Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 89 : Anh em, bất hòa
Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Hàn Thanh Tùng nói: “Chờ một chút đi, nếu đã đồng ý kết hôn thì cậu ta sẽ không nuốt lời.”
Không nói mình là công an, nhà mẹ đẻ lại có bốn anh em, nhà trai cũng không dám chậm trễ như thế, vậy chắc chắn có việc.
Lúc này Hảo Điền và mấy anh chị em Đại Vượng cũng đến, cô lấy chồng nên cháu trai cháu gái phải đến đưa tiễn.
Hàn Kim Ngọc ở trong phòng, nóng lòng như lửa cháy, thấy bọn họ lại đây thì nổi cáu, mắng: “Cả một đám lúc cần thì không thấy mặt, không cần thì có mặt kiếm đồ, các người đến thì sao, không đủ đáng ghét hay sao?”
Cô ta vừa nói như thế, Đại Vượng xoay người liền dẫn em trai em gái đi. Nó vì lễ phép mới đi một chuyến, nếu như không đến sẽ làm cho người ta chỉ trích cha mẹ không biết điều, thế mà không để các con đi đưa gả cho cô, cũng không phải thật đến đưa cô ta, cô tưởng rằng mình có mặt mũi lắm ư.
Nhìn mấy người Đại Vượng đi, Hàn Kim Ngọc lại tức giận: “Một câu nói cũng không cho nói, trong mắt còn có người cô như tôi không hả? Có người làm cháu nào như chúng mày không?”
Trừ bà Hàn cũng không có người giúp đỡ cô ta, thậm chí chị dâu cả Hàn cũng bảo Hảo Điền và Cốc Mễ rời đi, đừng ở chỗ này nhìn sắc mặt cô ta.
Người lớn ở nơi này vì trách nhiệm với cái nhà này, mặc kệ cô ta làm gì thì cũng chỉ khiến cho người ta chê cười.
Hàn Kim Ngọc ở nhà vừa khóc vừa vội, sau hai tiếng, rốt cuộc có hai người đàn ông cùng hai người phụ nữ đến đây, Hàn Kim Ngọc thấy người nhà trai, liền quay đầu vọt vào núp trong nhà, la hét không lấy chồng.
Tự nhiên không ai để ý cô ta, mấy người anh cả Hàn đón tiếp người đón đâu.
Hai người đàn ông một người nhã nhặn, một người cao lớn thô kệch, hai người phụ nữ một người nhìn cười híp mắt vô cùng hiền hòa, giống như người thành phố, một người cường tráng nhất thời da mặt đen vàng, nhìn giống như người phụ nữ có chồng ở nông.
Bọn họ đẩy một chiếc xe đạp, còn gánh hai hộp đựng thức ăn.
Nhà chồng Hàn Kim Ngọc nói mấy thứ kia là lễ hỏi bao gồm: xe đạp, máy radio, đồng hồ đeo tay không cần đưa đến nhà họ Hàn. Bởi vì rước dâu phải đạp xe đạp, Liễu Hạo Triết đeo đồng hồ cho Hàn Kim Ngọc mang xuất giá, máy radio để ở tân phòng.
Cho nên bọn họ chỉ mang hai gánh thức ăn đến đây, coi như cho chú rể cô dâu mời khách ở nhà mẹ đẻ. Lại nói đây cũng xem như tốt, dù sao rất nhiều nhà cũng không có cái này.
Anh cả Hàn xem một chút: “Chú rể đâu?”
Người đàn ông nhã nhặn kia lau mồ hôi, áy náy nói: “Nhưng… Ai da, cũng thật xui xẻo. trên đường đạp xe Hạo Triết bị vấp phải tảng đá té ngã, chân bị kẹt dưới đáy vô cùng khó khăn nên không có cách nào tới đây. Chúng ta giữ lại một người đưa cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy đưa xe cho chúng tôi đẩy đến đây để cho anh vợ đạp xe lúc đưa hôn.”
