Thập phương vô địch
Chương 2 : võ công
Tìm đến cái bẫy, trầm vân liền nhìn thấy một con heo rừng bị mắc vào, chân heo không ngừng đạp loạn tìm đường thoát, thân heo đen sậm, lông mao tua tủa, đây là một đầu heo dừng trưởng thành, khí lực cực mạnh vùng vẫy như muốn kéo đổ cái bẫy, nhìn nó vùng vẫy như vậy đích thị là mới bị sập bẫy không lâu, nếu mà trầm vân đến muộn một chút nữa là nó có thể thoát ra được. nhưng con heo rừng này làm sao có thể thoát được ma trảo của trầm vân.
Hắn lặng lẽ nhặt lên một tảng đá xanh cạnh gốc cây, lấy hết xức giơ lên thật cao mặc niệm
“heo rừng a heo rừng, thế đạo lòng người hiểm ác, ngươi chẳng may rơi vào tay ta cũng coi như là duyên số, chúc ngươi kiếp sau đầu thai làm người”
Rồi hắn thả tảng đá vào đầu con heo rừng “hóa kiếp” cho nó
Tìm đến bờ suối, làm sạch sẽ con heo rừng, trầm vân đánh lửa, treo lên nửa con heo rừng rồi nướng ăn, chỗ còn lại hắn để lên vách núi phơi nắng, ý định làm thịt khô
Nhìn về phía con heo rừng đang được nướng trên ánh lửa sáng sớm, trầm vân trong long mờ mịt, không biết bắt đầu từ đâu, cỗ thân thể nhỏ xíu này lộ ra như vậy bất lực, gia cảnh hèn mọn, đến việc kiếm ăn hắn cũng phải tính toán chi li vì theo hắn biết mua đông ở trong rừng rất khó tìm thức ăn vì dã thú đến trốn đi ngủ đông, mà bản thân không có chỗ nương tựa, lòng người ở thế giới này còn vô tình hơn cả kiếp trước của hắn, trốn trước cửa người ta ngủ còn bị đuổi đánh chứ nói gì chui vào ở để tránh rét.
Ở trong rừng trường kỳ thì không thể nào, núi rừng hoang dã, dã thú nhiều như mây, chẳng may đụng phải một đầu hổ bảo thì chỉ có chết chứ không thể nghi ngờ.
Hoàn cảnh xã hội cổ đại, nhưng hắn thân là một tên ăn mày, vốn không được ăn học dùng thủ đoạn đào tường khoét vách còn được chứ, dùng tri thức để leo lên làm tinh anh của xã hội thì không thể nào.
Hắn không muốn tiếp tục làm ăn mày
Cũng may tính cách lạc quan, tuy rằng không có đầu mối trầm vân vẫn phải động viên mình cố gắng sống sót. hắn định ra mục tiêu là phải học lấy chữ, sau đó dùng phải thủ đoạn, cố gắng thoát nghèo, tiến lên giàu có.
Khó là sống đến lúc trưởng thành đã
Cỗ thân thể này quá nhỏ yêu, sống được qua một ngày đã là trật vật, nói chi là kiếm tiền đi học.
Miên man suy nghĩ không biết lúc nào, qua một hồi lâu, khi trầm vân đang chăm chú nướng thịt heo rừng, thì một tiếng bước chân truyền đến, trầm vân giật mình, quay lại đằng sau.
Một khuôn mặt hèn mọn cười cười, trên vai còn đeo một bao vải to, nước rãi không ngừng chảy ra, quần áo tả tơi, tóc tai bù xù không khác gì trầm vân, ánh mắt không ngừng nhìn về phía con heo rừng như thể nhìn thấy mĩ nhân, mũi không ngừng hít mà từng hơi mỡ tỏa ra như thể hắn đang thưởng thức mĩ vị nhân gian.
Người này khoảng trừng ba mươi đến bôn mươi tuổi bộ dáng, theo trầm vân đánh giá thì cũng là ăn mày, bị mùi thơm của thịt quay dẫn dụ mà tới.
Trầm vân đang ngồi đánh giá tên ăn mày hèn mọn thì hắn bỗng nhiên tiến đến, hèn mọn cười nói với trầm vân,
“xin chào tiểu đại gia, tại hạ đi ngang qua rừng núi, ngờ đâu ngửi đến mĩ vị nhân gian, đi đến thì thấy đại gia thần thái anh tuấn phi phàm, chắc hẳn tài nghệ xứng danh thiên cổ, kẻ hèn mong đại gia chiếu cố cho tại hạ nếm thử một chút, như vậy cả đời này không có gì đáng tiếc”
Trầm vân nghe đến thì giật mình
“ăn mày mà còn nhiều chữ như vậy”?
