Thật thật giả giả anh yêu em
Chương 3
- Nếu như vậy tôi cũng không thể giúp gì được cho anh rồi. Tạm biệt.
Thế nhưng Khang vẫn theo cô. Cô bước anh bước. Cô dừng anh dừng. Mai chỉ quay đầu lại nhìn anh đúng một lần rồi cũng mặc kệ mà đi tiếp. Dáng vẻ đút tay vào túi thong thả ung dung kia dù cô có kêu la bị theo đuôi cũng không ai tin.
Lớp mây xốp bồng bềnh như kẹo bông chẳng biết bị ai ăn mất từ khi nào. Ánh sáng dìu dịu của trời chiều thừa lúc xuyên qua, con đường phút chốc ngập trong nắng vàng - màu của cánh hoa đang đung đưa thầm thì cùng gió.
__
"Đính đoong..."
- Tới ngay tới ngay.
Đi ra mở cửa là người phụ nữ trên mặt vẫn còn đắp mặt nạ. Kinh dị một điều là những miếng dưa leo đang chuyển màu héo úa khiến bà ta luôn phải ngửa mặt lên trời để không bị rơi xuống. Con ngươi chuyển động vừa bắt kịp chàng trai sau lưng cô gái, lập tức đóng sầm cửa lại.
"Chẳng biết lại dở chứng gì nữa." Ánh Mai tự nhắc mình lần sau nên mang theo chìa khoá.
"Xin chào~"
Cửa một lần nữa mở tung. Người phụ nữ ban nãy đã gỡ mặt nạ (dưa héo) xuống, chớp chớp đôi mắt được đánh phấn màu đến chân mày, chu chu đôi môi đầy son như con cá vàng, lọn tóc xoăn chẳng khác gì sợi mì đang tung hoành hả hê trong gió. Mai nhìn cây quạt máy đang được bật hết công suất để thân chủ thể hiện tối đa sức hút bản thân, cảm thấy muốn khóc. Cô không chần chừ bước vào tắt bỏ, tiện tay ngắt luôn dây điện.
- Dì à, thật lãng phí. Thảo nào tiền điện cứ tăng.
- Hề hề, ai thế Mai? Bạn trai con hả?
- Hoá ra là dì à, anh cứ tưởng là chị của nhóc cơ đấy! Chào cháu dì. - Cái miệng ai đó như đang ngậm mật.
- Ô hô hô, cháu cứ quá khen.
- Con không quen. Anh ta... hình như có vấn đề. Chắc chúng ta nên giao nộp cho cảnh sát.
- Sao có thể như thế được?! Phải sống có trách nhiệm chứ, dì sẽ hy sinh gánh vác trách nhiệm lớn lao ấy cho.
Lời vừa xong là bà ấy khoác tay Khang dắt vào nhà không chút đắn đo.
- Cậu đẹp trai, vào nhà chơi. Ồ, vừa hay mẹ con bé đi chợ về.
- Dung, em lại dắt ai về vậy? - Người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng mong manh nhưng ánh nhìn rắn rỏi nghiêm nghị.
Khang mỉm cười lễ phép:
- Chào bác. Cháu có chuyện muốn thưa với bác. - Anh cười, chuyển hướng mắt sang cô bé tóc thắt bím. - Về Mai.
Cô Dung loạng choạng ôm ngực trước nụ cười đầy mị lực.
- A, đau tim, ôm tim~
- Dung. Mở cuộc họp gia đình!
- Tuân lệnh!
Cô Dung ra dáng người lính trong quân ngũ. Lập tức hai người kia vào phòng riêng, theo sau là "phụ tá" Dung, Mai cũng định vào nhưng bị bà ấy xoè tay đưa ra trước ngăn lại:
- Ậy! Không phận sự miễn vào á hả!
Chẳng biết họ nói gì với nhau khá lâu, Mai đành đi làm bài tập để giết thời gian. Rốt cuộc 1 lát sau mẹ cô bước ra, dõng dạc tuyên bố:
- Mai, con chuẩn bị thu xếp nhé.
Ánh Mai không tin vào tai mình. Cô lấp bấp hỏi lại:
- Ngay cả mẹ cũng... Có phải mẹ bị dì Dung lây bệnh rồi không? Anh ta đã nói gì với mẹ vậy?
- Cậu ta bảo sau này mọi chi phí sẽ lo hết cho chúng ta, con đi đó cũng thuận lợi cho học tập, nhất định đỗ đại học.
- Th... thật ạ?
- Vả lại cũng hứa với mẹ chăm sóc con, sẽ không làm hại đến con. Cam kết đã kí rồi, bằng máu.
Cô nhìn theo hướng mắt của mẹ: Dì Dung đang loay hoay băng bó cho Khang.
- Xin lỗi xin lỗi chàng trai trẻ nhé, lúc nãy cô Dung lỡ tay cắt hơi mạnh.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
86 chương
100 chương
25 chương
40 chương
14 chương
42 chương