Người phụ nữ trong thành phố kia cũng nói dạ, thật sự không tốt lắm, thật là bị bắt buộc.
Hàn Kim Ngọc ở trong phòng nghe thấy, bực bội: “Đây chính là sự thuận lợi của tôi hả, lại không đến trên đầu tôi.”
“Em gái, giờ không còn sớm, chúng ta còn phải lên đường đi. Không bằng sớm một chút ăn cơm rồi đưa hôn?” Người phụ nữ hiền hòa cách cửa sổ khuyên.
Trong nhà bà Hàn và Hàn Kim Ngọc còn đắn đo.
Anh cả Hàn gấp đến độ nhìn thẳng chị dâu cả và Lâm Lam, muốn hai người đi khuyên nhủ.
Lâm Lam cũng không nhúc nhích, mình mới không đi đâu, chị dâu cả Hàn do dự, mặc dù cô chán ghét Hàn Kim Ngọc, nhưng chuyện này cũng quan hệ mặt mũi nhà cũ họ Hàn.
Hàn Thanh Tùng lại đến trước cô một bước đi vào, nhìn Hàn Kim Ngọc một cái: “Nếu không muốn gả thì bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.”
Anh nói thật lòng nhưng Hàn Kim Ngọc cho rằng anh chê cười châm chọc mình, lập tức nhảy xuống: “Em đây không phải thu dọn đồ đạc sao?”
Hàn Thanh Hoa cũng cười nói: “Thu dọn đồ đạc, tranh thủ đi, đừng làm lỡ giờ lành.”
Phía ngoài mấy người đến đón đâu lúc này mới rảnh nói chuyện cùng người nhà họ Hàn giới thiệu một chút, Hàn Kim Ngọc đều biết tất cả bọn họ.
Nhã nhặn là hai vợ chồng, nam chính là đồng nghiệp của Liễu Hạo Triết, tên là Lý Triệu Long. Hai người tráng kiện cũng là hai vợ chồng, em họ của người thân bên nhà Liễu Hạo Triết tên là Liễu Đại Xa.
Lý Triệu Long một bên nói xin lỗi, vừa móc thuốc lá từ trong túi quần ra mời ông Hàn, anh cả Hàn mấy điếu.
Ông Hàn lắc đầu không muốn, anh cả Hàn không hút thuốc lá, mặc dù anh hai Hàn không hút thuốc lá lại nhận lấy mấy điếu, cầm một điếu gắm lên lỗ tai, anh ta nhìn thấy mấy cán bộ nông thôn hay làm như vậy.
Lý Triệu Long đốt thuốc đưa cho Hàn Thanh Tùng, Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Không hút.”
Lý Triệu Long liền cười cười, vừa đốt quẹt diêm châm lửa cho ông Hàn đốt đầu nõ điếu, cũng đốt thêm cho anh hai Hàn. Hắn vừa hút thuốc lá vừa nói chuyện cùng mấy người, hắn thân thiện lại hay nói, nói một chút về việc nhà nông trong thôn, công điểm, thu hoạch, rồi hãy nói đến thu hoạch tuyết năm sau, đây đều là chủ đề nhóm xã viên ở nông thôn vui lòng tham dự.
Hàn Thanh Tùng: “Liễu Hạo Triết bị thương nghiêm trọng không?”
Lý Triệu Long cười khổ: “Có chút nghiêm trọng, lúc ấy mắt cá chân sưng lên. Cậu ấy còn muốn cắn răng kiên trì đến đây, đáng tiếc quá chật vật tôi liền không để cậu ấy đến đây, tránh lúng túng.”
Hàn Thanh Tùng lại gật đầu: “Thương gân động cốt, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Bên kia Hàn Kim Ngọc đã nghe vợ Lý Triệu Long sinh động miêu tả lại quá trình Liễu Hạo Triết té bị thương như thế nào, lúc này cũng không còn tức giận chỉ gấp muốn chết, hận không thể lập tức đi ngay.
Vợ Lý nói còn phải ăn cơm, dù sao nghi thức nên có đều phải cử hành hết, đây cũng là phong tục.
