Hai người chấn động toàn thân.
Lư Tỉnh Trần quay đầu lại, thấy An Sâm lẳng lặng đứng ở trên con đường nhỏ dẫn vào vườn sau, hai tay nắm lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai tay anh đang khoác lên vai Dương Tĩnh An, nói:
“Hai người đang làm gì ở đây?”
Lư Tỉnh Trần buông tay ra, có chút mất tự nhiên, giống như là xấu hổ vì bị bắt gian, kích động vừa rồi không hiểu sao cũng giảm bớt rất nhiều.
Dương Tĩnh An phục hồi tinh thần, vẻ mặt có chút không tốt:
“Phó Tổng Giám đốc đến nơi này làm gì?”
An Sâm thản nhiên nói:
“Có ai quy định không thể đến nơi này sao? Iris Minc, cậu là nhân vật chính của đêm nay, không ở trong phòng chúc mừng sinh nhật, làm gì với Tổng Giám đốc Lư ở chỗ này thế?”
Nói rồi lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lư Tỉnh Trần một cái.
Lư Tỉnh Trần lúc này còn đầy một bụng muốn hỏi Dương Tĩnh An, nhưng bị An Sâm chen ngang, cũng không tiện hỏi lại.
Dương Tĩnh An vươn thẳng lưng, cằm hơi nâng lên, ngũ quan con lai đường nét rõ ràng có chút cao ngạo:
“Tôi và Tỉnh Trần đang nói chuyện. Phó Tổng Giám đốc không cảm thấy là đã quấy rầy chúng tôi sao?”
“Không cảm thấy.”
An Sâm giống như không chút bận tâm nói:
“Tôi chỉ là nhàn rỗi tản bộ đến chỗ này, không ngờ lại đụng phải hai người. Tổng Giám đốc Lư, tôi đã quấy rầy hai người sao?”
Đôi mắt đen láy của cậu dưới ánh trăng vô cùng lạnh lùng trong trẻo.
Lư Tỉnh Trần tỉnh táo lại, nói:
“Không có. Tôi đang muốn vào nhà.”
“Tỉnh Trần!”
Dương Tĩnh An nắm lấy cánh tay Lư Tỉnh Trần.
Lư Tỉnh Trần vỗ vỗ tay cậu ta, nói:
“Tĩnh An, chuyện này lần sau chúng ta bàn lại. Tôi vào nhà nói chuyện với bác Dương một chút.”
Anh thoát khỏi tay Dương Tĩnh An, đi sát qua bên cạnh An Sâm, không hề nói một câu.
Dương Tĩnh An nhìn anh đi vào tòa nhà lớn đèn đuốc sáng trưng, không khỏi có chút tức giận trừng mắt nhìn An Sâm vẫn đứng yên tại chỗ. Nhưng cậu ta rất nhanh cũng tỉnh táo lại, sửa sang lại y phục, đi sát qua bên cạnh cậu. Ai ngờ An Sâm bỗng nhiên nghiêng người tới gần, ghé vào bên tai cậu ta thấp giọng nói một câu gì đó. Sắc mặt Dương Tĩnh An đại biến, làn da vốn trắng nõn càng trở nên tái nhợt.
An Sâm nói xong câu kia, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh, xoay người đi vào trong nhà.
Sắc mặt Dương Tĩnh An trắng bệch như tờ giấy, nhanh chóng nắm chặt tay lại, cứng ngắc đứng im tại chỗ.
Lư Tỉnh Trần không ở nhà họ Dương lâu. Sau khi chào hỏi Dương lão gia tử xong liền vội vã tìm một lý do từ biệt. Anh cũng không không gọi An Sâm và Lư Tỉnh Thế, mà là tự mình lái xe về nhà, trên đường còn vượt đèn đỏ mấy lần.
Về đến nhà, Lư Tỉnh Trần liền ngã xuống giường. Đủ loại nghi vấn chui vào trong đầu, khiến anh vừa hỗn loạn vừa phiền não.
“Chết tiệt!”
Anh ném mạnh chiếc gối đầu xuống đất.
Vài ngày sau đó, không phải là An Sâm tránh Lư Tỉnh Trần, mà là Lư Tỉnh Trần tránh An Sâm. Anh cần thời gian tự hỏi. Có một số việc giống như không thể khống chế, không thể phán đoán. Kỳ lạ chính là Dương Tĩnh An cũng không đến tìm anh.
Anh bình tĩnh vài ngày, nghĩ cần phải tìm Dương Tĩnh An nói chuyện lại một lần. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Dương Tĩnh An thì, mơ hồ có một loại cảm giác thân thiết. Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, có rất nhiều cử chỉ của Dương Tĩnh An vô cùng giống Tiêu Thương Hải, thậm chí có một số động tác nhỏ và sở thích của cậu ta cũng rất quen thuộc. Nhưng kỳ lạ chính là, Lư Tỉnh Trần chưa từng liên hệ cậu ta với Tiêu Thương Hải.
