Thấp thoáng tuổi thanh xuân
Chương 18
Ta sống hạnh phúc hay đau khổ đều do sự lựa chọn của bản thân mà thôi.
Tại New York, Mĩ
Tất cả bọn nó đang đứng ở sân bay. Lòng không khỏi thắc mắc tại sao Ông lại mang chúng nó đến đây.
" Đây là mục đích ông bỏ thuốc chúng ta ? " Minh Nguyệt cau mày nói
" Từ giờ kết thúc chuỗi ngày tự do rồi. Chắc là ông muốn tụi mình ở đây để rèn luyện kĩ năng ". Anh Tú nhìn cảnh vật ở đất nước xa lạ này nói
Anh Tú vừa dứt câu, một vệ sĩ đi đến nói:
" Mời các tiểu thư, thiếu gia lên xe ạ "
Cả đám gật đầu rồi đi theo tên vệ sĩ đó đến nơi đậu xe
Xe dừng lại trước một căn biệt thự trắng, mang sắc màu của sự quý tộc vốn có của gia tộc Nguyễn Gia
" Mời các tiểu thư và thiếu gia vào trong "
Tụi nó bước vào ngôi biệt thự này, đảo mắt xung quanh nhìn vẻ đẹp của ngôi viên của căn nhà này, thật sự rất lộng lẫy, khác với những gì mà tụi nó bắt gặp khi trốn ông mà bỏ đi theo tiếng gọi của sự tự do.
Tụi nó di chuyển vào bên trong. Căn nhà mang gam màu trắng tinh khiết và màu đồng quý tộc. Tụi nó có hẳn một căn phòng ngủ dành cho cả bảy đứa. Một căn phòng có đầy đủ thiết bị công nghệ để tụi nó nâng cao trình độ công nghệ của mình. Và đương nhiên là vẫn có đầy đủ các người hầu, quản gia để phục vụ bọn nó.
Tụi nó sau khi dùng bữa thì đều tụ vào phòng ngủ
" Hiếm khi nào chúng ta được như này nhỉ ? Cứ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn ! " Lan Hương nói
" Bà thực sự thích cuộc sống này sao ? " Kim Anh bỗng cau mày nhìn Lan Hương
" Hàng ngày phải luyện tập, hết võ công rồi bắn súng, cuối cùng là nâng cao tay nghề với công nghệ thông tin. Cuộc sống mơ ước của bà đấy ư Lan Hương ? " Thanh Quyên hỏi
" Đó là cuộc sống mà tui muốn. " Kim Ngân cười nói
Minh Nguyệt nhìn Kim Ngân bằng ánh mắt lạnh lùng, không có một tia ngạc nhiên hay kinh ngạc trước lời nói của Kim Ngân
Thấy mọi người im lặng, Kim Ngân nói tiếp:
" Không cần phải bận tâm với sự hối hả của xã hội, chỉ mỗi chúng ta bên nhau ở đây, cứ luyện tập và luyện tập như thể thời gian đang dừng lại. Tui thích cuộc sống này hơn, những vẫn khao khát sự tự do " Kim Ngân đáp
Mọi người gật đầu nhìn cô. Mọi người đều đồng cảm. Dù sao từ nhỏ họ cũng lớn lên trong ngôi gia của gia tộc họ Nguyễn. Đối mặt với những ánh mắt khinh bỉ và ghen tị của người trong gia tộc. Đối mặt với những nguy hiểm dù họ chỉ mới còn là một đứa trẻ mới lớn.
" Mọi người ngủ sớm đi. Ngày mai sẽ dài lắm, nên hãy giữ sức đi " Anh Tú nói
Tất cả đều làm theo ý Anh Tú. Dù sao điều họ cần ở đây là sự đoàn kết để vượt qua hoàn cảnh như bây giờ.
