Tự khoảnh khắc Thất Nương thừa nhận như vậy, lòng nàng cũng sáng tỏ, thì ra đây là mấu chốt của muộn phiền mấy ngày qua. Thì ra nàng vẫn luôn sợ hãi. Đó là một thế giới nàng không hiểu biết, nam tôn nữ ti, đối với nữ nhân trinh tiết quan trọng hơn cả tính mạng, hơn nữa dấu ấn Ngũ Nương để lại trong lòng nàng quá sâu đậm, không thể xóa nhòa. Nên nàng luôn không muốn nghĩ đến việc lấy chồng, có thể nói là muốn trốn tránh, nhưng hiện giờ nàng phải đối mặt. “Thất Nương,” Lưu Thành Hề thanh âm mềm mại lạ thường nhưng mang theo cảm xúc run rẩy khiến Thất Nương có cảm giác bất an, môi hắn in trên trán nàng một nụ hôn, nàng tránh không được, hắn gần như đã ôm chặt nàng nâng lên khỏi mặt đất, “Đối với nàng, ta tuyệt sẽ không buông tay!” Ngay sau đó đôi môi nóng rực mạnh mẽ áp xuống. “Uhm, không…..” Ngay một khắc sau đó, hai người đều song song ngã xuống đất. Sa lang, là Sa lang! “Đừng, Sa lang!” Sa lang chỉ lao đến đẩy ngã hắn, hai mắt hung dữ nhìn hắn chằm chằm. Thất Nương ngồi dậy gọi Sa lang về, mắt nàng nhắm lại rồi đột ngột mở ra, nói như đinh đóng cột: “Huynh là đại ca! Vĩnh viễn đều như vậy!….. Song My và Hồng Miên đã sắp trở về rồi. Huynh đi đi!” Lưu Thành Hề nhìn nàng rất lâu, cảm xúc trên mặt dần vụt tắt, cho đến khi trên mặt không còn chút biểu cảm, hắn đứng lên, đi từng bước tập tễnh rời khỏi vườn hoa, chân hắn hình như bị thương, Thất Nương định mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì – nếu đã không thể, sẽ không để hắn thêm hy vọng. “Ta…tuyệt đối không buông tay!” Thanh âm như hư không cất lên trong đêm yên tĩnh, lại lộ ra thê lương lặng lẽ. Tim Thất Nương như thắt lại, nàng vừa làm tổn thương một người đối với nàng tốt nhất trên đời! Một đêm trằn trọc không ngủ. Hôm sau, Văn Ngọc Đang bị sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Thất Nương dọa cho hoảng sợ: “Ngươi bị sao vậy? Thân thể không khỏe sao?” “Không việc gì, chỉ là đêm qua gặp giấc mơ không tốt.” Thất Nương vừa ngáp vừa nói. “Vậy thì không sao.” Văn Ngọc Đang nhìn Thất Nương một thân nam trang hăng hái bừng bừng nói: “Hắc, Thất Nương ngươi cải trang thành nam nhân trông đẹp lắm, hôm nào ta cũng kiếm một bộ thử xem.. A, mà ngực của ngươi bó lại thế nào, một chút cũng không nhìn ra được.” Bộ dáng trông như muốn xông lên lột áo quần nàng ra xem tột cùng làm thế nào, khiến Thất Nương dở khóc dở cười. Hai người nói nói cười cười một lát đã bước vào Lan Duyệt trà lâu lần trước Thất Nương đến. Lan Duyệt trà lâu là sản nghiệp của Lưu gia, tiểu nhị trong quán nhận ra chủ nhân và tiểu thư Văn gia, liền đưa chủ tớ ba người vào nhã gian lầu hai. Cửa sổ nhã gian này nhìn thẳng xuống bàn của người kể chuyện dưới lầu, là vị trí nghe kể chuyện tốt nhất – ở chỗ này không phải chen chúc với một đám người, có thể yên ổn nghe kể chuyện. Ngồi xuống rồi, Song