Hàn Kim Ngọc lại bắt đầu thúc dục, để bà Hàn nhanh lên một chút, lại ghét bỏ chị dâu Hàn kéo dài thời gian: “Các người làm gì cả rồi, đều đã đến trưa còn không biết lề mề cái gì.”
Vừa nói cô ta còn dùng sức trợn trừng mắt nhìn Lâm Lam một cái: “Lại không mong tôi được tốt chứ gì.”
Hàn Thanh Hoa đẩy cô ta một cái: “Chị, chị cũng đừng nói lung tung, lấy chồng rồi sau này mọi người hằng năm ít gặp nhau, đến lúc đó chị cũng biết rõ anh trai chị dâu thân thiết thế nào.”
“Chị nói bọn họ cũng sẽ không mất miếng thịt nào.” Hàn Kim Ngọc vẫn tức giận bất bình, cô ta xem trừ ba chị dâu không thấy bọn nhỏ đâu, không nói Hảo Điền Cốc Mễ, ngay cả mấy người Đại Vượng Mạch Tuệ cũng không thấy.
Cô ta lại không vui: “Đám cháu trai cháu gái không thấy đâu, cô của chúng sắp gả ra ngoài, cũng không đến đưa tiễn?”
Lâm Lam: cô là ai chính cô còn không biết sao? Không phải mới vừa rồi bị cô đuổi đi hết rồi sao? Có phải cô mắc bệnh mau quên à?
Hàn Kim Ngọc lại oán trách với bà Hàn và anh cả Hàn, nói người trong nhà không tôn trọng cô: “Con còn muốn đưa kẹo quân cờ cho cháu trai cháu gái đây.”
Bên kia Đại Phú, Cao Lương, Tiểu Phú ba người nghe thấy được chia kẹo quân cờ, lập tức đã chạy đến gọi: “Cô, cô.”
Hàn Kim Ngọc nhìn đầu tóc Đại Phú ngổn ngang giống như cỏ dại, phía trên còn có thể nhìn thấy con rận bò, Cao Lương cũng vô cùng bẩn, Tiểu Phú còn thòng lòng nước mũi, so với mấy đứa nhỏ nhà Lâm Lam thật đúng là trời đất cách biệt, rõ ràng cũng không coi là xấu, thoạt nhìn lại xấu muốn chết. Hơn nữa bọn nó từ cuối mùa thu đều không tắm rửa, mấy tháng qua đi, trên người có mùi gay mũi khó ngửi.
Cô ta lập tức che mũi, không nhịn được phất tay đuổi bọn nó: “Tránh ra tránh ra, thúi muốn chết.”
Anh cả Hàn thấy giờ giấc cũng không còn sớm, vẫn là sớm ăn cưới một chút.
Bọn người Lý Triệu Long mang hộp thức ăn đến, bên trong là bánh hỉ, thịt đầu heo, cá, trứng chiên, viên Tứ Hỉ các loại… tổng cộng tám món ăn, lúc đến đây đều đông cứng rồi, đặt ở trong bát hâm nóng, cộng thêm món ăn ở nhà cũ nên cũng được thông qua.
Lúc trước anh cả Hàn đã theo lời bà Hàn lên chợ mua rượu, lúc này vừa vặn lấy ra cho một người vừa ăn vừa uống.
Vốn hẳn nên mời toàn bộ các thím các mợ toàn phúc đến đây, nhưng Hàn Kim Ngọc phiền các cô xem náo nhiệt của mình, tự nhiên không chịu, chỉ người nhà mình ăn bửa cơm là được rồi.
Ăn cơm xong anh cả Hàn cùng Hàn Thanh Tùng hỗ trợ cột đồ cưới lên trên xe đạp, còn dư lại để Liễu Đại Xa gánh.
Tổng cộng hai chiếc xe đạp, Hàn Thanh Hoa đạp chiếc khác chở Hàn Kim Ngọc, một chiếc khác để Lý Triệu Long đẩy đồ cưới.
