Mấy ngày nay An Sâm vẫn không cho anh sắc mặt hòa nhã, hơn nữa bắt đầu tránh anh. Buổi trưa An Sâm đi tìm cậu dùng bữa, lại nghe nói cậu đã tan tầm. Chờ tan tầm quay lại nhà họ Lư, lại nghe nói An Sâm đã ra ngoài. Gọi điện thoại cho cậu ta, điện thoại di động lại tắt. Buổi tối Lư Tỉnh Trần đợi đến nửa đêm An Sâm cũng không quay về, bản thân anh lại không biết đã ngủ mất từ lúc này. Sáng sớm thức dậy thì, bác Trần lại nói cho anh biết An Sâm đã đến công ty từ sớm.
Cho đến ngày tham dự bữa tiệc sinh nhật của Dương Tĩnh An, Lư Tỉnh Trần mới nhìn thấy An Sâm ở chỗ đó.
“Cậu cũng nhận được thiệp mời?”
Lư Tỉnh Trần vô cùng kinh ngạc. Dương Tĩnh An không phải đã nói chỉ là bữa tiệc nhỏ trong nhà thôi sao? Từ lúc nào mà cậu ta thân với An Sâm như thế?
An Sâm mặt không chút cảm xúc nói:
“Iris Minc là minh tinh quan trọng trong công ty, sinh nhật của cậu ta tôi sao có thể không đến?”
Thực ra là ngày hôm qua An Sâm dùng bữa trưa với Lư Tỉnh Thế, trong bữa ăn Lư Tỉnh Thế thản nhiên nói một câu:
“Ngày mai là tiệc sinh nhật thực sự của Iris Minc, nhà họ Dương sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho cậu ta, cậu có muốn đến không?”
An Sâm gần như không chút do dự, đi theo Lư Tỉnh Thế đến. Cậu nhớ tới lời Lư Tỉnh Thế nói với cậu ngày hôm qua.
“Sao cậu lại hẹn hò với Lư Tỉnh Trần? Là nó ép buộc cậu?”
Câu hỏi của Lư Tỉnh Thế gọn gàng dứt khoát.
Đây là không hề có chút tự tin nào vào nhân phẩm của em trai anh.
An Sâm không nói gì, dừng lại một chút mới nói:
“Không phải.”
Lư Tỉnh Thế cười nhạt một tiếng:
“Nếu là tự nguyện thì tốt rồi. Cậu là sư đệ của anh, chúng ta quen biết nhiều năm như thế, anh cũng coi cậu là một nửa em trai ruột, không muốn cậu bị thiệt thòi ở chỗ Tỉnh Trần. Nhưng anh nhớ rõ trước kia cậu rất chướng mắt nó, sao lại thay đổi chủ ý?”
Nói đến đây, ánh mắt Lư Tỉnh Thế dường như trở nên sắc bén.
An Sâm nói:
“Đó là bởi vì trước đây anh ta suốt ngày không làm gì cả, chỉ biết sống phóng túng, em tự nhiên là sẽ khinh thường anh ta. Nhưng hiện tại anh ta đã thay đổi, em cũng sẽ không dùng ánh mắt lúc trước để nhìn anh ta.”
Lư Tỉnh Thế châm một điếu thuốc, trêu tức nói:
“Anh còn không biết, cậu lại thích loại hình như em trai anh. Cậu thích điểm gì ở nó?”
An Sâm nhíu mày:
“Sư huynh, hút ít thuốc thôi. Hút thuốc quá nhiều sau này đặc biệt không tốt cho sức khỏe.”
“Đừng nói sang chuyện khác. Cậu là nghĩ thế nào?”
Ở trước mặt Lư Tỉnh Thế, dường như bất cứ kẻ nào đều khó có thể giấu diếm bất cứ điều gì. An Sâm không muốn phủ nhận cậu thích Lư Tỉnh Trần, nhưng cũng không muốn nói lời thật lòng, ngẫm nghĩ một chút nói:
“Có đôi khi thích chỉ là một loại cảm giác, không thể miêu tả được.”
Lư Tỉnh Thế không nói gì về câu trả lời của cậu:
“Cậu là nghiêm túc?”
An Sâm mỉm cười, dáng tươi cười mang theo một loại tự tin và ung dung đặc biệt:
“Em là loại người gì, sư huynh hẳn đã biết.”
Lư Tỉnh Thế mỉm cười, nhả ra một hơi khói:
“Anh tin thủ đoạn của cậu. Nhưng Tỉnh Trần cũng không còn là nó trước đây nữa, sau tai nạn xe lần này nó thay đổi rất nhiều, cậu không nên quá tự tin, cẩn thận ăn trộm gà không được còn bị mổ mắt.
An Sâm nhẹ giọng cười:
“Mỏi mắt mong chờ đi.”
Thú vị. Lư Tỉnh Thế cuối cùng cũng dập tắt điếu thuốc, khóe môi nhếch lên kết một câu:
“Đừng để cho nó chạy.”
…
Lư Tỉnh Trần thật vất vả mới nhìn thấy được An Sâm trên bữa tiệc, đang muốn nói chuyện vài câu với cậu ta, Dương Tĩnh An đã đến, có chút áy náy nói:
“Tôi không nghĩ lại nhiều người như thế.”
Lư Tỉnh Trần cười nói:
“Cậu có lãi rồi. Tháng sau công ty và fan của cậu sẽ tiếp tục làm sinh nhật cho cậu, quà tặng có thể nhận những hai lần.”
