“Ngươi nghĩ như thế nào về những lời của Lục Trạc?”
Chiều muộn quay lại Hoàng cung, Dương Tĩnh nói với Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải sau khi quay về thì tinh thần không được tốt lắm, vừa dặn dò người đi chuẩn bị phòng tắm, tự mình thay đổi y phục, nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.
“Lục Trạc nói cũng rất có đạo lý.”
Tiêu Thương Hải trả lời tương đối cẩn thận.
Việc này liên quan đến phân tranh giữa sĩ tộc nam bắc, với địa vị của y mà nói thì có chút khó xử.
Dương Tĩnh ngồi xuống bên cạnh y, nói:
“Ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Chuyện này ngươi không cần phải e ngại, có việc gì thì cứ nói thẳng. Nên biết rằng phu thê chúng ta nhất thể, chuyện của ta chính là chuyện của ngươi. Huống chi tương lai…”
Dương Tĩnh dừng lại một chút, nhìn Tiêu Thương Hải, có chút thâm ý nói:
“Thiên hạ này dù sao cũng do Vinh nhi kế thừa. Có một số việc, chúng ta hẳn là nên sớm trải sẵn đường đi cho nó mới đúng.”
Tiêu Thương Hải hơi chấn động, ngồi thẳng người lên, nghiêm mặt nói:
“Lời này rất đúng. Lục Trạc này rõ ràng là không phải người bình thường, biết rõ ta là người phía nam, còn họ Tiêu, nhưng vẫn thẳng thắn nói ra những lời này, không hề cố kỵ, xem ra là cố ý nói cho ngươi nghe.”
Dương Tĩnh gật đầu mỉm cười nói:
“E rằng hắn đã đoán được thân phận của chúng ta. Thật ra cũng là một kẻ thông minh đấy.”
Chân mày của Tiêu Thương Hải cau lại, nói:
“Phân tranh nam bắc đã có từ trước. Nhưng trước kia sĩ tộc của Đại Thịnh có ở chín đô thành phương bắc, phía nam vẫn luôn bị coi là trung phẩm, thậm chí còn là sĩ tộc hạ phẩm. Cho đến vài chục năm gần đây, sĩ tộc phía nam mới dần dần trở nên mạnh mẽ. Bọn họ đợi lâu như thế, thật vất vả mới lấn át được phương bắc, sợ rằng sẽ không dễ dàng buông tay.”
Huống chi có một Hoàng hậu như y ở đây, Tiêu gia sợ rằng sẽ quyết không buông tay.
Nghĩ đến đây, chân mày của Tiêu Thương Hải càng nhíu chặt.
Dương Tĩnh nói:
“Mặc dù ta có chú ý đến loại tình huống này, lại không nghĩ rằng tình huống lại nghiêm trọng như vậy. Xem ra có vài người đã chờ không nổi.”
Giọng nói của hắn có chút lạnh.
Tiêu Thương Hải hơi sợ hãi, không biết là hắn đang ám chỉ ai. Nhưng nghĩ lại thì, y đã gả cho Dương Tĩnh từ lâu, từ bỏ thân phận nam nhi, Tiêu gia dù thế nào cũng chỉ có thể là nhà mẹ đẻ của y, không phải nhà của y. Hôn nay y cùng hưởng vinh nhục với Hoàng thượng, vui buồn có nhau, tự nhiên là đứng ở bên cạnh Dương Tĩnh. Huống chi nhi tử của bọn họ tương lai sẽ kế thừa thiên hạ này, sĩ tộc nam bắc phân tranh như vậy, đối với Hoàng đế Đại Thịnh mà nói là một chuyện nhất định phải trấn áp xuống.
Tiêu Thương Hải nói:
“Bệ hạ nghĩ như thế nào?”
Y hỏi lời này rất thản nhiên, hai mắt trong suốt, không còn chút lo lắng.
Dương Tĩnh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào hai mắt của y, nói:
“Loại tình trạng này ta tuyệt không thích nhìn thấy. Hôm nay thế lực của sĩ tộc Giang Nam mạnh mẽ, trẫm đành phải xuống tay từ bọn họ.”
