Thấp thoáng tuổi thanh xuân
Chương 17
" Không sao đâu, hết khờ dại thì sẽ trưởng thành thôi "
Biệt thự Nguyễn Gia
Kim Anh bị vệ sĩ kéo đến thư phòng
- Thưa Lão gia, chúng tôi đã đưa tiểu thư về — Người vệ sĩ cúi đầu trước Ông nó, tay vẫn giữ chặt Kim Anh
- Được rồi, ngươi lui — Ông nói
Kim Anh rụt rè đứng đó, biết tay họa sẽ đến bất cứ lúc nào nên đã thủ sẵn tâm lý
- Con giỏi lắm Kim Anh ! Ai dạy con cách phải trốn thoát và lừa dối mọi người vậy ? — Ông quát lớn
- Con... Chỉ là con không muốn trong căn phòng ấy thôi ! — Kim Anh ấp úng nói
- Con không muốn thì cũng phải, nhưng ai cho phép con rời khỏi căn nhà này khi chưa có lệnh của ông ?
- Con... con xin lỗi... — Kim Anh cúi đầu
- Bọn kia cũng bày mưu cho con phải không ? — Ông hỏi
- Dạ ? Không có đâu ! Con tự trốn thoát đó ! Không liên quan đến các... — Kim Anh đang nói thì bị Ông ngắt ngang
- Con vốn là người nhút nhát, không vì bọn nó xíu con thì là ai.
Ông nói rồi quay sang Quản gia:
- Quản gia, cho tụi nó vào đây !
- Ông à, con đã bảo là không phải rồi mà... — Kim Anh uất ức nói
- Con mau im lặng. Nếu không ta sẽ đánh con đấy ! — Ông hét lớn, cả thư phòng gần như bị dao động
Tụi nó bước vào, hiểu là chuyện gì xảy ra nên rụt rè mà bước đi
Tụi nó đứng cạnh Kim Anh
- Ông gọi tụi con vào đây làm gì vậy ạ ? — Minh Nguyệt giả ngây hỏi
- Còn giả ngây được sao ? Cả bọn quỳ xuống cho ta ! — Ông quát
Tụi nó dần quỳ xuống
- Đã bị đánh như thế mà còn bày mưu tính kế mà bỏ trốn. Các con còn xem ta là ông trong căn nhà này không hả ? — Ông hét
- Tụi con vẫn xem ông là ông... tụi con cũng thương ông nữa... Nhưng mà ông à, đứng nhốt tụi con như vậy, tụi con muốn được tự do... — Kim Ngân nói, lệ vẫn không ngừng tuôn
- Ta sẽ đánh các con. Xem như là lần cuối, ta không muốn các con tái phạm một lần nào nữa ! — Ông nói rồi có người mang cây roi đến đưa cho ông
Từng tiếng quất theo cây roi để lại trên người bọn nó thêm vết ửng đỏ, vết ửng đỏ ban nãy vẫn chưa lành, bây giờ lại lấp thêm vài vết trồng lên nó. Phải, đau. Nhưng tụi nó vẫn không lên tiếng, vì tụi nó sợ...
- Ta không đánh là không được. Người ngoài nhìn vào đánh giá như thế nào về gia tộc Nguyễn Gia này nữa ? Nói con cháu của ta suốt ngày rong chơi, trốn nhà,... thì mới chịu được sao ? Các con có bao giờ nghĩ cho cái gia tộc này không ? Nếu không dạy dỗ từ bây giờ thì các con chẳng bao giờ được gia tộc này chấp nhận cả. Ta làm mọi thứ cũng vì các con thôi !
