Thật thật giả giả anh yêu em
Chương 4 : Nhà kho
- Nhóc đi đâu thế?
- Tôi đến nhà kho dọn đồ.
- Để anh đi cùng em.
Hiểu Khang bước vội theo Ánh Mai. Bước chân của họ ban đầu rời rạc nhưng dần dần bắt được nhịp, trở nên đều đặn, vui mắt.
- Sau này tôi sẽ cố gắng trả nợ cho anh. Nhưng tại sao anh lại muốn tôi chuyển đến ở cùng?
- Đã bảo rồi mà. Anh, sẽ dạy dỗ lại nhóc. - Anh chun mũi với cô, giọng điệu tự tin. - Đương nhiên chẳng phải ở không công rồi.
- Anh có vẻ nhàn rỗi?
- Nhóc à, em chỉ được cái nói đúng.
Cánh cửa nhà kho được Mai mở ra, trông không cũ kĩ như tưởng tượng của Khang. Cô ngước nhìn con lật đật có hình thù kì dị: một chú hề với nụ cười nham nhở.
- Quái lạ, nó vẫn ở đây.
- Sở thích của em cũng khác người thật đó nhóc. - Khang nhìn hề, hề trân trân nhìn Khang, bốn mắt nhìn nhau, Khang lạnh người.
Cô lắc đầu:
- Đâu phải của tôi. Dọn nhà tự dưng thấy đấy. Tôi nhớ đã bỏ nó rồi nhưng sao vẫn còn ở đây. - Mai đưa tay chọt chọt con lật đật, nó đung đưa thân người bằng những chuyển động kì lạ. - Anh có thấy nó dễ thương không? Nó đang nhìn anh kìa.
Khang nuốt khan, lầm bầm:
- Rõ ràng câu chuyện của chúng ta là tình cảm lãng mạn, sao lại có mùi kinh dị trong đây thế này?
- Chẳng hiểu anh đang lảm nhảm gì nữa. Tôi đi lấy vài quyển sách đây.
- Nè, chờ anh với nhóc.
Không gian thiếu ánh sáng, thừa góc tối, lắm đồ đạc. Quá thích hợp diễn cảnh anh hùng cứu mĩ nhân rồi. Hiểu Khang khoanh tay nở nụ cười mờ ám nhìn người đằng trước. "Canh me" thời cơ vừa tới, anh hất nhẹ cùi chỏ lên kệ đồ. Cái thùng to đùng trên đầu Mai lắc lư như kẻ say rượu rồi lao thân xuống. Đây, chính thời khác này!
- Cẩn thậ...
Cánh tay vừa đưa ra của Khang nhanh chóng rụt lại gãi gãi sau lưng:
- A haha không có gì.
Mai một tay đỡ lấy thùng đồ, quay mặt lại hỏi:
- Anh không sao chứ?
- Không sao... Không sao...
"Làm thế nào mà.. Với thân hình nhỏ bé ấy?" Anh nghĩ thầm, tự thấy bản thân đã quá xem thường cô nhóc.
Khang nhanh chóng chuyển chủ đề khi thấy Mai đặt thùng đồ xuống, bên trong là những con búp bê đủ sắc màu, trông như mới.
- Chà nhóc cũng có chơi búp bê nữa hả? Bé Mai cũng có lúc đáng yêu này...
Anh cầm lên một con để ngắm nghía, nào ngờ vừa nằm gọn trong tay thì "bặt", sợi chỉ cuối cùng đã kết thúc nghĩa vụ của nó, đầu con búp bê lăn long lóc trên mặt đất.
- A...
Anh đổ mồ hôi hột nặn ra nụ cười chữa cháy.
- Xin lỗi anh không cố ý đâu, để anh mua trả nhóc nhé, nhóc muốn bao nhiêu con đều được.
- Quà của ba.
- Hả?
- Ba mẹ tôi li dị. Tôi sống cùng với mẹ.
Giờ Khang mới nhận ra đó là một bộ búp bê gia đình, mà con anh đang cầm là... búp bê papa.