Tiêu Thương Hải trái lại còn thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Như vậy là hay nhất. Ta cũng hiểu được gần đây Giang Nam có dị động, có vài người đã động tay. Nếu như Tiêu gia cũng tham gia vào đó, ngươi không cần lo lắng cho ta, vì ta để lại chút thể diện cho bọn họ cũng được, những việc khác, xin để bệ hạ làm chủ.”
Dương Tĩnh nghe vậy, không khỏi thả lỏng, cười khẽ nói:
“Vốn còn lo lắng là ngươi sẽ nghĩ nhiều, ngươi đã ủng hộ ta, ta an tâm. Ngươi cũng không cần lo lắng, Tiêu gia là nhà mẹ đẻ của ngươi, Tiêu Bá Nguyên và Tiêu Trọng Bình cũng có tài năng, trẫm tự có chừng mực.”
Tiêu Thương Hải mỉm cười, nói:
“Bắt đầu từ ngày ấy ta vào cung, ta cũng chỉ là người của ngươi. Tiêu gia với ta, thực ra không còn quá nhiều quan hệ.”
Nhưng trong lời này của y toát ra một chút thê lương không dễ phát hiện. Dương Tĩnh phát hiện ra, nhìn y một cái, an ủi khuyên giải nói:
“Hiện tại Tiêu lão phu nhân đã vào kinh thành, nếu ngươi nhớ bà, cũng có thể về nhà thăm. Tuy rằng Hoàng hậu đi thăm không khỏi quá phô trương rườm rà, nhưng ta có thể lén sắp xếp, đảm bảo có thể khiến ngươi vừa lòng.”
Tiêu Thương Hải thản nhiên nói:
“Ta với mẫu thân cũng không gần gũi, có về hay không cũng không cần thiết. Ở trong lòng ta chỉ có ngươi và Vinh nhi Kiện nhi, mới là người nhà của ta.”
Dương Tĩnh nghe y nói quyết tuyệt như thế, trong lòng có chút kin ngạc. Lại nhớ lại ngày hôm qua y buồn bã ủ rũ, đầy một bụng tâm sự, đều là chuyện xảy ra sau khi Tiêu Bá Nguyên tiến cung, có thể thấy được là đã xảy ra chuyện gì đó.
Liên tưởng đến những sóng ngầm cuộn trào trên triều gần đây, trong lòng Dương Tĩnh khẽ động, có vài phần hiểu rõ, cũng không hỏi thêm nữa. Vừa đúng lúc này Nhiễm Hương đến báo phòng tắm đã chuẩn bị xong, hắn liền mỉm cười nắm lấy vai Tiêu Thương Hải, nói:
“Trẫm và Hoàng hậu cùng đi tắm rửa chứ?”
Tiêu Thương Hải liếc mắt trừng hắn:
“Trời còn chưa có tối, đừng có không đứng đắn.”
Dương Tĩnh bĩu môi cười nói:
“Này thì có gì đâu? Đều là lão phu lão thê rồi, ngươi vẫn còn xấu hổ?”
Tiêu Thương Hải đứng dậy, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, vừa đi vào phòng tắm, vừa ngoái đầu nhìn lại cười, khóe môi nhếch lên khiêu khích:
“Chỉ sợ Hoàng thượng chịu không nổi đâu.”
Dương Tĩnh nhảy dựng lên, xoa tay đuổi theo:
“Trẫm có chịu nổi hay không, ái phi thử qua sẽ biết.”
Hai người ngươi đuổi ta cản, vui vẻ chạy về phía phòng tắm, nào còn chút bộ dáng của Hoàng đế và Hoàng hậu một nước? Quả thực là một đôi học sinh trung học yêu nhau cuồng nhiệt, chỉ số thông minh là con số không.
Nhiễm Hương đứng ở phía sau đờ ra, Mặc Hương đẩy nàng, kỳ quái hỏi:
“Ngươi còn ngây người ra ở đây làm cái gì? Bể đã đầy rồi, không cần chúng ta hầu hạ nữa, chi bằng tranh thủ lúc này đi nghỉ thôi. Chờ một lát nữa Thái tử và nhị Hoàng tử cũng đến thỉnh an rồi.”
Nhiễm Hương hồi phục tinh thần, than thở:
“Tình cảm của Hoàng thượng và Hoàng hậu thật tốt, ta nhìn mà có chút ước ao đâu.”