My hiếu kỳ hỏi: “Văn tiểu thư, nha hoàn của cô đâu?” Văn Ngọc Đang nói: “Ta không mang nàng theo.” Song My trố mắt: “Cô là tiểu thư mà ra khỏi nhà không mang theo nha hoàn?” Văn Ngọc Đang nhìn Song My nói: “Nàng nếu được một nửa như ngươi thì ta đã yên tâm mang theo rồi, nhưng… Lần sau ngươi đến nhà của ta khắc biết.” “Nhưng cô là một cô nương, bên người không mang theo nha hoàn, có tiện không?” “Có cái gì mà không tiện? Trong thành này quá nửa mọi người đều biết ta… uhm.. nắm đấm của ta, ai dám đến gây chuyện với ta chứ.” “…” Hai người đang trò chuyện, tiên sinh kể chuyện dưới lầu đã bắt đầu nói. Thất Nương nghe tiếng người kể chuyện nhưng trong lòng lại nghĩ đến vệc khác. Chuyện hôm qua khiến nàng hoàn toàn hiểu rõ phiền não của mình, nhưng rốt cuộc phải giải quyết thế nào khiến nàng đau đầu. Không thể nghi ngờ là Văn Ngọc Hổ đối với mình là có cảm tình, nhưng điều này không nói lên rằng hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho việc thê tử mình không phải xử nữ. Mỗi người đàn ông có quan niệm về trinh tiết của phụ nữ khác nhau, nhưng lòng dạ của mỗi người với việc anh ta yêu phụ nữ thế nào cũng khác nhau, sự bao dung cũng không giống nhau. Cho nên mới có đàn ông cưới quả phụ mà không tính toán những điều khác. Nhưng Văn Ngọc Hổ thì sao? Tình cảm của hắn có đủ bao dung cho tất cả của nàng không? Nàng không thể xác định. Như vậy phải đi xác định! Nàng nghĩ, miễn cho mình phải bất ổn, tâm thần không yên. Nếu hắn không đủ bao dung nàng, đau dài không bằng đau ngắn, nàng sớm dứt ra vẫn tốt hơn là sau này cảm tình sâu nặng cũng vẫn phải cắt đứt. Đang nghĩ ngợi, bên ngoài ồn lên tiếng náo loạn, cửa bị mở ra, vọt vào bảy tám cô gái trẻ. “Ta đã nói không nhìn lầm mà, Văn Ngọc Đang, quả nhiên là ngươi.” Phó Cầm Tâm cười lạnh nói, “Ngươi chẳng phải muốn đính hôn với Hạ công tử? Sao còn rảnh rỗi cùng nam nhân khác đi nghe kể chuyện?” Tiểu nhị không ngăn lại được các nàng sắc mặt xấu hổ vô cùng, Thất Nương phất tay cho hắn lui ra ngoài. “Thực sự buồn cười, bản cô nương muốn, còn phải chờ Phó Cầm Tâm ngươi cho phép sao?” Văn Ngọc Đang tỏ ra không chút yếu thế. “Ngươi không biết xấu hổ, là người đã đính hôn mà còn ở nơi này cùng nam nhân khác khanh khanh ta ta.” Tống Lộ Nhi cũng mở miệng mắng. “……” Những người khác cũng xông lên chửi mắng không ngừng, chỉ còn Giang Tĩnh đứng một bên một mình không lên tiếng quan sát Thất Nương. Nàng ngạc nhiên là Văn Ngọc Đang cư nhiên lại có thể quen biết một bằng hữu xuất sắc như thế. Nàng biết rõ tính tình của Văn Ngọc Đang – nàng đã thích ai đó thì tuyệt đối không chờ đến ngày thứ hai sự việc đã lan ra toàn thành đều biết, cho nên người này dĩ nhiên không phải gian phu như Phó Cầm Tâm mắng. Văn Ngọc Đang thích kết giao với đủ hạng người, từ kẻ võ biền cho đến tên ăn mày, nhưng chưa