Dương Tĩnh An không nói gì nhún vai, giống như lúc này mới nhìn thấy An Sâm, nói:
“Không ngờ phó Tổng Giám đốc cũng đến rồi.”
Nói rồi liếc mắt nhìn hai người, mỉm cười nói:
“Không ngờ lại như hình với bóng với Tổng Giám đốc Lư như thế.”
An Sâm lạnh nhạt nói:
“Tôi không đi cùng anh ta. Đây là quà sinh nhật tặng cậu. Sinh nhật vui vẻ!”
Cậu lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ, Dương Tĩnh An nhận lấy, xem qua nhưng cũng không để ý, lễ độ nói:
“Cảm ơn.”
An Sâm nói:
“Tôi qua bên kia xem một chút.”
Sau khi An Sâm rời đi, Lư Tỉnh Trần đang muốn lấy quà của mình ra, Dương Tĩnh An lại nói:
“Tỉnh Trần, chúng ta đi sang bên kia một chút đi.”
Lư Tỉnh Trần ngày bé cũng hay đến nhà lớn của nhà họ Dương, vô cùng quen thuộc. Anh còn muốn bắt chuyện với Dương Tĩnh Thành một chút, nhưng nếu như Dương Tĩnh An đã nói như thế, liền đi theo cậu ta là phía sau.
Nhà lớn nhà họ Dương là kiểu cổ, diện tích đất cực lớn, vườn hoa phía sau tầng tầng hoa lá xanh biếc, phong cách hoàn toàn khác với nhà họ Lư. Lư Tỉnh Trần khi còn bé thích nhất là chơi trốn tìm cùng hai anh em Dương Tĩnh Thành ở đây.
Đêm nay Lư Tỉnh Trần cảm thấy Dương Tĩnh An hình như có tâm sự gì đó. Hơn nữa tiếng động trong nhà lớn náo nhiệt ầm ĩ, phía sau yên lặng lại chỉ có hai người bọn họ, cảm giác có chút quái dị.
“Tĩnh An, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Dương Tĩnh An dừng lại bên một gốc cây đại thụ. Ánh trăng đêm nay mờ ám, khiến bóng dáng cậu ta hoàn toàn bị bao phủ dưới bóng cây.
“Tỉnh Trần, anh có tin tưởng con người có kiếp trước không?”
Lư Tỉnh Trần trong lòng hơi dao động, nói
“Vì sao lại hỏi như thế?”
“Anh tin không?”
Con ngươi màu xanh da trời của Dương Tĩnh An dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng nhu hòa, dường như có một loại đau thương không thể nói rõ, Lư Tỉnh Trần nhìn vào, đáy lòng không khỏi mềm nhũn, nói:
“Tin.”
Dương Tĩnh An gấp gáp nói:
“Vậy anh có biết kiếp trước của mình không?”
“A, cậu là đang nói đùa? Chẳng lẽ cậu biết?”
Không ngờ Dương Tĩnh An lại gật đầu, nói:
“Tôi từ nhỏ thường có một giấc mơ, thời đại ở trong mơ dường như cách nơi này rất xa. Có một người, tên của người ấy là… Ký Nô.”
Lư Tỉnh Trần chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức thay đổi. Loại thay đổi này quá mức rõ ràng, Dương Tĩnh An nhìn thấy vô cùng rõ.
Ánh mắt cậu ta sáng lên:
“Anh biết tên này đúng không? Anh, anh…”
Tiếng nói của Lư Tỉnh Trần có chút nghẹn lại:
“Trong giấc mơ của cậu có người nào? Người kia… có quan hệ gì với cậu?”
“Là người rất quan trọng của tôi! So với sinh mạng của tôi còn quan trọng hơn!”
Dương Tĩnh An kích động bước lên phía trước, nói năng có chút lộn xộn:
“Anh là người kia đúng không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đã có cảm giác là anh… Tôi biết. Anh chính là Ký Nô đúng không? Tuy rằng gương mặt hoàn toàn khác, nhưng tôi có thể nhận ra anh… Anh có còn nhớ không?”
Đầu óc Lư Tỉnh Trần có chút hỗn loạn:
“Tôi…”
Đây là chuyện gì chứ? Vì sao Dương Tĩnh An có thể gọi ra tên thân mật kiếp trước của anh? Thân là Hoàng đế, tục danh của Thịnh Huy đế có rất ít người biết, huống chi còn là cái tên thân mật như vậy? Có thể gọi anh như thế, chỉ có Thương Hải.
Anh hơi chấn động, mắt mở to nhìn Dương Tĩnh An chằm chằm.
Lẽ nào, lẽ nào cậu ta mới là Thương Hải? Bằng không sao cậu ta có thể biết tên thân mật của mình?
Anh nắm chặt hai vai Dương Tĩnh An, gầm nhẹ nói:
“Nói cho tôi biết cậu là ai?! Vì sao cậu lại biết cái tên kia!?”
Dương Tĩnh An ngây người nhìn anh, nhẹ giọng nói:
“Anh cũng nhớ rõ, có đúng không?”
“Cậu nói cho tôi biết trước, cậu là ai? Vì sao cậu lại biết cái tên kia?”
Dương Tĩnh An cười nhẹ:
“Bởi vì chúng ta vẫn luôn cùng nhau mà. Ký Nô…”
“Cậu… Lẽ nào cậu thực sự là…”
Vẻ mặt Lư Tỉnh Trần trở nên mờ mịt và nghi hoặc.
Anh đang muốn gọi lên tên của Tiêu Thương Hải, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ho khan truyền đến từ phía sau.
Truyện khác cùng thể loại
151 chương
47 chương
50 chương