Thật thật giả giả anh yêu em
Chương 6 : Chuyện chuyến đi (tt)
Nhìn xung quanh toàn những thứ xa lạ, cô nhận ra sự thật trớ trêu rằng bản thân đã bị lạc. Cô nhanh trí rút chiếc điện thoại mới ra nhưng tìm hoài chẳng thấy nút bấm, cho là đã bị hư, cô đành tìm người qua đường nào đó để hỏi thăm. Thình lình tiếng thét chói tai vang lên:
- Ăn cắp!
Đám đông hiếu kì tụ thành một vòng vây quanh người phụ nữ, bên cạnh là hai tên đàn ông cao to đang giữ chặt lấy cánh tay của chàng trai trạc tuổi Mai.
- Không phải tôi, buông ra. - Chàng trai cố chống cự.
- Còn cãi, thằng ăn cắp! - Người ta giáng một đòn thật mạnh vào mặt của anh. - Đưa nó cho cảnh sát thôi!
- Lúc nãy tôi thấy ông chú kia lấy chiếc ví mà.
Mọi người đổ dồn về phía ngón tay của Mai. Người đàn ông vừa bước lùi về sau định bỏ đi, giờ bị người khác tố cáo, lại thấy trên tay con bé đó có điện thoại, cho rằng hành động lúc nãy đã bị quay lén làm bằng chứng, không chối cãi được nên hắn liều mạng bỏ chạy. Những người kia theo phản xạ cũng đuổi theo. Đám đông tản ra, trút bớt bao nhiêu là ồn ào. Mai nhìn dáng hình dong dỏng cao đang đi đến chỗ của cô. Anh ta trông lạnh lùng, giọng nói trầm thấp:
- Tránh ra.
- Ơ?
- Cô giẫm phải đồ của tôi.
- A, xin lỗi. - Mai bước sang một bên, tình cờ phát hiện vết thương ửng đỏ trên gương mặt của chàng trai, làn da trắng mịn càng làm nó trông dễ nhận ra hơn. - Anh bị thương rồi. Cho anh cái này để dán vết thương, loại này tuy rẻ tiền nhưng dùng rất tốt. Tôi vừa mua ở đằng kia.
Cô nói sau khi thấy chiếc thẻ dưới chân đã được nhặt lên. Đôi mắt như làn nước với hàng mi dài nhìn cánh tay chìa ra của Mai, lại nhíu mày chằm chằm vào cô một lúc lâu, chẳng nói chẳng rành đút hai tay vào túi quay người rảo bước.
"Lẽ nào người thành phố đều như vậy, không thích bắt chuyện với người khác?" Nghĩ đến đây khuôn mặt Ánh Mai bỗng dưng sáng rỡ. Như thế thì thật tốt, không cần yêu cầu quá cao về giao tiếp, bởi vì cô rất tệ ở khoản đó. Cô chỉ cần an yên từng ngày từng ngày học xong lại làm thêm thôi. Quãng thời gian đi học ở quê cô cũng chẳng có lấy một người bạn.
- Mai!
Tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Hiểu Khang hớt hải chạy đến.
- Đồ ngốc này, em làm tôi hết cả hồn, xém chút báo cảnh sát luôn rồi.
- Tôi đi mua chút đồ... - Cô giơ túi đồ lên ngang vai.
- Luôn tiện đi lạc? - Anh chống nạnh, vẫn còn thở dốc.
- Ừm. - Cô gật, chẳng thể chối cãi.
- Bó tay với nhóc luôn. Đưa điện thoại đây anh mượn.
- Đây là số của anh, số của anh phải luôn đứng đầu danh sách đó. Khi nào cần cứ việc gọi số của anh.
- Lặp từ nhiều quá.
- Anh thích. Còn nữa, đây là điện thoại cảm ứng nên sẽ chẳng có cái nút nào cho em bấm đâu nhóc...
Mai giật mình chen ngang:
- Sao anh biết tôi đang tìm nút bấm?
- Chắc tại anh ngốc ấy mà. - Khang trả lời bâng quơ rồi trở về trạng thái nghiêm túc, tận tình chỉ dạy. - Do vậy nếu muốn gọi điện thì làm thế này... Sau đó thế này...