Nhưng khi anh muốn đi tìm Dương Tĩnh An thì, mới phát hiện Dương Tĩnh An vài ngày trước đã đi châu Âu quay ngoại cảnh. Người sắp xếp thông báo này, lại chính là An Sâm. Hơn nữa càng khiến anh giật mình chính là, người đại diện của Dương Tĩnh An còn đổi thành Tạ Thiệu Minh.
“Đây là có chuyện gì? Tôi không biết từ lúc nào đại thiếu gia của tập đoàn Tạ thị lại trở thành nhân viên của Anh Thiên ta?”
Lư Tỉnh Trần xông vào phòng làm việc của An Sâm.
An Sâm bình tĩnh nhìn máy vi tính:
“Chúc mừng anh. Sự nghiệp của Anh Thiên phát triển không ngừng, ngay cả Tạ thiếu gia cũng bị chinh phục.”
“Nhảm nhí! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thành thật trả lời cho tôi!”
Lư Tỉnh Trần rống giận.
An Sâm lấy ra một tập tài liệu từ ngăn kéo, ném đến trước mặt Lư Tỉnh Trần, lạnh lùng nói:
“Tạ Thiệu Minh là dựa vào chính khả năng của mình phỏng vấn đi vào Anh Thiên. Có chuyện gì tìm người tự hỏi!”
Lư Tỉnh Trần lật giở mấy bức thư tuyển dụng của bộ phận nhân sự, thầm muốn mắng một câu: F*ck!
“Được! Cho dù là cậu ta dựa vào tài năng của mình đi vào Anh Thiên, nhưng cậu ta hoàn toàn chưa có lý lịch, hai là không có kinh nghiệm, cậu dựa vào cái gì mà để cậu ta thay cho Kỷ Văn An làm người đại diện của đại minh tinh trong công ty?”
“Tôi nghĩ tôi vẫn còn chức quyền này.”
An Sâm bình tĩnh tự nhiên trả lời, thậm chí còn liếc mắt nhìn Lư Tỉnh Trần một cái, khóe miệng mang theo một nụ cười tràn đầy vẻ tức giận, giống như đang nói tôi lạm dụng chức quyền đấy, anh định làm gì?
Lư Tỉnh Trần bị tức đến mức không còn lời nào để nói. Anh day day trán, nói:
“Được rồi. Chuyện này tôi không truy cứu nữa. Dương Tĩnh An khi nào mới quay về?”
An Sâm vẫn nhìn nhìn chằm chằm vào máy vi tính, mí mắt cũng không nâng lên:
“Bảng sắp xếp của cậu ta rất lâu. Sợ rằng không đến một tháng cũng chưa về được.”
“Cậu, là, cố, ý!”
Lư Tỉnh Trần nghiến răng.
An Sâm cười lạnh một tiếng:
“Tôi không biết Tổng Giám đốc Lư quan tâm đến Iris Minc như vậy từ bao giờ. Đây là sắp xếp bình thường của công ty, nếu Tổng Giám đốc Lư có việc gì tìm cậu ta, xin hãy đợi cậu ta quay về. Đương nhiên, ngài có thể lén lút đi tìm cậu ta, châu Âu cũng không xa lắm đâu. Nhưng tôi nhắc nhở ngài, Liên hoan Điện ảnh sắp bắt đầu rồi, lúc này ngài có lẽ không đi nổi.”
Lư Tỉnh Trần tỉnh táo lại, nói:
“Cậu không muốn tôi gặp Iris Minc, là vì sao vậy?”
An Sâm tắt máy vi tính đi, cầm văn kiện đứng dậy:
“Ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý này. Tôi sắp phải đi họp, phiền ngài tránh ra.”
Lư Tỉnh Trần chắn trước mặt cậu ta:
“Chờ một chút, chúng ta nói chuyện.”
Anh nghĩ mình không thể để An Sâm rời đi. Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn chưa cẩn thận nói chuyện, lại có một chuyện như vậy ngăn cách giữa hai người, ngày hôm nay phải thẳng thắn nói chuyện.
An Sâm gạt tay anh ra:
“Tránh ra! Tôi muốn đi họp!”
Lư Tỉnh Trần có chút tức giận. Tính tình anh vốn không phải loại có thể chịu ấm ức, huống chi quay lại kiếp trước làm Hoàng đế lâu như vậy, nói một không nói hai, càng không có người dám phản bác lại lời anh. An Sâm không khách sáo với anh như thế, càng khơi lên lửa giận của anh.
