Thật thật giả giả anh yêu em
Chương 8 : Đụng phải đại tỉ
"Mấy em tập cho đều vào. Nào 1, 2, 3, 4,... Mạnh hơn nữa, làm lại!" Tiếng hô của thầy thể dục oang oang khắp sân tập.
Mai cúi xuống thắt lại dây giày, cảm thấy tiết thể dục ở đây dù hăng hái nhưng không sôi nổi như ở quê, ngược lại có gì đó miễn cưỡng.
- Ánh Mai, bắt cặp với mình nha!
Được người khác nhớ tên làm Mai khá bất ngờ. Cô ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt linh hoạt. Người bạn trước mặt đung đưa mái tóc đuôi gà, lanh lợi.
- Tớ tên là Khả Yến, làm quen ha.
- Ừm...
Khác với Khả Yến nghĩ, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, cả hai phối hợp cũng rất tốt. Ban đầu cô cứ tưởng nhỏ lầm lì này sẽ khó tiếp cận. Dù sao cô kết bạn với nhỏ ấy cũng vì để có người cho xem bài những khi cần. Chắc nhỏ đã quên người ngồi kế bên lúc thi đầu vào này rồi, Yến chỉ cần nhìn cách làm bài là biết khả năng của Mai không phải dạng vừa. Chỉ có điều chẳng hiểu sao một người có năng lực như vậy lại bị xếp vào 11A7 thay vì lớp chọn 11A1, nhất định là do gia đình không đủ quyền thế rồi.
"Khoan suy nghĩ nhiều, phải nịnh nọt trước đã." Nghĩ là làm, Yến liền gợi ý:
- Mai khát nước không? Để tớ đi mua.
- Thôi không cần đâu, tớ có mang theo nước rồi. - Mai giơ chai nước lên.
- Vậy tớ mua gì cho cậu ăn nha. Nhanh lắm, tớ đi lát quay lại.
"Á cẩn thận!"
Khả Yến nghe được tiếng hét thất thanh ấy khi chỉ vừa nhảy chân sáo được vài bước. Ngẩng đầu nhìn, một quả bóng rổ đang bay về hướng của cô. Yến nhanh trí né người thoát khỏi đường bóng đầy ngoạn mục - việc mà vài phút sau khiến cô hối hận vô cùng, thà để nó đập trúng một phát cho xong chuyện. Bóng, không va phải người, mà đáp thẳng chậu cây quý của nhà trường. Còn Yến vì né nó mà ngã ngửa ê ẩm cái mông.
- Cậu không sao chứ? - Mai chạy đến đỡ cô bạn.
- Hú hồn, tớ không sao.
"Vỡ đồ rồi! Thầy ơi có người làm vỡ đồ!"
Lại cái tiếng the thé lúc nãy. Chủ nhân của nó là một cô bạn môi xí muội với lớp trang điểm kiểu Trung, cứ ngỡ búp bê kinh điển lại trông như cương thi kinh hoàng. Thầy chủ nhiệm cũng đã xuất hiện, gương mặt lộ rõ vẻ tức tối vì phải bỏ dở bàn cờ.
- Chuyện gì, có chuyện gì?
- Thầy, nhỏ Yến làm vỡ chậu hoa.
- Cái gì?! Em có biết chậu này bao nhiêu tiền không hả? Là đồ ngoại quốc đó!
- Không phải em mà thầy, em chỉ né quả bóng... - Khả Yến loay hoay giải thích.
- Nó làm đó thầy, chính mắt em thấy!
- Băng Băng, là cậu làm đúng không? Nếu không sao phải cố gắng đổ tội cho tớ?
- Làm... làm gì có chuyện đó.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình làm Băng Băng cảm thấy lúng túng. Bỗng vang lên giọng nói thanh thoát mà uy quyền:
- Cậu nói vậy khác nào nói tớ là thủ phạm?
Cả lớp dạt ra nhường đường cho dáng hình kiêu kì. Vài tiếng xì xầm như muỗi vo ve.
"Lần nay tiêu rồi, Gia Tuệ ra mặt rồi."
"Đại tỉ tới, có chuyện hay để xem đây..."
Gia Tuệ khoanh tay, ném cái nhìn sắc nhọn ghim lên Khả Yến, chỉ như vậy cũng đủ làm cả người cô bạn run lên.
- T... tớ không có ý đó.
- Không có ý đó?
- Đ... đúng. Tớ... tớ chỉ nói Băng Băng làm thôi.