Nhanh đến ba giờ Hàn Kim Ngọc ăn táo đỏ, mì sợi, sủi cảo chưa chín kỹ, sau đó ra cửa.
Người bình thường xuất giá, thấy cảnh sinh tình, cũng sẽ ôm mẹ khóc rống một trận, nhưng Hàn Kim Ngọc nhớ nhung Liễu Hạo Triết, thúc dục nhanh lên một chút, sau khi lên xe đi, ngay cả đầu cũng không ngoái lại một lần.
Chị dâu cả Hàn phàn nàn với Lâm Lam nói: “Lòng dạ cũng thật ác độc, không hiếm lạ chúng ta cũng không sao, ngay cả cha mẹ ruột cũng không lưu luyến.”
Chị dâu hai Hàn cười khẩy nói: “Ai nha, tôi xem còn náo nhiệt đây này.”
Cô ở cùng một sân với Hàn Kim Ngọc, biết chuyện còn nhiều hơn chị em bạn dâu, bình thường nói xấu không ít, chỉ tiếc Lâm Lam không lời ong tiếng ve, cũng không thích tụ tập cùng chị dâu hai Hàn, cho nên chị dâu hai Hàn không có cơ hội khoe khoang nên đang khó chịu đây.
Cô ta chờ Lâm Lam tò mò hỏi cô ta, cô ta còn định bụng làm bộ làm tịch sau đó nói hai câu. Kết quả Lâm Lam căn bản không hỏi tiếp, Hàn Kim Ngọc thích làm sao thì làm, liên quan gì đến mình.
Chị dâu cả Hàn nhìn bóng lưng Hàn Kim Ngọc, còn có chút không dám tin, cầm cánh tay Lâm Lam: “Em dâu, em nói đây là thật?”
Lâm Lam cười nói: “Còn có thể giả nữa sao?”
Chị dâu cả Hàn thật sâu thở phào nhẹ nhỏm: “A di đà phật.” Cuối cùng đã đưa ôn thần đi rồi.
Chị dâu hai Hàn cười nói: “Chị dâu cả nên thắp hương đi, để cho cô ta đi gây họa cho nhà người ta.”
Anh hai Hàn nghe thấy cô ta mắng chửi em gái, trên mặt có chút không nhịn được, liền nói: “Mấy bà này mò mẫm toét miệng nói gì đấy.”
Chị dâu hai Hàn ngó chừng bà Hàn, cười có chút hả hê, con gái không còn ở trước mắt, xem bà ta còn nhai đi nhai lại với ai, kìm nén chết bà ta!
Lâm Lam lười tán dóc cùng bọn họ, không có chuyện gì cô liền trở về nhà, Hàn Kim Ngọc gả đi ra ngoài, trong lòng mọi người như có một tảng đá rơi xuống, tránh cho cả ngày nghe cô ta lại nói không lấy chồng lại thất bại gì đấy, thật đúng là đáng ghét.
......
Ngày hôm sau bọn nhỏ đi học, Hàn Thanh Tùng đi làm, buổi sáng Lâm Lam ở nhà may túi vây cho Tiểu Vượng cùng Tam Vượng. Cô để dành được một ít vải vụn, còn có Lâm Mai cho, đúng lúc may được một cái gì đó.
Quần áo Tam Vượng dễ dàng bẩn, mặc dù mặc áo khoác ngắn, nhưng áo khoác ngắn còn bẩn nhanh hơn người khác. Khí trời này không dễ dàng giặt giũ, cô may cho con áo choàng ngắn dễ mặc, cứ như vậy bao quanh trước ngực tất nhiên không thể bẩn, hai ngày giặt cũng dùng được.
Bây giờ Tiểu Vượng trừ đi theo Hoắc Duyên thổi sáo, kèn ác-mô-ni-ca, còn thích tô tô vẽ loạn tranh, đều là Lâm Lam mang bột nước giá rẻ về, bé vẽ tranh cũng rất hứng thú, tự nhiên Lâm Lam cũng không phản đối, chỉ là quần áo cũng dễ bẩn.