“Không được đi! Nghe tôi nói cho hết đã!”
Lư Tỉnh Trần nắm chặt cổ tay An Sâm, kéo cậu ta đến bên cạnh. Ai ngờ trong mắt An Sâm hiện lên một ngọn lửa giận, đột nhiên xoay tay lại, thân thể khom xuống lách ra, khóa tay Lư Tỉnh Trần.
Lư Tỉnh Trần nghĩ cũng không nghĩ, lập tức xoay người ra phía sau, cánh tay giật mạnh, muốn thoát khỏi trói buộc của An Sâm với anh. Nhưng trong giây lát, An Sâm đột nhiên vươn chân ra, gạt bắp chân của Lư Tỉnh Trần, dùng sức đẩy một cái.
Lư Tỉnh Trần bị đẩy ngã ngửa xuống đất.
Thân hình anh cao lớn, trọng lượng cũng không nhẹ, lần này bị ngã rất mạnh, còn va vào sofa phía sau, đầu óc nửa ngày sau vẫn chưa tỉnh táo lại được. Công phu của anh tự nhiên không so được với Dương Tĩnh kiếp trước, nhưng trong đầu vẫn còn giữ lại được chiêu thức võ công, hơn nữa mấy ngày nay không có việc gì liền rèn luyện, đủ để ứng phó với người bình thường, thậm chí còn luyện thêm một ít bài luyện tập khác. Nhưng ở trước mặt An Sâm, lại chỉ trong vòng một chiêu ngắn ngủi đã thua.
Đương nhiên đây cũng là vì anh có chút khinh địch, lại thêm anh tuy rằng nhớ rõ chiêu thức, nhưng dù sao cũng không phải đối phó với kẻ địch có kinh nghiệm và do phản ứng của thân thể, bất ngờ không kịp đề phòng bị hạ cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng việc này tổn thương rất lớn đến lòng tự trọng của Lư Tỉnh Trần. Anh nằm im trên mặt đất không hề nhúc nhích.
An Sâm vốn định trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng lại sợ có người nhìn thấy dáng vẻ Lư Tỉnh trần nằm im trên đất trong phòng làm việc. Hơn nữa Lư Tỉnh Trần nằm im ở đó nãy giờ cũng không có phản ứng, khiến cậu có chút lo lắng.
Cậu khom lưng nhìn người dưới đất, vẻ mặt lạnh lùng, trong lời nói đã mang theo quan tâm không thể che giấu:
“Anh không sao chứ?”
Lư Tỉnh Trần hừ một tiếng, lát sau mới nói:
“Cậu ngã thử cho tôi xem một cái xem.”
Giọng nói của anh nghe vào có chút suy yếu, An Sâm không khỏi nhíu mày, nói:
“Tôi đỡ anh đứng lên.”
“Không cần!”
Lư Tỉnh Trần gạt mạnh tay cậu ra, không vui nói:
“Cậu không phải là muốn đi họp sao? Đi nhanh lên đi, đừng động vào tôi!”
An Sâm dở khóc dở cười, kiên trì nói:
“Anh như thế này sao tôi đi được? Mau đứng lên, để tôi nhìn xem anh ngã có bị thương không?”
Lư Tỉnh Trần dù không muốn cũng bị cậu nâng dậy, trong miệng còn rì rầm oán giận:
“Lúc cậu đẩy tôi ngã sao không nghĩ tôi sẽ bị thương chứ?”
An Sâm đỡ anh ngồi xuống sofa, nhìn mặt anh lộ vẻ đau đớn, hình như chân bị ngã không nhẹ, trong lòng có chút thương tiếc, lời nói cũng trở nên mềm mại:
“Được rồi, đừng lòng dạ hẹp hòi như thế. Ai kêu anh ra tay trước chứ.”
“Ai bảo là tôi ra tay? Tôi chỉ kéo cậu một cái, là cậu phản ứng quá độ ra tay trước. Ai da… đau, lưng tê rần rồi, nhất định là ngã tím cho xem. Ôi, không động được không động được, thắt lưng ngã hỏng rồi!”
Bộ dáng Lư Tỉnh Trần nắm sấp trên sofa thật sự không cử động được, An Sâm không khỏi nóng nảy:
“Để tôi xem nào. Chỉ bị ngã một cái, sao có thể nghiêm trọng như thế? Thật sự không động đậy được? Để tôi xoa bóp cho anh.”
“A ——“
Lư Tỉnh Trần hét thảm một tiếng. Ba phần thật bảy phần giả, nhưng hành động quá lên, nghe vào còn rất chân thực.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
47 chương
50 chương