- Nhưng. Tớ bắt cặp cùng Băng Băng. Nói cậu ấy làm, khác nào tớ là đồng phạm?
Yến cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn xuống ngón chân:
- Vậy thì... Được rồi, là tớ làm.
Thầy chủ nhiệm nãy giờ mới (dám) lên tiếng:
- Lúc nãy em nhậm tội sớm có phải tốt hơn không? Xong. Giờ thì theo tôi lên văn phòng nhận hình phạt!
- Khoan đã thầy!
Thầy chủ nhiệm nhìn cô bé tóc thắt bím, không giấu nổi tia khinh thường:
- Ai đây?
- Em tên Ánh Mai. Chuyện lúc nãy không phải Yến làm.
- Tôi mặc kệ! Còn nói nữa tôi phạt luôn em. Mau theo tôi lên!
- Rõ ràng không phải cậu ấy làm, tại sao phải chịu phạt ạ?
Ngay khi Mai tưởng mình đuổi kịp thầy để ngăn lại thì cô phát hiện cánh tay mình bị Yến níu chặt từ lúc nào. Gương mặt sớm đã trở nên trắng bệch khẽ thì thầm với Mai:
- Bỏ đi Mai, người đó là đại tỉ của trường này, chúng ta không đấu lại đâu...
- Cậu là người bạn đầu tiên của tớ. Trơ mắt nhìn cậu như vậy, tớ không làm được.
Giữa mái trường rộng lớn dễ khiến người khác lạc lõng này, quả thật khi Yến nói muốn làm bạn, Mai đã xem đó như một món quà mang tên niềm vui.
Mai vỗ nhẹ lên tay Yến như để trấn an rồi gạt ra. Nhưng bàn tay ấy càng bấu chặt thêm, câu nói giờ đã thành tiếng rít qua kẽ răng: "Tớ bảo cậu thôi đi mà, ai là bạn bè với cậu chứ!"
- Thầy, làm ơn nghe em giải thích!
- Được rồi, nếu em đã thật tâm như thế, chạy 50 vòng cái sân này đi, biết đâu tôi sẽ nghe em giải thích.
- Là thầy nói đó.
Ánh Mai không cho câu nói ấy là đùa. Mặc cho Yến ngăn cản, cô bước vào vạch, lấy đà, chạy.
"Rõ phiền phức!" Thầy chủ nhiệm tỏ thái độ "muốn làm gì làm tui mặc kệ", buông một câu giải tán đám đông cho có lệ sau đó bỏ đi tiếp tục ván cờ của mình.
1 vòng.
2 vòng.
3 vòng.
12 vòng.
15 vòng...
Chẳng biết đã chạy bao lâu, được bao nhiêu vòng, Mai chỉ thấy bên tai ù ù tiếng gió, tiếng châm chọc "con điên", ghệ mày kìa", "thứ quê mùa còn làm màu"... Cô gục xuống, chóng mặt, buồn nôn và mi mắt nặng trĩu. Âm thanh cuối cùng trước khi cô mất hoàn toàn ý thức là tiếng hét có người ngất xỉu. À không, là tiếng thở gấp gáp của một ai đó.
___
- Ê Duy, bên kia có gì vui mà người ta bu quá kìa! Đi coi không?
- Nhàm chán.
- Chậc, cũng phải. Mày có bao giờ quan tâm đến những thứ như vầy đâu. Ê ê tụi bây thám thính sao rồi? - Tên bạn vẫy tay một đám con trai đang cười đùa vui vẻ.
- Mày đi coi đi, buồn cười lắm, thời nào rồi mà con nhỏ đó để tóc như này, như này... - Một tên trong đám lấy tay vuốt mái tóc tưởng tượng.
Linh cảm lạ kì thoáng qua, Duy chợt khựng lại, liếc mắt nhìn về phía đám đông.
- Ơ? Này, Duy mày đi đâu thế?
Là cô gái ấy thật. Duy thấy như vài giọt vui vừa được rót vào đại dương ảm đạm bấy lâu nay của anh, thấy chua xót khi nhìn thân thể yếu ớt kia bị ánh nắng chói chang vắt kiệt sức lực. Rồi anh thấy mình như một mũi tên lao đến chỗ cô và bế cô lên. Anh chưa từng hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Nhưng duy chỉ lần này, anh biết, bản thân sẽ không hối hận.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
86 chương
100 chương
25 chương
40 chương
14 chương
42 chương