Thật thật giả giả anh yêu em
Chương 2 : Bạn có tin vào duyên số?
Đám vệ sĩ hùng hổ thì ngày càng gần, như bị chọt trúng chỗ hiểm, tên bạn không nhịn được la làng cả lên:
- Ééé! Tôi... tôi không có làm gì hết!
Họ không nhìn cậu ta mà đi lướt qua vào thẳng trường. Về sau cậu mới biết đó là vệ sĩ của thầy hiệu trưởng. Không lâu sau đó cậu chuyển trường, tự nhủ cuộc đời phải sang trang mới, quá khứ "đau thương" hãy tạm gác lại, không nên quá tin người.
Trong một lần đang đứng đợi người nhà chở về, một cô nhóc tóc thắt bím bước đến nói với cậu:
- Anh ơi bọn người mặc đồ đen bên kia cứ nhìn qua đây suốt.
- Lại tính lừa tao à? Trò này của bọn mày xưa rồi!
Hết thằng Khang lại đến con bé này, thế quái nào mà đi đâu cậu cũng gặp toàn dân chém gió.
- Là thật đó, họ nhìn anh suốt....
- Hừ, bị tao phát hiện nên đổi chiêu à, tao còn tưởng mày tự nhận là tiểu thư nhà nào chứ?
Đôi mắt tròn xoe nghiêng đầu ngước nhìn, không hiểu câu nói.
- Tránh ra không tao cho một đấm bây giờ!
Cô nhóc vừa rời đi thì bọn đồ đen cũng tiến đến. Cậu ta ung dung đứng nhìn. Thế là cậu bị bắt cóc thật. Tối đó báo đài đưa tin khắp nơi. Mà thôi, hãy gác nhân vật "xấu số" ấy qua một bên.
___
Khi đã tìm được một nơi ưng ý, Hiểu Khang quay đầu nháy mắt cảm ơn người bạn đồng hành, bắt đầu trò nhảy dù đầy mạo hiểm, động tác thuần thục và điêu luyện.
Anh dang tay nằm ngửa trên thảm cỏ xanh mướt nhìn vô định lên khoảng trời xanh trong. Ngay cả khi tìm đến những trò như thế...
"Chán chết được..."
Anh thốt lên một câu thay tiếng thở dài.
- Chẳng phải tao bảo mày phải giữ mồm giữ miệng rồi sao?
Gần đó vang lên một giọng nữ, nghe có vẻ hung dữ. Hiểu Khang ngồi bật dậy để xem trò vui. Cô gái bị vây bởi ba người còn lại dù bị truy hỏi nhưng mặt không chút biểu cảm.
- Nếu cậu sợ thầy biết, tại sao còn trốn học? - Cô trả lời bằng giọng không cao không thấp.
- Mày bảo tao sợ à?! Nhìn mái tóc thắt bím quê mùa này của mày là tao ngứa mắt rồi!
Gái lưu manh giật một bên tóc của Ánh Mai làm Mai khẽ nhíu mày vì đau.
- Nè nè bình tĩnh nào cô gái!
Theo phản xạ cả bốn người cùng xoay đầu nhìn chàng trai đang tiến về hướng của họ.
Gái phụ 1 cào cào tay người kế bên, thì thào như người bị suyễn: "Trai đẹp trai đẹp kìa mày ơi."
Gái phụ 2 mắt chớp chớp nhe răng cười làm duyên:
- Trông anh không giống người ở đây nhỉ?
Gái phụ 1 nhảy vào, hất cằm về Mai:
- Anh không biết đâu con nhỏ này chảnh lắm!
- À, thế hả? - Khang quay đầu nhìn Mai.
- Anh đẹp trai, anh từ đâu mới đến vậy? Anh là người nước ngoài phải không?
Khang chỉ ngón tay lên trời, tỉnh bơ:
- Tôi vừa từ trên ấy xuống.
Nụ cười phút chốc cứng đơ trên những gương mặt trát đầy phấn. Đấy, những lúc nói thật thì chẳng ai tin. Gái lưu manh thấy chuyện không êm đành ra lệnh rút lui. Trước khi rời đi họ còn không quên chép miệng:
"Đẹp trai mà bị điên."
Giờ chỉ còn Khang và Mai. Cô lên tiếng để xua đi sự yên ắng:
- Anh có mang theo điện thoại không? Để tôi gọi cho người nhà đến đón anh.
"Anh ta như thế này... đi lang thang không ổn." - Cô thầm nghĩ.
- Anh không có người nhà, mà cũng sắp có rồi. Nhóc không có điện thoại à?
- Không. Tôi cũng dự định... - Mai móc ra quyển sổ tay - Học phí, quần áo, ăn uống và các phí phát sinh khác,... 1 năm 3 tháng nữa tôi có thể mua được một cái. Nhưng năm sau phải thi đại học, tôi đang phân vân giữa điện thoại và sách tham khảo. Sách loại tốt bìa cứng giá xxx đồng, trong khi bìa mềm giá xxx đồng. Tôi không thích bìa mềm lắm. Nếu tôi nhịn bữa xxx ngày sẽ tiết kiệm được xxx đồng như vậy tôi...
- Thôi thôi được rồi...
Khang xoè bàn tay ra hiệu dừng lại.
- Trời ạ, lần đầu tiên anh gặp một cô bé như nhóc đấy. Không ổn rồi. - Anh đặt tay lên cằm ra chiều suy nghĩ, nhìn nhìn Mai rồi cúi thấp để gần cô hơn - Nhóc quá ngoan rồi, anh cần dạy dỗ nhóc lại.
Mai không hiểu câu nói đầy mâu thuẫn ấy của Khang. Cô tự nhủ đã cố gắng rồi nhưng không được nên đành quay người đi về.
- Nếu như vậy tôi cũng không thể giúp gì được cho anh rồi. Tạm biệt.
Thế nhưng Khang vẫn theo cô. Cô bước anh bước. Cô dừng anh dừng. Mai chỉ quay đầu lại nhìn anh đúng một lần rồi cũng mặc kệ mà đi tiếp. Dáng vẻ đút tay vào túi thong thả ung dung kia dù cô có kêu la bị theo đuôi cũng không ai tin.
Lớp mây xốp bồng bềnh như kẹo bông chẳng biết bị ai ăn mất từ khi nào. Ánh sáng dìu dịu của trời chiều thừa lúc xuyên qua, con đường phút chốc ngập trong nắng vàng - màu của cánh hoa đang đung đưa thầm thì cùng gió.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
14 chương
65 chương
89 chương
4 chương