Mặc Hương hé miệng mỉm cười nói:
“Tỷ tỷ tốt à, thì ra ngươi đang tư xuân.”
Nhiễm Hương cực kỳ xấu hổ, nhéo miệng nàng:
“Tiểu đề tử nhà ngươi, lời này có thể nói lung tung ở trong cung sao? Xem ta có dạy dỗ ngươi không.”
Mặc Hương cười cười tránh thoát, nói:
“Này có gì mà không thể nói. Hoàng hậu luôn hòa ái dễ gần, nếu biết tỷ tỷ có xuân tâm, chắc chắn sẽ thả ngươi rời cung, không chừng còn có thể giúp ngươi tìm một người trong sạch, chuẩn bị của hồi môn phong phú nữa.”
Hoàng thượng không hề tuyển nạp tần phi, những cung nữ này đến hai mươi lăm tuổi sẽ thả đi. Bởi vì thân phận Hoàng hậu tôn quý, người hầu hạ bên cạnh y nếu như được ân chuẩn, cũng có thể sớm rời cung. Hơn nữa Tiêu Thương Hải luôn rộng rãi với người bên cạnh, tự mình thưởng cho các nàng một ít của hồi môn cũng không đáng ngạc nhiên.
Bởi vì khi Hoàng thượng và Hoàng hậu ở chung thì không thích nhiều người, vì vậy người hầu hạ ở trong Phượng Nghi cung rất ít. Khi hai người tắm rửa lại càng không cần cung nữ và thái giám hầu hạ, lúc này trong nội điện không có ai, Mặc Hương mới dám tùy ý nói đùa với Nhiễm Hương như thế.
Mặt Nhiễm Hương đỏ bừng, bị chạm đến nỗi lòng, quay đầu đi nói:
“Ta không nói với ngươi nữa. Chắc Thái tử và nhị Hoàng tử sắp quay về rồi, ta đến Ngự Thiện phòng chuẩn bị đồ ăn.”
Nói rồi liền vội vã chạy đi.
Mặc Hương che miệng cười trộm, không để tâm nữa, tự đi chuẩn bị mấy thứ đồ khác.
Lại nói Dương Tĩnh theo Tiêu Thương Hải vào phòng tắm, duỗi một cánh tay ra nói:
“Ái phi mau đến cởi y phục cho trẫm.”
Tiêu Thương Hải đá hắn một cái:
“Biến!”
Dương Tĩnh kêu ai da một tiếng, đỡ thắt lưng ngã vào nhuyễn tháp bên cạnh, kêu lên:
“Nguy rồi, gãy thắt lưng rồi, ngươi đây là mưu sát phu quân.”
Tiêu Thương Hải cười ha ha nói:
“Nói ngươi chịu không được, ngươi còn không tin. Mới một cước như thế đã gãy thắt lưng? Quả nhiên là tay chân già nua, không dùng được nữa.”
Miệng mặc dù đang cười nhạo, nhưng người vẫn là nhanh chóng nghiêng qua đỡ hắn.
Dương Tĩnh thừa cơ nắm lấy cổ tay y, dùng sức kéo một cái, ấn người ngã lên trên tháp, nói:
“Được, dám chê ta già? Ngày hôm nay không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi liền coi cọp là mèo bệnh!”
Tiêu Thương Hải bị hắn ép đến không thể động đậy nổi, nghiêng đầu qua một bên nói:
“Đừng náo loạn, hôi muốn chết, nhanh chóng xuống nước tắm rửa đi, một thân mùi mồ hôi, ta không chịu nổi đâu.”
Dương Tĩnh cũng vô cùng yêu sạch sẽ, ngày hôm nay đi dạo cả một ngày, trên người cũng cảm thấy khó chịu, liền vừa lột y phục của Tiêu Thương Hải, vừa kéo y bào của mình xuống, nói:
“Nếu ái phi không muốn hầu hạ trẫm, vậy để trẫm đến hầu hạ ngươi đi.”
“Kéo chỗ nào vậy? Phải cởi cả quần áo của ngươi chứ… Ôi, giầy còn chưa có cởi ra đâu.”
Hai người vừa nháo, vừa lột sạch sẽ đồ ra, song song nhảy xuống bể, làm bọt nước bắn ra tung tóe.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
66 chương
26 chương
58 chương
33 chương