Thật thật giả giả anh yêu em
Chương 7 : Thiếu đứng đắn
Muốn vào học trường mới phải trải qua một kì thi kiểm tra trình độ. Ánh Mai vừa đi thi về, đề bài khá nhẹ nhàng, không đánh đố như cô nghĩ.
Ngay cửa ra vào một cái áo sơ mi bằng lụa xuyên thấu có bèo dún nằm chễm chệ, Mai nghiêng đầu khó hiểu nhặt nó lên. Cái áo ngào ngạt hương nước hoa khiến cô không chịu được ho khục khục. Dưới chân cầu thang vớ da và đôi cao gót la liệt mỗi thứ một nơi. Đi lên vài bậc thang là cái váy chữ A ngắn cũn cỡn, đi thêm vài bậc nữa là cái... à mà thôi. Chốc chốc lại vang đến những tiếng rên kì quái. Quả nhiên vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng là đôi trái gái đang làm những-chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì.
Cô gái trần như nhộng bám vào chàng trai giống hệt tắc kè. Hiểu Khang đang mặc sơ mi trắng, nhưng nút áo đã cởi ra hết để lộ các khối thịt săn chắc. Sự xuất hiện của Mai khiến họ phải ngừng động tác.
- Ứ không chịu đâu, con bé đó là ai sao lại vào nhà anh?
- X... xin lỗi, đã làm phiền.
Mai lập tức quay mặt đi chỗ khác, định bước nhanh về phòng mình thì bị giọng nói của Khang níu lại:
- Nhóc không tính nói gì với anh hả?
Cô rụt rè lén nhìn họ một giây, cô gái lạ đang nũng nịu trong vòm ngực nam tính. Do dự một lúc, cô hỏi:
- Anh... có chắc muốn nghe không?
Linh cảm mách bảo Khang đừng nên nghe nhưng anh vẫn trả lời theo phản xạ:
- Nhóc nói đi.
- Ừm. Sách giáo khoa Sinh học lớp xxx trang xxx có nói, chúng ta nên sử dụng những biện pháp an toàn để phòng những bệnh lây qua đường tình dục...
Sớm biết anh ta là người không đứng đắn như vầy cô đã không đồng ý đến đây, lỡ bị lây bệnh thì mẹ già ở nhà do ai chăm sóc đây?
Khang nghe xong gương mặt tối sầm lại.
- Ấy con bé kia mày nói vậy là có ý gì hả? Anh yêu, nó bắt nạt em kìa.
- Cút.
Thanh âm mang theo hơi lạnh khiến không gian trầm xuống.
- Nghe thấy gì chưa, bảo mày cút đấy! - Cô gái hất cằm ra lệnh.
Mai có phần chột dạ, bặm môi xoay người. Một bước. Bàn tay gầy nhỏ đã nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh. Khang gãi gãi sau gáy:
- Uầy, đúng là ngực to thì não phẳng nhỉ?
- Anh...
Như đã hiểu ra vấn đề, cô gái giậm chân "hứ!" một tiếng rồi "thu dọn phụ tùng" bỏ đi.
- Khoan đã!
Cô gái vừa chỉnh đốn xong trang phục, cười trộm, trả lời:
- Hối hận rồi chứ gì?
Gương mặt Khang cố diễn biểu cảm khoa trương nhất có thể như trước mặt anh là một kẻ thần kinh:
- Tin tốt lành dành cho cô. Cô chính thức bị sa thải.
- Anh là đồ khốn!
Cánh cửa đóng sầm cho thấy một lực không hề nhẹ vừa tác động.
- Em lúc nào cũng chỉ biết học thôi nhỉ?
- Thậm chí khi tôi làm việc chăm chỉ đến hết đời cũng chưa chắc mua được căn nhà như thế này của anh. Tôi không thể để mình ngơi nghỉ được. - Cô ngước nhìn chiếc đèn chùm lấp lánh đang treo mình trên cao. Đừng nói hết đời, thời con cháu của cô cũng chưa chắc làm được.
Anh chống nạnh, giọng như trách yêu:
- Thôi lo nghĩ như bà cụ non và yên tâm trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của tôi nào cô bé. Em sợ tôi không nuôi nổi em à?
- À mà... - Hai cánh tay của anh dồn cô vào tường, gương mặt tự mãn không thể đáng ghét hơn mang ý trêu đùa. - Chuyện lúc nãy, em có thấy kích thích không?
Đôi mắt của anh, đến bây giờ Mai mới để ý, nó màu nâu, ánh nhìn sâu và cuốn hút. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Càng lúc càng ấm, gương mặt anh ngày càng gần cô.
BINH!
Bạn có thể tưởng tượng, tuỳ vào trí óc phong phú của mỗi người: Hành động cạn ly. Hai con trâu húc nhau. Xe tông. Máy bay lao vào sườn núi. Titanic chạm mặt tảng băng. Bla... bla...
Cô cụng đầu mình vào đầu anh một cái rõ to rồi bỏ chạy.
- Đồ dê xồm!
Nạn nhân đáng thương ngồi thụp xuống ôm đầu, ngôi sao bay vòng quanh.
- Au... Tôi đã làm gì em đâu? Đồ cứng đầu, em đứng lại cho tôi! Ai da đau quá... Đây là ai, tôi là đâu?
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
14 chương
65 chương
89 chương
4 chương