- Còn anh thì sao? Tôi đến ở nhờ không làm phiền gia đình anh chứ?
Nụ cười của Khang chợt khựng lại, vị đắng chát tan đều trong miệng. Ánh nhìn trở nên xa xăm, giọng nói tựa như cơn gió thoảng qua mang theo hoài niệm:
- Không phiền đâu. Ba mẹ anh, yêu thương nhau lắm. Ba rất hiền lại thông minh, còn mẹ thì nấu ăn rất ngon nhé. Tiếc là họ... đang đi du lịch, nên chẳng gặp được đâu. - Khang xoa đầu Mai, nhìn vào đôi mắt tròn xoe. - Nhưng giờ đã có nhóc rồi anh sẽ không buồn nữa.
Bốp.
Mai vỗ một cái rõ to vào mặt Khang khiến anh ôm mặt kêu đau.
- Con muỗi. Trong đây nhiều muỗi lắm.
- Ui đau, nhóc có cần mạnh tay đến vầy không?
- Như thế nó mới chết, trong tay tôi có giọt máu của anh nè. - Cô xoè cho anh coi con vật bẹp lép trong lòng bàn tay.
- Phì... haha.
- Anh đang cười gì vậy?
- Haha... Không có gì. Nhóc tìm thấy sách chưa?
- Ở đây.
- Trời ạ, còn đâu là tuổi thơ nữa. Anh nghĩ nhóc nên đọc Cậu bé bút chì hay Đôrêmon, Conan chẳng hạn,...
Anh tròn mắt ngạc nhiên trước một dãy toàn sách nâng cao dành cho sinh viên hơn là một học sinh cấp 3.
- Thỉnh thoảng tôi thường vào đây để giải những bài toán khó.
- Ở đây ư? Trong khi tối thui thế này?
Mai lắc đầu, ra sức dời chiếc kệ to qua một bên để lộ cái cửa sổ vuông vắn, ánh sáng được dịp lùa vào, lớp lớp bụi bay lên lấp lánh. Cô lấy ra cái bàn xếp, bắt đầu ngồi viết.
- Nhóc có vẻ thích toán nhỉ? Anh thì tệ môn ấy lắm. Nhóc giải đi anh đánh một giấc.
Chồng hai cánh tay lên nhau, Hiểu Khang gục đầu giả vờ ngủ, cố tình chọn góc mặt đẹp nhất.
Một lát sau không chịu được im ắng, anh lại chồm người dậy:
- Sao nhóc không hun lén anh, nhóc hun anh đi!
Ngẩng đầu, Ánh Mai nhíu mày:
- Anh ồn quá. - Rồi cô cúi đầu tiếp tục suy nghĩ cách giải.
- Nhóc vẫn chưa xong bài này hả? Hm... Làm như thế không giải được đâu. Phải như này.
Anh chỉ thong thả roẹt roẹt vài đường rồi chìa cho Mai, ra kết quả đúng y như đáp án cho trước. Cô mắt long lanh nhìn anh, cất tiếng đầy ngưỡng mộ:
- Sư phụ.
Chợt như nhớ ra gì đó, cô hỏi:
- Chẳng phải lúc nãy anh bảo tệ môn toán sao?
- A haha, anh khiêm tốn ấy mà.
- Nói dối thì đúng hơn.
- Nhóc cứ theo anh, sau này anh sẽ còn chỉ cho nhóc nhiều thứ hay ho hơn nữa.
Có vẻ câu nói đầy ngụ ý ấy không lọt được vào tai người đang mải mê ngâm cứu cách giải của Khang rồi.
- Nhóc, làm bạn gái anh đi.
Mai ngẩng lên như người vừa mới thức:
- Để làm gì?
Khang thấy cơ mặt đang co giật.
- Để... Thôi được rồi, xem như anh chưa nói gì cả.
Anh gục đầu xuống bàn, chính thức bại trận.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
86 chương
100 chương
25 chương
40 chương
14 chương
42 chương