Cô đang chuyên tâm đạp máy may, thình lình nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của Hàn Thanh Hoa: “Chị dâu, một mình chị ở nhà sao?”
Lâm Lam theo bản năng nắm lấy cái dùi trong tay, giọng nói như bình thường: “Cậu và anh cả vừa trở về à? Người nhà họ Liễu tốt chứ.”
Hàn Thanh Hoa đứng ở cửa Tây cười với cô: “Rất tốt. Em ở bên ngoài gọi một tiếng chị không nghe, em liền dừng xe ở trong sân, thuận tiện đến đưa cho chị bánh hỉ và kẹo quân cờ.”
Lâm Lam muốn đi ra ngoài nói chuyện, lại thấy Hàn Thanh Hoa ngăn ở cửa, cô liền giả vờ không thèm để ý, nắm cái dùi tiếp tục làm quần áo: “Cậu để trên bàn đi, chị bận rộn lắm, không giữ cậu lại nói chuyện.”
Ban ngày nhà nông đều hay mở rộng cửa sân, có điều người bình thường đi ngang qua nhà người ta thấy cửa cổng mở rộng sẽ la lên một tiếng, chờ chủ nhà đi ra ngoài. Quan hệ khá hơn một chút sẽ đi vào trong sân, hoặc được sự cho phép của chủ nhà mới đi vào nhà. Người bình thường sẽ không ngay từ đầu liền tiến vào phòng ngủ nhà người khác, nếu mất đồ khó mà nói, mấu chốt là tránh tị hiềm.
Hơn nữa Lâm Lam và Hàn Thanh Hoa từng có xích mích thì càng phải tránh tị hiềm hơn, miễn cho người ta hoài nghi có lòng làm loạn.
Khi Hàn Thanh Hoa tùy tiện đi vào thì Lâm Lam lập tức khẩn trương phòng bị, nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Ở trong thôn Hàn Thanh Hoa không dám làm gì, hơn nữa cô cũng không cảm thấy ác ý trên người cậu ta. Nếu như cậu ta thật sự muốn ra tay với cô thì phải chịu cá chết lưới rách với cô, nên cô không sợ.
Hàn Thanh Hoa nhìn Lâm Lam quay đầu trở lại tiếp tục ngồi trên ghế làm việc, cũng không như hắn nghĩ sẽ có bộ dạng bối rối lo sợ, hắn vừa vào nhà đã đặt đồ vật xuống giường gạch, còn mình thuận thế ngồi xuống ở kháng.
Hắn đánh giá Lâm Lam từ phía sau, cười nói: “Chị dâu, kẹo đường quân cờ này ăn rất ngon, chị nếm thử đi.”
Lâm Lam dừng động tác trên chân, thản nhiên nói: “Cô út gả ra ngoài còn tiếc lấy ra đấy, còn phiền cậu và anh cả mang về. Được rồi, cậu bận rộn thì đi đi, chỗ này của tôi cũng bận lắm.”
Hàn Thanh Hoa cũng không đi, ngồi nơi đó nói chuyện cậu và anh cả đưa gả, trên đường như thế nào, nhà họ Liễu như thế nào, trong thành như thế nào, buổi tối bọn họ làm sao ở nhà khách.
Lâm Lam nhíu mày, cắt đứt lời hắn: “Cậu nhìn chỗ này của tôi bề bộn như vậy, cũng không thể ngồi nghe cậu nói, nếu không chờ anh ba cậu trở lại?”
Hàn Thanh Hoa đột nhiên cười lên: “Chị dâu, chị làm gì không dám quay đầu lại nhìn? Chị sợ tôi vậy sao?”
Lâm Lam xùy một tiếng: “Tôi sợ cậu cái gì?” chẳng những cô không nhìn hắn, ngược lại tiếp tục đạp máy may, cho nên trong phòng vang lên âm thanh lộp bộp lộp bộp.
