Bạo Chúa
Chương 1 : Xuyên không? Thà không xuyên!
Hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ. Mọi thứ thật hỗn loạn. Miệng hắn khô khốc, bụng thì nhộn nhạo. Hắn muốn nôn ra, nhưng dường như cơ thể này không phải của hắn. Cảm giác còn tệ hơn cả chết. Tại sao hắn biết là nó tệ hơn cả chết? Rất đơn giản, vì hắn đã chết một lần rồi!
Những ký ức lộn xộn ùa tới. Một thế giới tăm tối, mù mịt. Dường như có một thứ gì đó đang đuổi hắn. Hắn vấp ngã, đập đầu vào cục gạch. Bóng tối bất tận. Hắn cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Và sau đó hắn gặp... gặp cái gì ấy nhỉ? Hắn không tài nào nhớ nổi! Tiếp đó hắn tiến vào một cái ống vô cùng nhỏ! Hắn vốn không phải là người có chứng sợ không gian hẹp, nhưng cái cảm giác bị nhét vào một cái ống chật cứng sau đó trượt mãi, trượt mãi trong vô tận thật sự không vui chút nào đâu!
Hắn đứng dậy, cảm nhận cơ thể suy kiệt lung la lung lay của mình. Hắn đang ở trong một túp lều vải hôi hám mục nát đầy mùi ẩm mốc, và người hắn thì bẩn thỉu như thể rất nhiều ngày rồi chưa được tắm vậy. Túm lấy một miếng huy hiệu bằng kim loại sáng bóng, mặt trước có khắc hình con rắn nuốt đuôi, hắn nhìn vào hình bóng phản chiếu của mình.
Thân thể này rất trẻ, tóc tai thì bù xù. Chỉ nhìn qua thôi hắn cũng cảm thấy được một vầng hào quang "kẻ thất bại" đang lan tỏa ra xung quanh mình. Quần áo thì nhàu nát cũ kĩ, tay chân người ngợm yếu ớt, gương mặt thì lúc nào cũng chực như sắp khóc. Loại người như này sẽ luôn là cái đích của sự chỉ trích, hắn có quá thừa kinh nghiệm để đưa ra kết luận này rồi!
Đột ngột có tiếng người bước bên ngoài căn lều của hắn! Đó là hai người đàn ông, người nào cũng mặc trang phục đẹp đẽ bóng loáng. Hắn không biết tại sao mình có thể hiểu hết những gì họ đang nói, có lẽ là do hắn được thừa hưởng một ít mảnh ký ức từ chủ nhân cũ?
- Xin chào, thành viên Johny Ouro. Hôm nay chúng tôi thay mặt Liên minh các chủ nô đến để thu phí thành viên của cậu!
Phí thành viên? Liên minh chủ nô? Cái quái gì vậy? Đầu óc hắn rối như tơ vò! Ít nhất hắn biết cái tên mới của mình, Johny Ouro! Một dòng họ lạ quá!
Một trong hai người đàn ông nắm lấy cổ áo Johny, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất, dí sát mặt Johny vào mặt hắn.
- Quý ngài Johny Ouro không định quịt tiền hội phí đâu đúng không? Tiểu nhân xin nhắc nhở trước cho ngài hay, nếu như ngài dám làm thế, Liên minh sẽ dùng mọi cách để thu hồi khoản nợ của mình, đồng thời tước bỏ vĩnh viễn quyền được bảo vệ của thành viên đối với ngài! Tiểu nhân khá chắc là ngài sẽ không muốn lăn lộn cùng bọn sâu bọ ngoài Xóm liều này đâu nhỉ?
Johny biết hắn cần phải làm gì đó ngay, nếu không mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng hỏng bét!
- Hiện tại trên tay tôi chưa có tiền mặt! Liệu hai anh có thể cho tôi khất vài hôm không?
Hai gã quay sang nhìn nhau, cười phá lên, rồi thụi cho Johny một cú đau điếng vào bụng. Sống trong một xã hội văn minh, nên chưa bao giờ Johny phải nếm trải cảm giác đau đớn đầy lạ lẫm này. Cú đấm giống như một chậu nước lạnh, tạt vào tâm trí chưa kịp điều chỉnh của hắn, nhắc nhở hắn rằng hắn đã lạc sang một thế giới khác, và có vẻ thế giới này người ta thích dùng nắm đấm hơn, cho dù là họ có mặc đẹp đẽ như nào!
Gã vừa đấm Johny ngồi thụp xuống, đưa tay nắm lấy tóc Johny kéo lên. Gã đưa chiếc lưỡi thâm sì dài ngoằng ra liếm một đường trên má Johny, khiến cho da gà trên người hắn rơi lả tả!
- Theo quy định, mày có ba ngày trễ hẹn nộp phí! Sau ba ngày, Liên minh sẽ bắt đầu tiến hành thu hồi khoản nợ của mình. Với một thằng thất sủng khố rách áo ôm như mày thì chỉ có một con đường duy nhất là bị bán thành nô lệ để trả nợ thôi, chứ loại yếu ớt như này có đem làm pin cũng không đắt! Lúc đó tao sẽ mua mày, để thử xem thằng trai lơ cưng của cố tử tước Tiranly có thật "ngon" như trong lời đồn không?
- Mày đừng quên nhắc cho quý ngài Johny đáng khinh là do Liên minh cảm thấy nghi ngờ về khả năng thực tế của hắn, thế nên nếu như hắn không thể đào tạo ra một nô lệ hạng D- trong vòng một năm thì Liên minh sẽ tước bỏ danh hiệu thành viên của hắn. Lúc đó mày muốn thì chỉ cần ra Xóm liều tóm là xong, đỡ phải tốn phí tiện thế còn gì!
