh hơn. Đôi mắt xanh lục đanh lại, nhìn Thiên Di căm phẫn, tay nhanh chóng tước kiếm bên hông mình, nhưng đã bị một bàn tay cầm cuốn kinh thư ngăn lại, nhẹ nhàng nói:
- Tố Nga…Chớ manh động
- Thiên Xích…cô ta là...!! – Tố Nga trừng mắt nói
Thiên Xích để một ngón tay giữa môi, tỏ ý im lặng. Tố Nga thấy thế liền cuối đầu, không phát ra câu nào nữa. Lúc này giọng nói ma mị từ tốn vang lên trong không trung:
- Các vị…đến đây chẳng hay có việc gì? – Đôi mắt nâu vẫn nhìn trừng trừng họ không chút ngại ngùng. Miệng tuy cười nhưng mắt tỏ ra không chào đón
- Chúng ta là đạo sĩ từ Kinh Thành đến…muốn thử tài với ngọn núi Tây Sơn bất trị bất thuần này – Thiên Xích cung kính
- Ra là Tam Đạo Nhân? Ba đạo sĩ trừ yêu diệt ma lừng lẫy danh tiếng? – Đôi môi đỏ mọng đó nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ
Dân làng nghe đến đây reo hò vui mừng, vì đã gần trăm năm rồi chưa có một bóng đạo sĩ nào đến đây cả, dù có ra giá cao như thế nào, thì họ cũng chẳng dám hiến mạng đến đây mà tiêu diệt yêu ma. Bây giờ đã có, lại còn là Tam Đạo Nhân là những đạo sĩ chuyên bắt yêu diệt ma, danh tiếng lừng lẫy khắp thiên hạ, không ai là không biết đến. Pháp thật của họ cao cường đến mức khiến nhiều đạo sĩ khác nể trọng, nhiều yêu ma phải e dè, sợ hãi. Nay họ đã đến đây, muốn thử tài với những yêu ma nơi đây. Dân làng không khỏi vui nừng, có vài người bật khóc nữa.
- Phải! Nghe danh Thiên Di cô nương đã lâu…đến nay mới được diện kiến, quả là phúc ba đời của tại hạ - Thiên Xích chấp tay hành lễ nhưng đôi mắt vẫn không có chút sợ hãi
- Ngươi nên cảm thấy thế…Bởi vì đây là đời đầu tiên cũng như đời cuối cùng của ngươi được diện kiến ta – Thiên Di lấy tay áo che miệng để tránh lộ ra cho dân làng thấy nụ cười hiểm ác của nàng
- Tình thế luôn xoay chuyển chúng ta không biết trước được điều gì đâu – Thiên Xích cười thoải mái
- Để xem xem…bản lĩnh các ngươi cao cường đến đâu – Đôi mắt nâu chăm chú liếc nhìn bọn họ, tia nhanh ác giờ đây đã hiện rõ trên mặt nàng
- Nghi Dung!! – Thiên Di nói nhưng vẫn không dời mắt canh chừng
Từ đằng sau xuất hiện một nữ nhi, dáng người nhỏ nhắn len lỏi từ trong đám đông bước ra, cũng mặc một bộ y phục cổ trang đồ sộ nhưng không sặc sỡ, màu hồng phấn nhẹ nhàng phất phơ trong gió, khuôn mặt cũng khá là xinh đẹp, mang nét trẻ trung của hài nữ, trên người tỏa ra một mùi yêu khí rõ ràng, đôi mắt đen vô hồn liếc nhìn bọn họ đầu tiên, sau đó lại chuyển sang Thiên Di, cuối đầu:
- Trưởng Làng…Có điều gì căn dặn?
- Chuẩn bị chỗ ở cho họ…- Nói đến đây bàn tay nhỏ bé xinh xắn vuốt nhẹ lên vai Nghi Dung -…Thật chu đáo
Nghi Dung nhún người tuân lệnh, đôi mắt đen ấy thoát nét cười, nhưng nhanh chóng mất đi. Rồi nàng ta xoay người vào trong chuẩn bị, Thiên Di nhìn ba người đó và nói:
- Vào trong nếu muốn – Nói rồi xoay người đi
.....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Tác giả: Sora Fuyu
Những bộ truyện khác:
- Kẻ đánh cắp nổi buồn
- Đam Mỹ: Hoàng Cung
- Novel Ma Cà Rồng
Đó là những bộ truyện của ta, còn rất nhiều bộ truyện khác nhưng ta chỉ lưu nháp chưa đăng lên được. Vì những bộ truyện này chưa Full nên không dám đăng nhiều sợ hoàn không kịp. Ta thì chuyên về Nam Nam, Đam Mỹ hơn Truyện Teen và Ngôn Tình. Ta biết là tài viết văn cổ trang của ta vẫn còn hiều chỗ cần chỉnh sửa và có vài phần nghiêng về truyện teen, tại vì chưa có kinh nghiệm ấy mà, cũng không dám dùng nhiều từ Hán Việt. Có gì mọi người đọc qua thì cho ta xin vài lời bình cũng mong mọi người ủng hộ ta ạ. Đa tạ
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
6 chương
114 chương
42 chương
99 chương
7 chương
100 chương
17 chương