Mặc dù cô bình tĩnh, nhưng vẫn duy trì cảnh giác, hơn nữa máy may được lau chùi sáng ngời phản quang, có thể chiếu về phía sau nhìn rõ nhất cử nhất động của Hàn Thanh Hoa.
Hàn Thanh Hoa lại bắt đầu nói chuyện lao động cải tạo ở nông trường: “Vừa mới bắt đầu thật con mẹ nó khổ, buổi sáng dậy không nổi, một ngày làm không hết việc, cơm ăn không đủ no, chị dâu...... chị không biết, thương xót gì cả.” giọng nói của cậu ta có vẻ oan ức, chẳng qua trong tiếng lộp bộp lộp bộp cũng không rõ ràng.
Lâm Lam chỉ làm như không nghe được, cô ngừng một chút: “Chú tư, cậu nhìn chỗ này của tôi lộn xộn như vậy, nói chuyện với cậu tôi cũng không nghe rõ, hay là cậu đi về trước đi.”
Hàn Thanh Hoa ngừng nói, chỉ ngồi ở chỗ đó nhìn cô.
Lâm Lam suy nghĩ cậu ta ngăn ở cửa, cô muốn đi ra ngoài tất nhiên phải đi qua hắn trước, ngược lại không ổn, cho nên cô tiếp tục làm việc, làm bộ như không phòng bị gì về hắn.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Hàn Thanh Hoa đứng lên, bước đến gần cô!
Lâm Lam nhất thời cả người căng thẳng, thoáng cái siết chặt cái dùi.
Khi cô thấy Hàn Thanh Hoa đưa tay về phía cô, cả người cô nghiêng một cái, cái dùi trong tay đấm về phía cậu ta.
Hàn Thanh Hoa dùng cánh tay cản xuống, mặc áo bông dầy trong lúc nhất thời đâm không xuyên qua, cậu ta một phát bắt được cổ tay Lâm Lam, một tay khác quét sạch tất cả kéo dao nhỏ xuống đất.
Hắn nhìn cái dùi lóe hàn quang trong tay cô, trong nháy mắt lạnh mặt, gầm nhẹ nói: “Lâm Lam, cô thật ác độc, đưa tôi đi lao động cải tạo không tính, bây giờ còn muốn giết tôi sao? Hả?”
Lâm Lam cũng không nói nhảm với hắn, tay trái cho hắn một cái tát thật mạnh khiến đầu hắn nghiêng đi: “Cậu cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi để cậu cả đời ngây ngốc ở nông trường lao động cải tạo!”
Trong lòng Hàn Thanh Hoa dâng lên một luồng tàn bạo, lợi dụng sự khác nhau về sức lực giữa nam nữ chế trụ hai tay cô, dồn ép cô trên máy may, cúi đầu nhìn cô, cô làm sao lại xấu xa như vậy, xấu xa như vậy! Người đàn bà ác độc này! Cậu ta oán hận nói: “Người đàn bà như cô sao lại xấu xa như vậy! Xấu xa như vậy!”
Lâm Lam há mồm muốn la lên, Hàn Thanh Hoa vội vàng thả trói buột cô, giơ cao hai tay: “Đừng la, hiểu lầm, hiểu lầm.”
Lâm Lam lạnh lùng nhìn chăm chú hắn: “Hiểu lầm? Cậu vụng trộm đến gần tôi làm gì? Nếu cậu giữ khoảng cách với tôi, tôi sẽ chạy đến đâm cậu?”
Trên mặt Hàn Thanh Hoa hiện lên một tia chột dạ, nhưng ngay sau đó mạnh miệng nói: “Cô nói xem đang ban ngày, lại ở trong nhà, tôi có thể làm gì với cô? Về phần cô không nói một lời lấy cái dùi đâm tôi? Nếu đâm vào cổ thì tôi còn không chết sao?”
“Lui về phía sau, cút ngay, lập tức!” Lâm Lam lạnh lùng nói.