Đánh giá thấy tên ăn mày này nói chuyện lịch sự, lại nịnh bợ dễ nghe, nhìn qua hắn là một tên ăn mày, hẳn là bụng đói, cộng them trầm vân vốn cũng là một tên ăn mày rất là thông cảo cho các “đồng nghiệp” chịu bụng đói, nên hắn cũng định chia sẻ một chút cũng chẳng mất cái gì
“đại ca cứ tự nhiên, nửa con heo rừng này tiểu đệ ăn cũng không hết, hôm nay có người cùng thưởng thức thật sự là có duyên a”
Tên ăn mày cũng giật mình, không ngờ là dễ dàng chia sẻ như vậy, cứ tưởng phải trải qua một trận đánh giết, trong lòng hắn đang nghĩ nếu không xin được thì sẽ nhào đến đánh cướp con heo rừng này, vì dù sao nhìn trầm vân tuổi tác không lớn, trên người lại bầm dập, chắc chắn không đuổi kịp hắn.
Nếu người khác đã mời thì hắn cũng chẳng đánh cướp làm gì. quá mệt, cướp được miếng thịt theo thì sức lực cướp thịt cũng tiêu hết của hắn miếng thịt heo.
Thế là tên ăn mày cười hả hả ngồi xuống bên cạnh đống lửa, xoa xoa tay nói
“không ngờ tiểu đại gia lại hào phóng như vậy, tâm tính thật là thiện lương, tại hạ thật phải mở rộng tầm mắt,
Tên ăn mày cảm thán nói
“không có việc gì, không có việc gì”
Trầm văn lắc đầu nói, dù sao cũng là một bữa thịt, hắn vốn là người “lương thiện” ăn cắp cũng vốn là để sinh tồn, vả lại hắn cũng hiểu cái khổ của đói bụng, chia cho người khác cũng không làm sao ha?
Nhìn đến heo rừng đã chín, trầm vân nhào đến xé miếng đùi heo mà gặp ngấu nghiến, tên ăn mày thấy vậy cũng nhào đến xé thịt theo mà ăn,
Hai tên ăn mày vốn là đói bụng, không nói một lời, cắm cúi ăn không ngừng, đến khi đánh bay nưa con heo, chỉ còn chừa lại xương, cả hai ngồi ôm bụng, ợ ra hai tiếng thỏa mãn.
Cơm nước no nê tên ăn mày hiếu kỳ hỏi trầm vân
“tại hạ tên là tiểu la, xin hỏi tôn tính đại danh của đại gia”?
Nghe vây trầm văn lắc cái đầu nhỏ nói
“ta tên trầm vân, mà đại ca cũng đừng kêu ta là đại gia, ta cũng giống như huynh là một tên ăn mày, nay đây mai đó mà thôi”
Nghe đến vậy tiểu la lắc đầu cười cười,
“thật ra không phải ăn mày”
“cái gì!”
Trầm vân giật mình quay đầu ra nhìn tiểu la, nhìn hắn giống ăn mày còn hơn cả ăn mày, mà dám bảo mình không phải ăn mày.
Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của trầm vân, tiểu la cười cười giải thích
“ta vốn là một chủ hiệu sách, trong một lần đi theo thương đội, không may gặp đánh cướp, tiền bạc bị bọn cướp lấy sạch, sách quý cũng bị bọn cướp lấy hết, may mà bọn chúng còn thương tình thả cho ta một bộ quần áo cùng vài quyển sách phổ thông làm tiền vốn mà về quê, lang thang đi gần cả tháng, cuối cùng sắp về được nhà ở thành lạc tiêu thì gặp tiểu huynh đệ”
Nghe đến vậy trầm vân gật đầu ra vẻ hiểu, bị cướp hết tiền bạc, lại còn phải đi bộ về quê hương thì dù là mặc cẩm y ngọc thạch cũng biến thành bộ dạng một tên ăn mày,
“ta đã hiểu”
Nhìn thấy bộ dáng của trầm vân, lại thấy tên tiểu tử này một bộ ngây thơ trong sáng, tiểu la liền nghĩ ra một chủ ý, hắn bỏ tay nải xuống lấy ra 4 quyển sách được bọc trong giấy dầu chống thấm nước, đưa cho trầm vân
Trầm vân mờ mịt nhìn ba quyết sách tỏ ra không hiểu gì cả, vì hắn vốn không biết chữ
Nhìn trầm vân một mặt mờ mịt, tiểu la mới xực nhớ ra là trầm vân chỉ là tiểu ăn mày, làm sao biết được chữ, thế là liền mở miệng nói cho trầm vân
“đây là quyển sách tu luyện võ công phổ thông, mấy tên cường đạo ăn cướp của ta thấy không đáng tiền nên không lấy, vì cảm tạ huynh đệ cho ăn một bữa, ta liền đưa cho huynh đệ vậy”
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm
Truyện khác cùng thể loại
528 chương
126 chương
226 chương
629 chương
850 chương