Mỗi người một giường, chỉ riêng Anh Tú và Thiên Thư nằm chung. Bởi lẽ Thiên Thư không phải là con ruột của gia tộc này, vì cô là đứa trẻ mồ côi, lại có quan hệ thân thiết với Anh Tú nên cô được chấp nhận như là người của gia tộc này. Ngôi biệt thự này được xây dựng khi tụi nó còn rất nhỏ, ông vốn muốn dành căn nhà này cho tụi nó trước khi Thiên Thư xuất hiện.
Cả bọn nó cũng vậy, cũng mồ côi cha mẹ, nên nhận được sự dìu dắt của ông, tụi nó hết mực yêu thương ông, nhưng vì ông quá gò bó chúng nó, nên tụi nó đành phải bỏ đi trong sự tiếc nuối lẫn thù hận với những người trong gia tộc.
Tụi nó đang theo đuổi những giấc mơ của mình. Những giấc mơ xinh đẹp...
Sáng hôm sau
Sau khi tụi nó đã dùng bữa xong. Quản gia bước đến trước tụi nó nói:
" Mời các tiểu thư và thiếu gia xuống tầng hầm để luyện tập ạ "
" Biết ngay mà " Anh Tú thở dài
" Đi thôi " Minh Nguyệt nói rồi vẫy tay ra hiệu tụi nó đi theo
Tại tầm hầm
" Bắt đầu buổi luyện tập đầu tiên là bắn súng. Mời các tiểu thư và thiếu gian cầm lên chiếc súng đã được chuẩn bị " Giọng tên vệ sĩ vang lên
Tụi nó quay lưng lại, thấy những chiếc sún được đặt ngay ngắn trên những chiếc bàn nhỏ và cao. Tuy chiếc súng lục nhỏ nhắn nhưng mang lại luồng khí lạnh lẽo.
" Bài tập hôm nay là cách xa 50 mét, các cô, cậu chủ hãy nhắm vào hồng tâm mà bắn ạ " Sau khí tên vệ sĩ dứt lời, bảy tiếng súng vang lên
Tất cả viên đạn được phát ra từ bảy chiếc súng đều trúng vào hồng tâm một cách dễ dàng
" Tốt lắm. Tiếp theo 70 mét. " Tên vệ sĩ dứt lời, bức tường có gắn hồng tâm được di chuyện ra hơn tụi nó hơn với khoảng cách 70 mét.
Bảy nhát bắn nữa tiếp tục vang lên. Mỗi viên đạn được trúng vào hồng tâm một cách xuất sắc.
Và cứ như vậy, khoảng cách giữa tụi nó và hồng tâm ngày càng xa, nhưng bất cứ một vị trí nào, tụi nó cũng nhắm trúng hồng tâm một cách xuất sắc dù cho Minh Nguyệt, Kim Ngân và Anh Tú vốn bị cận không thể nhìn quá xa.
" Các cô, cậu chủ đã làm rất tốt. Buổi tập hôm nay kết thúc. Các cô, cậu chủ được tự do ạ " Tên vệ sĩ nói rồi cúi người lui đi.
" Tuyệt. Đi chơi thôi " Lan Hương hí hửng
" Tui không có tâm trạng " Thanh Quyên cười gượng
Phải rồi, cái tâm trạng rất khó hiểu mà tụi nó đều có tâm trạng đó. Cái cảm giác vừa muốn bỏ đi, vừa muốn ở lại. Nó rất khó chịu.
" Đi đi, cho giảm bớt căng thẳng, cứ như vậy tụi mình sao chịu nổi được " Minh Nguyệt cau mày nói
" Được ! " Mọi người đáp
Trên chiếc xe BMW, tụi nó đều có cảm giác rất kì lạ
" Mọi người có cảm thấy gì không ? " Thanh Quyên hỏi, mọi sự chú ý dồn vào cô
" Chúng ta đang sống đúng với thân phận của mình "
#KN
#ThapThoangTuoiThanhXuan
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
10 chương
29 chương
22 chương
67 chương