___
- Anh khao? Tôi có thể ăn hết chỗ này?
Mai lung linh đôi mắt trước các món ăn thịnh soạn trên bàn.
- Đương nhiên.
Chống cằm, mỉm cười, Khang chỉ im lặng nhìn cô ăn ngon lành.
- Ăn từ từ nào, có ai bắt ép gì em đâu, định ăn cả thế giới luôn hả?
- Xin lỗi, lần đầu tiên tôi được ăn thoải mái như vầy. Sao anh không ăn đi?
- Không đói. Anh ăn ít lắm.
Khang hờ hững nhìn những món trên bàn, lịch sinh hoạt bất thường cùng chứng kén ăn không cho phép anh lui tới những nơi thế này.
- Vậy không tốt cho sức khoẻ đâu.
- Hay sau này nhóc nấu cho anh ăn đi?
- Ừm, nhưng không ngon được như này đâu.
- Chẳng sao, không ngon thì bỏ.
Cô dừng động tác ăn, mắt to tròn dán chặt người đối diện.
- Haha, anh đùa. - Anh đổi tư thế ngồi.
- Anh gì ơi, có thể chụp cùng tụi em một tấm không?
Vài cô gái thẹn thùng cầm điện thoại đến bàn của họ, giọng nói nữ tính và ngọt ngào.
- Ừ được chứ.
Cái nháy mắt cùng nụ cười toả nắng từ anh làm cô nàng xung quanh hú hét vì vui sướng. Con gái vây quanh ngày càng đông mà lại có dấu hiệu "được voi đòi tiên", chẳng chịu rời đi mà nấn ná bắt chuyện suốt. Mai bị dạt về một phía, lẻ loi nhìn Khang đang loay hoay với một đám người. Hoá ra anh ấy thu hút đến thế, việc cô định bụng nói với anh giờ đành một mình cô tự đi tìm vậy. Vừa đi được vài bước thì một cánh tay của Mai bị nắm chặt lại, cô xoay người thấy gương mặt Khang thoáng vẻ trách móc.
- Biết ngay nhóc lại đi lung tung mà. Lần này anh không để lạc mất em nữa đâu.
- Ừm... Tôi đi đây có chút chuyện.
- Đi đâu để anh đi với nhóc. - Ánh mắt anh không rời khỏi cô. Bọn con gái hoặc ngưỡng mộ hoặc ganh tị tụm nhau xì xầm to nhỏ.
- Tôi tính đi vệ sinh. Anh muốn đi chung cũng được... nhưng kì lắm. - Cô cúi đầu nhỏ giọng.
- A, anh không có ý đó. - Khang gãi gãi sau gáy, cười cười lấy lệ, vờ quay đầu tìm kiếm. - Nhà vệ sinh... ở đâu nhỉ?
- Đằng kia.
Một cánh tay mập mạp giang ra chỉ đường. Mai cảm ơn rồi đi theo hướng cô lao công vừa chỉ. Thân hình béo ú thấp hơn Khang tận hai cái đầu nghểnh cổ ngước nhìn anh, vài lọn tóc xoăn như sợi mì theo đà xoã xuống.
- Chàng trai trẻ, đẹp trai mà biến thái là không tốt đâu.
- Cô này...
- Gọi, là, chị.
- E hèm... Chị này, có phải chị quen biết cô Dung hay có bà con gì không?
- Tôi không quen ai tên Dung cả, Nhưng mà này...
Cô lao công buông cây chổi, nhón chân rướn thân người tiến sát Khang làm anh toát mồ hôi. Kế đó cô móc trong túi ra một chiếc điện thoại, cười nham nhở:
- Chụp với chị đây một tấm hen!
Thế là sau chuyến đi, trong điện thoại của Khang có món quà được tặng mà không dám nhận, đó là tấm hình giữa anh - từ bụng trở lên, và cô lao công - chỉ chụp được một khúc đầu. ( Lí do: quá lùn ).
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
86 chương
100 chương
25 chương
40 chương
14 chương
42 chương