“Ta đến cọ lưng cho ngươi.”
Dương Tĩnh ân cần vây xung quanh Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải là người Tiễn đường, trời sinh làn da đã rất đẹp. Trước đây còn chưa được nhẵn nhụi như thế, nhưng nhiều năm qua sống ở trong thâm cung, Dương Tĩnh có thứ gì ăn ngon uống ngon đều mang đến bồi bổ cho y trước tiên, hơn nữa Hoàng thượng không hề nạp phi, Thái hậu một lòng lễ Phật, địa vị của Thái tử cũng vững chắc, y càng không phải lo lắng quay đầu nhìn lại, không khỏi bổ đến bóng loáng, da trắng nõn nà.
Y eo nhỏ chân dài, tỉ lệ vóc dáng rất tốt, lại là người luyện võ, vân da càng thêm rõ ràng, khung xương cân xứng, quả nhiên là thêm một chút ngại béo, bớt một chút ngại gầy. Tròng mắt Dương Tĩnh hận không thể dính chặt lên người y, lưu luyến không rời.
Tiêu Thương Hải lười biếng dựa ở bên cạnh bể, nghiêng qua, liếc mắt nhìn về phía Dương Tĩnh, hai mắt hẹp dài xinh đẹp chói mắt, đôi con ngươi giống như hắc mã não lóe ra tia sáng không rõ.
Làn da của Dương Tĩnh hơi tối, là màu đồng cổ, ngoài do nhiều năm phơi nắng trên chiến trường, phần lớn là do trời sinh. Hắn chính là loại người dù có dưỡng như thế nào cũng không trắng nổi, cực có chất nam nhi. Vai rộng chân dài, ***g ngực rộng lớn, cơ thể ưu mỹ, phối với dung mạo uy nghiêm anh tuấn, quả thực không thể chê được.
Chỉ tiếc hiện tại trên mặt của nam nhân tuấn lãng tôn quý này đang lộ ra vẻ mặt mê đắm hèn mọn, không khỏi cực mất khẩu vị.
Tiêu Thương Hải xoay người, nhéo nhéo cơ ngực Dương Tĩnh, cười nhẹ, nói:
“Bảo dưỡng cũng không tệ.”
Dương Tĩnh che ngực, ủy khuất nói:
“Ngươi đùa giỡn ta.”
Khóe miệng Tiêu Thương Hải co rút, bàn tay vốn còn muốn tiếp tục sờ xuống dưới liền cứng đờ.
Dương Tĩnh xoay người một cái, đấm Tiêu Thương Hải:
“Đáng ghét mà…”
Tiêu Thương Hải bày ra bộ dáng buồn nôn, xoay người hất tay ra, chạy trốn.
Dương Tĩnh ngây ra một chút, đuổi theo:
“Ai nha, sao lại bỏ người ta lại mặc kệ không nhìn nha.”
“Ngươi để cho ta chết chìm luôn đi!”
“Người ta luyến tiếc mà.”
“Cách ra ta xa một chút. Đừng có dùng loại ngôn ngữ ẻo lả này nói chuyện với ta, buồn nôn.”
“Thương Hải, khả năng chịu đựng của tâm ngươi ngày càng yếu đi rồi.”
“… Không biết ngươi đang nói cái gì.”
Hai người chơi đùa một hồi, Dương Tĩnh liền ôm Tiêu Thương Hải sờ soạng từ trên xuống dưới một hồi, nghiêm mặt ưỡn ngực nói:
“Thương Hải, chúng ta ở trong này đến một lần đi.”
Tiêu Thương Hải thờ ơ nói:
“Không được. Ngày hôm nay quá mệt mỏi rồi, không có hứng thú.”
Dương Tĩnh hung tợn nói:
“Không có hứng thú ngươi còn ngồi trong lòng ta mà khiêu khích ta!”
Dương Tĩnh ngồi trên bậc thang trong bể, Tiêu Thương Hải ngồi ở trên đùi hắn, lưng dán vào trong lòng ngực hắn, cái mông cong cong dán lên phân thân của hắn. Đáng ghét nhất chính là thỉnh thoảng Tiêu Thương Hải còn nâng cẳng chân thon dài lên, khua trên mặt nước nghịch nước. Bọt nước theo bắp chân thẳng tắp xinh đẹp chảy thẳng xuống bụng dưới, biến mất trên mặt nước, Dương Tình nhìn mà huyết mạch sôi sục, phân thân liền cứng rắn mà chạm lên giữa khe mông của Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải ác ý cọ cọ, cái mông trượt lên phần gốc ở giữa hai đùi của Dương Tĩnh, nghe thấy hắn hít sâu một hơi, không khỏi hé miệng cười nói:
“Ta tắm xong rồi.”
Nói rồi liền đứng dậy.
Dương Tĩnh giận dữ, túm lấy thắt lưng y kéo một cái ấn vào trong lòng mình, hạ thân đỉnh lên:
“Cho ta đi vào!”
“Mặc kệ!”
Dương Tĩnh không dám cưỡng ép, hạ khẩu khí nói:
“Đều đã đến cửa rồi, nào có đạo lý con gái xuất giá còn không cho vào cửa chứ? Tối hôm qua ngươi còn mượn cớ ngày hôm nay phải xuất cung, không chịu cho ta chạm vào, hiện tại đã đến lúc này rồi, còn không được sao?”
Tiêu Thương Hải đưa tay xuống dưới, cầm lấy phân thân của hắn, tùy tiện sờ soạng hai cái, xoay người nói:
“Đêm nay ngươi để cho ta một lần, ta liền cho ngươi tiến vào.”