Hai gã cười khả ố, rời đi, bỏ mặc Johny nằm ôm bụng lại. Cảm giác nhục nhã và ghê tởm lan tỏa khắp người hắn! Hắn là ai, là người thắng cuộc, là kẻ thành đạt! Nào có kẻ ngạo mạn nào có thể nuốt trôi được cơn ức này! Hắn nhắm mắt lại, cố gắng mò mẫm trong đầu mình xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!
***
Dựa vào những ký ức vụn vặt trong đầu mình, Johny thở dài. Cái này giống như khởi đầu một trò chơi với độ khó cao nhất, và bẫy tử vong ẩn nấp khắp mọi nơi vậy!
Johny Ouro - nói đúng hơn là chủ cũ của thân thể này, là một kẻ thất bại. Thất bại đến tận xương tủy!
Johny cũng không đến từ thế giới này. Ở thế giới của Johny, hắn chỉ là một thằng nhóc mười sáu vừa lên cấp ba, với ước mơ duy nhất là được nắm tay con gái và... đái lên người họ! Vâng, "hắn" là một thằng nhóc bệnh hoạn với những sở thích tình dục kì lạ vậy đấy! Nếu như những đứa trẻ đồng trang lứa đang vì hormone quá thừa mà phát tiết vào vận động hoặc thậm chí là đi cưa gái, thì Johny co mình trong một cái vỏ ốc, tưởng tượng ra những hình ảnh kì lạ về một cô bạn gái xinh đẹp hoàn hảo.
Cũng phải thôi, thằng nhóc này không có tài năng gì, thậm chí có thể nói là hơi đần một chút. Nó không luyện tập bất cứ môn thể thao cơ bắp gì, vậy nên cơ thể của nó yếu ớt một cách trầm trọng. Johny cao khoảng một mét bẩy, nặng cỡ năm mươi cân, cộng thêm với quanh năm trốn trong phòng đọc sách báo đen khiến cho nó giống y như mấy thằng... người ta hay miệt thị là gì nhỉ, những kẻ ăn bám? Đại khái vậy! Đầu to mắt cận, tóc tai bù xù, cơ thể lẻo khoẻo, da trắng xanh tái nhợt vì thiếu nắng, tính cách thì tự ti ít nói, Johny luôn là một đối tượng bị bắt nạt trong lớp. Chính vì không có cô gái nào chịu làm quen với một thằng phế vật như vậy, cho nên Johny chỉ có thể phát tiết những suy nghĩ tình dục của mình lên người bạn gái ảo. Nó đọc quá nhiều những cuốn truyện cấm, từ những cuốn tình cảm trong sáng, dần dần chuyển sang đen tối bệnh hoạn đồi trụy nhất mà con người có thể nghĩ ra. Nó bị cuốn hút bởi những hình ảnh ấy, và luôn luôn muốn được thực hành chúng lên một người bình thường.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như vậy, thì có lẽ năm sau Johny sẽ bị t*ng trùng chạy lên não, sẽ bắt cóc một cô bạn cùng lớp, hãm hiếp tra tấn hành hạ cô ta đến chết, và may mắn thoát tội vì đất nước hắn sống miễn án tử cho trẻ vị thành niên dưới mười tám tuổi đấy. Chỉ tiếc, hoặc cũng có thể nói, may mắn thay, Johny bị cuốn vào Sương mù. Nó được một vị quan chức cấp cao của Ouro cứu, và xin trở thành người hầu cho vị này. Mặc dù có chút vấn đề về thể lực và thời trang, nhưng xét cho kĩ thì Johny cũng khá... xinh trai, so với những đứa trẻ mười sáu tuổi khác. Và cái vị quan chức đáng kính nọ thì có sở thích hơi dị thường tí thôi! Chỉ biết là sau một thời gian "phục vụ", Johny đã được vị quan chức nọ xin cho một vị trí ở Liên minh chủ nô, trở thành một vị chủ nô được liên minh thừa nhận và bảo hộ. Vốn dĩ lão ta chỉ muốn cho Johny trở thành một cư dân của Tòa Thành Trắng thôi - chỉ cần có thể tìm được một việc làm chính thức là được. Nhưng khổ cái thằng bé này ngu xuẩn và vô dụng vô cùng, làm cái gì cũng hỏng, cho nên không chỗ nào dám nhận một ôn thần như thế này. Cực chẳng đã, lão ta mới đành phải tìm tới cách cuối cùng để một người có thể có quyền công dân - đó là trở thành một thành viên của liên minh.
Quá kinh tởm! John rùng mình.
Thật không thể tin được lại có loại phế vật chìa mông cho người ta thông để sinh tồn thế này! Không chỉ là đàn ông, mà với tư cách của một con người, hắn cũng ghê tởm những kẻ vì mạng sống mà bán đứng mọi thứ như thế này! Nếu như phải luồn cúi để sinh tồn, thà rằng hắn chịu chết cho xong!
Sau khi vị tử tước đáng kính nọ chết, người nhà của lão bắt đầu tìm cách xua đuổi Johny ra khỏi nhà, để tránh phải phân chia tài sản cho thằng trai lơ này! Không tiền bạc, không nhà cửa, lại thân cô thế cô, cực chẳng đã Johny Ouro phải mang theo chút tiền bạc ít ỏi để dành được của mình trốn tạm ra Xóm liều ở bên ngoài tòa thành để ở. Mua sắm căn lều rách này cùng với một ít đồ hộp đã tiêu tốn gần hết của cải của hắn, và giờ thì Johny "mới" đang phải tìm cách để giải quyết khoản nợ hội phí của mình, nếu không thì ba ngày sau hắn sẽ bị thằng biến thái kia thông đít mất!
Truyện khác cùng thể loại
315 chương
73 chương