Thật thật giả giả anh yêu em
Chương 1 : Lí do nói dối và câu chuyện về chàng trai (xúi quẩy) năm ấy
Người phụ nữ đứng trước sở cảnh sát hồi lâu, bà do dự muốn bước vào rồi lại thôi. Thi thoảng bà lại căng thẳng cúi đầu suy nghĩ gì đó. Được một lúc, những vết hằn của năm tháng trên gương mặt giãn ra nhường chỗ cho nét cương quyết. Bặm môi, người phụ nữ quyết định bước vào đó nhận lời làm nhân chứng cho vụ án. Liệu rằng khi nhận lấy hậu quả từ việc làm này, bà ấy vẫn lựa chọn tin tưởng vào sự bảo vệ của những người thực thi công lí?
Buổi chiều hôm ấy mưa tầm tã. Hiểu Khang vẫn còn nhớ như in.
- Hiểu Khang, con đâu rồi?
- Hiểu Khang, ra đây với mẹ nào.
Cậu bé tiểu học trốn vào tủ áo rấm rức khóc mặc cho mẹ gọi thế nào cũng không lên tiếng. Thầy chủ nhiệm kể với mẹ chuyện cậu bỏ tiết học khiến cậu bị phạt đòn. Khang tức lắm, nhưng cậu bướng bỉnh không nói ra lí do. Cậu không muốn mỗi tối mẹ phải lặng lẽ cầm tấm ảnh của ba mà rơi nước mắt nữa, nên mỗi tuần tại nơi cũ, vào đúng giờ mà lần cuối cậu và ba gặp nhau, cậu lại cầm sấp thư viết cho ba, cột vào bong bóng, thả đi.
Mẹ Khang sau một hồi tìm không thấy cậu thì đã biết cậu trốn ở đâu. Bà tiến về chiếc tủ áo, nhưng không mở, chỉ tựa lưng vào.
- Con còn giận chuyện lần trước mẹ không đến họp phụ huynh hả? Lúc đó... - Trong đầu hiện ra hình ảnh con dao vấy máu trên tay người đàn ông, bà thoáng sợ hãi nhưng sau đó cố trấn tĩnh lại, giọng nói dỗ dành. - Mẹ xin lỗi, mẹ hứa sẽ không bao giờ đãng trí như vậy nữa, lần sao bất cứ thế nào mẹ cũng sẽ tới. Nên bé Khang đừng giận nữa nha, ra đây với mẹ, mẹ có làm món con thích ăn nè.
Khang vẫn chưa hết nức vì khóc, đưa tay định mở cánh tủ. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, có tiếng bước chân của mẹ cậu, theo sau là âm thanh loảng xoảng của đồ đạc vỡ, rồi tiếng chân đi dồn dập. Mẹ cậu hớt hải gõ nhẹ lên tủ ra hiệu, nhắc nhở cậu dù thế nào cũng đừng ra ngoài.
Qua cánh cửa khép hờ, cậu bé chỉ đang ở tuổi vô ưu vô lo tận mắt chứng kiến người đàn ông dùng vật nặng đánh tới tấp vào mẹ mình. Nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, cậu bụm miệng lại, cả người run lên từng đợt. Mẹ cậu gục xuống mà tiếng đập lạnh lẽo và tàn nhẫn ấy vẫn không ngừng vang lên. Hung thủ phát hiện âm thanh lạ, hắn từ từ tiến về phía tủ áo. May thay bên ngoài truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
"***, đã chết còn muốn lôi ông đây xuống cùng!"
Hắn tức tối đá vào thi thể đầy máu rồi bỏ chạy.
___
Phạch phạch phạch...
Cánh cửa trực thăng riêng mở ra, chàng trai với thân hình hoàn hảo được bọc bởi chiếc sơ mi trắng, vừa tao nhã lại có chút phóng khoáng bất cần. Đã mười mấy năm trôi qua nhưng Hiểu Khang vẫn chẳng quên được kí ức khủng khiếp ấy dù chỉ một chút. Khung cảnh rộng lớn dưới kia được cặp mắt tinh anh trọn vẹn thu vào. Hít một hơi thật sâu, anh nhếch môi cười đắc ý , từ độ cao này nhìn xuống thật khiến người khác cảm thấy sảng khoái. Gió lùa vào thổi tung mái tóc khiến anh trông rất lãng tử. Nhưng đừng để vẻ khôi ngô tuấn tú của anh đánh lừa. Hung thủ đã bị bắt nhưng mẹ anh nào có sống lại được. Mẹ quyết định nói sự thật và đã trả giá bằng cả mạng sống. Thế nên mỗi khi nỗi đau cồn cào trong người, anh lại dùng những lời nói dối để xoa dịu nó.
Còn nhớ hồi đi học, một tên bạn ở trước cổng trường chế giễu anh không có ba mẹ, Khang lúc đó vẫn bình thản đối phó.
- Đến lúc này tao không thể chịu được nữa rồi. Giả vờ thế này làm tao cứ bị người khác trêu chọc... - Anh cố tỏ vẻ bất bình.
- Mày nói vậy là có ý gì?
- Thật ra... - Khang che miệng bí hiểm nói nhỏ vào tai tên bạn. - Nhà tao giàu có bậc nhất thành phố này. Nếu để lộ thân phận không chừng sẽ bị kẻ xấu hãm hại, nên phải giả vờ thế này đây.
- Thật à?
Tên bạn vẫn chưa tin lắm, anh bèn hất đầu về quán nước đối diện:
- Có thấy đám vệ sĩ mặc đồ đen không? Có phải nhìn qua đây suốt không?
- Đ... đúng rồi.
- Đang trông chừng tao đấy. - Khang đắc chí khẳng định.
- Gia đình cậu ghê gớm đến vậy à?
Ái chà, đổi cách xưng hô luôn rồi này. Anh cũng thuận theo vậy.
- Ừ. Mà kể nhiều tớ khát. Cậu mua nước với đấm lưng giúp tớ nhé, tớ kể tiếp cho nghe. Cứ như bình thường thôi đừng làm hành động gì lạ, họ thấy được, bắn bỏ luôn đấy.
Tên bạn răm rắp làm theo. Hiểu Khang cứ thế ngồi vắt chân uống nước chém gió. Đang chém đến lúc cao trào thì giọng tên bạn run run:
- Khang này, c... có phải họ đang tiến về hướng chúng ta không?
- Ừ. Thì sao?
- Hay họ hiểu lầm tớ định ra tay với cậu? Cậu giải thích giúp tớ với. - Tên bạn lúc này như ngồi trên đống lửa.
- Không sao đâu.
Khang đứng dậy né người, ai biết được tên ngốc ấy sợ quá tè ra quần có dây vào anh không. Đám vệ sĩ hùng hổ thì ngày càng gần, như bị chọt trúng chỗ hiểm, tên bạn không nhịn được la làng cả lên:
- Ééé! Tôi... tôi không có làm gì hết!
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
86 chương
100 chương
25 chương
40 chương
14 chương
42 chương