từng có một nhân vật xuất sắc hơn như Thất Nương. “Lộ Nhi đừng náo loạn,” so với vẻ kiêu căng Thất Nương nhìn thấy ngày ấy hoàn toàn khác, nàng bây giờ biểu hiện ra là một thục nữ rụt rè. “Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?” Thất Nương âm thầm buồn cười. Mấy nữ nhân còn lại đã sớm thấy Thất Nương, nhất là Phó Cầm Tâm, trong lòng không biết có bao nhiêu ghen ghét. Văn Ngọc Đang chẳng qua chỉ xinh đẹp hơn nàng một chút, tuy rằng gia thế xuất thân so với nàng cao hơn thật, nhưng nói thế nào cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc, hiện giờ lại có thể gả cho Hạ Lan Thuyền vang danh thiên hạ, trong lòng nàng sao có thể yên ổn được? Lại nhìn đến nàng còn có thời gian cùng một thiếu niên tuấn mỹ xuất sắc như thế phẩm trà nghe kể chuyện, răng của nàng đã nghiến lại ken két. “Hắn là ai hả? Hắn là…” là Lưu Thất Nương các ngươi đang hận thấu xương, Văn Ngọc Đang chưa kịp nói hết, Thất Nương đã chẹn ngang: “Ta là biểu đệ họ hàng xa của nàng, ta họ Lưu.” Ai nấy đều ngẩn ra, người ta là biểu tỷ đệ, người ta muốn đến nghe kể chuyện.. các nàng dựa vào đâu mà mắng chửi người? “Các vị đều đã hiểu lầm, ta vừa đến đây chưa quen, biểu ca lại có việc quân, cho nên biểu tỷ mới giúp ta, vốn ta cũng muốn giải thích, chỉ là các vị…” Vừa vào đã mắng chửi. Những nữ nhân kia cũng không khỏi trở nên xấu hổ, trước mặt một công tử tuấn nhã lại gây ra chuyện xấu mặt như thế, dĩ nhiên sắc mặt mỗi người đều khó coi. “Các vị còn có việc sao?” Nhìn sắc mặt Văn Ngọc Đang, nếu các nàng còn chưa đi, lập tức sẽ lòi chuyện ra. Nghe ra ý đuổi khách, Giang Tĩnh gượng cười nói: “Không quấy rầy Lưu công tử nghe kể chuyện nữa.” Dù sao cũng là mình sai trước, cho nên coi như trả lễ dẫn đám nữ nhân ra khỏi cửa. “Ta đoán cô nàng Giang Tĩnh kia nhất định là coi trọng ngươi rồi, nếu không nói chuyện sao có thể khách khí như vậy?” Văn Ngọc Đang cười nghiêng ngả, “Nếu nàng biết ngươi chính là Lưu Thất Nương nàng hận thấu xương, không biết mặt sẽ đẹp thế nào.” Song My mù mờ hỏi: “Nàng hận tiểu thư, sao lại thế? Tiểu thư trước đây lại chưa từng gặp nàng, đắc tội nàng.” Văn Ngọc Đang ngừng cười nói: “Hạ Lan Thuyền tự mình đến nhà ta cầu hôn nên bọn họ hận ta, Tô gia đến cầu thân cũng chỉ có một nhà, ngươi nói là vì sao đây?” Chủ tớ hai người đều bừng tỉnh. Nói về Tô gia, Văn Ngọc Đang lại nhớ đến Tô Di Ca: “Thất Nương, ngươi nói nữ nhân Tô Di Ca coi trọng trông như thế nào?” Thất Nương nghiêng đầu nhìn nàng: “Chẳng phải cũng như nhau thôi, có hai con mắt một cái mũi, có thể so với ta và ngươi đẹp hơn chút, còn hơn nhau gì được nữa.” “Nhưng Thất Nương, ta muốn xem, vô cùng vô cùng… muốn xem.” Nàng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối. Thất Nương ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt hạnh sáng trong suốt của nàng.