15 phút sau
Người tụi nó đã đỏ nay còn đỏ hơn, thậm chí còn rỉ máu. Ai cũng khóc nấc lên
- Vào bếp ăn tối ! — Ông nói rồi rời khỏi thư phòng, sắc mặt ông cũng như vậy, lạnh nhạt nhưng luôn giận dữ và có chút gia trưởng
- Đi thôi ! — Minh Nguyệt nói rồi đứng dậy đi theo ông
- Chết tiệt ! Đánh đến thế này... Mình chẳng làm gì được, tại sao chứ ? — Anh Tú cắn môi nói
- Chịu thôi. Chẳng ai cản được ông cả — Kim Ngân nói rồi cả bọn cùng vào bếp
•••
Bước vào phòng bếp
Bàn ăn đã được đưa ra những món ăn sơn hào hải vị.
Sau khi cái món ăn đã được mang ra hết, bọn nó chau mày. Vì bản thân thích những điều giản dị hơn.
- Ăn đi. — Ông thốt ra giọng gia trưởng nói
- Vâng
Cả bọn đáp rồi bắt đầu ăn
•••
Giữa bữa ăn
- Con chóng mặt quá, con xin phép ! — Kim Ngân nói rồi rời khỏi bàn ăn
- Ngồi xuống ! — Ông nói
- Tại sao ? Con chóng mặt, không ăn được. — Kim Ngân cố gắng nói
- Ta bảo ăn cho hết phần ăn của con đi ! — Ông đáp
- Nhưng... — Kim Ngân cứng họng liền ngồi xuống ăn tiếp
- Em cũng thấy chóng mặt quá ! — Lan Hương nói nhỏ vào tai Kim Ngân
- Có vấn đề ! — Minh Nguyệt nói nhỏ, tay thì đang ôm đầu vì bản thân cũng chóng mặt
- Ta ăn xong rồi. Các con ăn xong thì về phòng ngủ của mình đi. — Ông nói sau đó rời khỏi phòng ăn
Tới cửa ông chợt quay lại nói:
- Đừng hòng mà bỏ trốn ta lần nữa !
Rồi ông rời khỏi đó
- Aiss ! Khó ăn chết đi được. — Kim Ngân nói rồi đặt muỗng xuống bàn
- Tự nhiên chóng mặt chết đi được ! — Kim Anh nói, tay liên tục vỗ vào đầu
- Chẳng lẽ ông bỏ thuốc mình ? — Kim Ngân nghĩ ngợi
- Ông việc gì phải làm thế ? Không lẽ chỉ để cho mình ngoan ngoãn sao ? — Anh Tú bực quát
- Ông từ trước giờ là người lương thiện, không thể làm những việc này được ? — Minh Nguyệt nói
- Đối với ai thì có thể vậy nhưng bọn mình thì không ! — Kim Ngân cười khẩy nói
- Ông luôn một mực thương yêu tụi mình. Đó cũng chính là lý do những người trong gia tộc ghét bọn mình vì con họ không được như vậy. Vậy lí gì lại chỉ bọn mình là như thế ? — Minh Nguyệt phản bác
- Tui chỉ nói vậy thôi, chỉ là nghĩ ngợi thôi mà — Kim Ngân cười
- Thôi, về phòng nghỉ đi. Chắc do bị đánh nhiều quá thôi, ngủ một giấc là hết chóng mặt mà. — Anh Tú nói
- Ừ — Cả bọn đồng thanh
Tụi nó kéo nhau lên phòng, vừa bước vào ai nấy cũng đã lăn ra giường nằm ngủ...
•••
1 tiếng trước
- Bỏ thuốc mê này vào đĩa thức ăn của bọn nó.
- Làm gì thế Lão gia ?
- Chỉ còn cách này mới kéo chúng nó đi được. Nó cứ ở đây thì càng phiền ta thôi
•••
- Kéo tụi nó đi ra sân bay. Cứ cẩn thận mà làm, ta bỏ thuốc mê nặng nhất cho tụi nó nên đừng hối hả. Nó mà tỉnh dậy thì đừng trách
- Tuân lệnh Lão gia
#KN
#Thapthoangtuoithanhxuan
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
43 chương
69 chương
12 chương
26 chương