“Tôi đã thay đổi rồi, tôi đều đã xin lỗi cô, cô còn muốn như thế nào? Có phải cả đời cũng không chịu tha thứ cho tôi?” Cậu tức giận nhìn chằm chằm cô, sau đó nhớ đến cái gì, gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Chị dâu, em thật không có ác ý, em thật đã sửa đổi, chị tha thứ cho em đi.”
Lâm Lam lạnh lùng nói: “Cậu không cần giả vờ giả vịt, có ác ý hay không một mình cậu biết. Cho dù không có ác ý, tránh tị hiềm cậu có hiểu hay không? Cậu lập tức đi ra ngoài.”
Cải tà quy chánh? Ma qủy mới tin!
Hàn Thanh Hoa đã thu liễm tức giận trước đó, vẻ mặt mang tươi cười lấy lòng, cậu giơ hai tay lên theo hình dáng đầu hàng: “Chị dâu, chị dâu, xin chị bớt giận, em thật không có ác ý. Em thấy cách chị may quần áo rất kỳ quái, muốn nhìn một chút thôi. Chị nói chị là chị dâu của em, em dám động tay động chân với chị sao? Em không sợ anh ba chặt em à? Chị đừng quá kích động hiểu lầm em.” Cậu vừa nói vừa lui ra sau, lùi đến cửa Tây lại cười cười với Lâm Lam: “Chị dâu, đứng ở chỗ này được rồi chứ. Em biết ngoài mặt chị nói nói cười cười với em như bình thường, trong lòng chị chắc chắn hoài nghi em không tin em.” Chắc chắn không ít lần xúi giục anh ba.
“Đi ra ngoài! Ngay từ đầu cậu ngay cả nam nữ tị hiềm cũng không hiểu sao?”
Hàn Thanh Hoa dò xét vẻ mặt của cô, giọng nói mềm nhũn: “Chị dâu, nếu chị còn hận em, chị cứ đánh em một trận, chị thật muốn đâm em, vậy đâm sâu vào.”
Cậu ta quay lưng đi, đưa phía sau lưng về phía Lâm Lam: “Chị tùy tiện đâm, đâm xong hy vọng chị bớt gận sau này đừng hoài nghi em nữa. Mặc dù em không phải người tốt gì, nhưng em cũng không phải súc sinh mà, em còn không hiểu được đúng sai sao? Sau này em còn muốn về nhà lấy vợ, cũng không thể như kẻ thù với chị dâu của mình chứ.”
Thậm chí hắn còn khom lưng, hai tay vịn đầu gối, thúc dục cô: “Chị dâu, chị đâm đi, em không sợ đau, đâm xong chị nguôi giận tha thứ cho em. Sau này chúng ta vẫn là người một nhà, đừng hận em nữa.”
“Cậu đi đi.” Lâm Lam buông lỏng, mới vừa rồi cô quá khẩn trương, thấy Hàn Thanh Hoa vừa đến gần như muốn nổ tung.
Nghe giọng nói của cô đã mềm xuống, Hàn Thanh Hoa thúc dục cô: “Chị dâu, chị cho lời chắc chắn, nếu không em quỳ xuống với chị.”
Cậu ta chuyển người muốn quỳ xuống với Lâm Lam.
Lâm Lam cũng không để cậu ta quỳ, tránh ra một chút: “Cậu đi đi. Tôi vẫn là câu nói kia, cho dù cậu thay đổi thật cũng phải giữ một khoảng cách. Tôi không cản trở cậu tìm anh cậu, cậu cũng không nên một mình xuất hiện trước mặt tôi.”
Nếu như Hàn Thanh Hoa hiểu chuyện hoặc không có ác ý, biết Hàn Thanh Tùng không ở nhà thì không nên về nhà, nếu cậu ta vào nhà thì Lâm Lam có lý do hoài nghi cậu ta ác ý.
Chỉ sợ cậu ta thực sự không có ác ý, Lâm Lam cũng không vì mình đa nghi mà áy náy.