Dương Tình vẻ mặt cầu xin:
“Không được uy hiếp người khác như thế.”
Tiêu Thương Hải lườm hắn một cái, hừ nói:
“Không muốn đồng ý thì thôi.”
Nói rồi lại đứng dậy muốn đi.
Võ công của y cao hơn Dương Tĩnh, nếu thật muốn đi Dương Tĩnh cũng không ngăn được, hai người giãy dụa như vậy một hồi, dục hỏa của Dương Tĩnh càng cao, cuối cùng hai mắt đỏ sậm khàn giọng nói:
“Được được được, đều đồng ý với ngươi. Thương Hải ngoan, nhanh đừng giày vò ta nữa.”
“Quân vô hí ngôn!”
Tiêu Thương Hải lúc này mới mỉm cười xoay người, hai chân tách ra ngồi trên người Dương Tĩnh, tính khí xinh đẹp chạm lên bụng dưới của hắn, mông hơi lắc, chậm rãi nuốt lấy phân thân của Dương Tĩnh.
Bởi vì tính sự lâu dài, lại thêm có bí dược trong cung bảo dưỡng, hậu huyệt của Tiêu Thương Hải mấy năm gần đây càng ngày càng co dãn chặt chẽ, mềm dẻo có thừa. Vừa rồi ngâm người trong bể hồi lâu, y cũng có ý thả lỏng, sớm đã quen với kích thước của Thịnh Huy đế, bởi vậy nuốt vào cũng không quá khó khăn.
Dương Tĩnh thở sâu, đợi đến khi chậm rãi đi vào hết, nhẫn trong chốc lát, đợi Tiêu Thương Hải thích ứng, mới bắt đầu luật động.
Hai người cực kỳ hợp nhau trong chuyện phòng the, cũng bởi vì tình ý hợp nhau, cũng vì bản thân Tiêu Thương Hải phóng khoáng, ở mặt này cũng không hề e ngại. Hơn nữa y vốn xinh đẹp nhất, mấy năm gần đây điều dưỡng càng thêm sâu sắc mặn mà, tự nhiên khách chủ đều vô cùng vui vẻ.
Thân thể y rất mềm dẻo, có thể ngồi ở trên đùi Dương Tĩnh mở rộng hai chân khoác lên vai hắn, thân thể gần như co gập lại, cực kỳ thành thạo.
Dương Tĩnh thoải mái, nói không nên lời.
Hai người ở trong bể lăn qua lăn lại hơn một canh giờ, mới cùng đứng dậy.
Sau khi Tiêu Thương Hải đứng dậy thì thấy cả người mềm nhũn, hai chân vô lực. Dương Tĩnh đỡ lấy y, ôn nhu chân thành nói:
“Mệt rồi đi? Trẫm ôm ngươi đi nghỉ ngơi.”
Tiêu Thương Hải trừng mắt nhìn hắn:
“Trời còn chưa có tối đâu. Hơn nữa Thái tử và Kiện nhi sợ rằng đã đến, còn không nhanh nhanh đi ra ngoài đi.”
Hai người mặc y phục và phục sức xong, cùng đi ra, Thái tử và Dương Kiện quả nhiên đã tới.
Một nhà bốn người dùng cơm xong, Tiêu Thương Hải liền đem mấy món đồ mang về cho nhi tử ra.
Thái tử nghe nói hôm nay phụ hoàng cùng mẫu hậu xuất cung, không khỏi ước ao không thôi. Nhưng hắn biết mình bây giờ còn chưa thể xuất cung, bởi vậy vẫn chưa có yêu cầu gì. Nhưng thật ra Dương Kiện đơn thuần lại nói thẳng:
“Phụ hoàng, phụ hoàng, lần sau xuất cung mang theo nhi thần đi đi. Nhi thần cũng cũng muốn ra ngoài cung ngắm nhìn mà.”
Dương Tĩnh cười ha ha, nói:
“Chờ Kiện nhi lớn hơn một chút nữa đi, phụ hoàng sẽ mang con ra ngoài chơi.”
“Đó là lúc nào ạ?”
“Ừm… Chờ sau khi con tròn mười tuổi đi.”
Dương Kiện nghe nói còn lâu như vậy, không khỏi có chút thất vọng, tiếp đó lại nói:
“Vậy ca ca có thể đi cùng không ạ?”
Dương Quang Vinh nghe vậy, cũng lộ ra vẻ mong chờ.
Dương Tĩnh cười ha ha, nói:
“Đến lúc đó tất cả mọi người cùng đi. Nhưng các con cũng không thể bướng bỉnh, phải ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó còn xem các con học tập như thế nào nữa.”
Dương Quang Vinh cùng Dương Kiện nghe vậy đều vô cùng vui mừng, cùng gật đầu biểu thị rằng sẽ quyết tâm, giống như ngày mai đã có thể xuất cung vậy.
Đuổi được các nhi tử đi rồi, Tiêu Thương Hải mệt mỏi quá độ, đêm nay cũng không nhắc đến việc xoay người nữa, khiến Dương Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tiêu Thương Hải nghỉ ngơi mấy đêm, dưỡng đủ tinh thần rồi, cuối cùng tìm được cơ hội khiến Dương Tĩnh thực hiện lời hứa lúc trước, hung hăng đè ép hắn một đêm.
Truyện khác cùng thể loại
571 chương
208 chương
77 chương
130 chương
7 chương
18 chương
24 chương