Hàn Thanh Hoa quỳ gối hai chân, thoạt nhìn chân thành lại vô tội: “Chị dâu, tại sao chị không chịu tha thứ cho em? Trước kia là do em còn nhỏ không hiểu chuyện, làm sai chuyện, chị tha thứ cho em đi.”
Vừa nói cậu ta bắt đầu tát lên mặt mình, vừa tát vừa khóc: “Chị dâu, em sai rồi, chị tha thứ cho em đi, em không muốn cả đời không về nhà được, không muốn mất đi người anh em như anh ba. Huhuhu….”
Lâm Lam nhíu mày, tàn khốc nói: “Hàn Thanh Hoa, cậu diễn trò gì đây? Cút nhanh đi ra ngoài.”
Hàn Thanh Hoa lại không chịu, hắn ngăn cửa, Lâm Lam lại không có cách nào đi.
Lúc này vừa lúc anh cả Hàn đến đây, ở trong sân kêu một tiếng, nghe thấy trong nhà có động tĩnh hắn hô: “Em Tư, em vào nhà làm gì?”
Anh bước nhanh vào nhà chính, lại nhìn thấy Hàn Thanh Hoa quỳ xuống đất, Lâm Lam đứng ở bên máy may, vẻ mặt lạnh như băng sương.
Anh cả Hàn mờ mịt: “Em dâu? Em tư, em làm sai gì à?”
Hàn Thanh Hoa khóc lóc ôm lấy chân anh cả Hàn: “Anh cả, em sai rồi, em thật lòng hối hận rồi mà. Các người cho em một cơ hội đi, đừng không nhận em làm anh em, em không muốn mất đi các người đâu.”
Anh cả Hàn có chút không biết làm sao: “Em dâu, đây là thế nào?”
Lâm Lam cau mày, cô thật không ngờ đến chuyện này xảy ra, đây cũng quá… ấu trĩ.
Nếu như hắn diễn trò cho Hàn Thanh Tùng, khả năng mình còn than ôi, hắn diễn trò cho anh cả Hàn, mình cũng không quan tâm anh cả Hàn nói như thế nào.
Lâm Lam xùy nói: “Đi nhanh lên đi, sau này anh ba của cậu không ở nhà, cậu không nên đến trước mặt tôi.”
Anh cả Hàn nhìn thấy như thế, suy đoán Lâm Lam ở nhà làm việc, lão Tứ đi vào, chọc giận Lâm Lam. Anh vội vàng nhận lỗi thay chú tư: “Em dâu đừng nóng giận, chú út chỉ là trẻ con, vào nhà chị dâu cũng là chuyện bình thường… dĩ nhiên, là không đúng, không đúng, anh mắng nó.”
Anh một tay kéo Hàn Thanh Hoa: “Đi nhanh đi, đừng làm chị dâu chú tức giận, thật là, không biết lớn nhỏ.”
Hàn Thanh Hoa còn muốn nói lời xin lỗi cầu xin Lâm Lam tha thứ, Lâm Lam mặc kệ không đáp lại hắn, quay người ngồi xuống tiếp tục may quần áo.
Anh cả Hàn kéo Hàn Thanh Hoa ra ngoài, đến ngoài cửa lớn nơi không có ai, anh nói: “Chú tư, em từng có xích mích với chị dâu ba, cho dù em đã thay đổi tốt nhưng trong lòng cô ấy vẫn còn vướng mắc, em không nên đi đến trước mặt cô ấy. Chỉ có mình cô ấy ở nhà, gặp em không thấy sợ sao?”
Hàn Thanh Hoa oan ức nói: “Chị ấy mà sợ? Anh cả, anh không nhìn thấy, chị ấy mà sợ gì chứ. Chị ấy đang may đồ, em gọi vài tiếng chị ấy không nghe thấy, em mang bánh hỉ và kẹo quân cờ đưa vào cho chị ấy. Em nghĩ đặt đồ lên giường gạch rồi chào hỏi với chị ấy, còn chị ấy lại làm bộ không nhìn thấy em, cầm lấy cái dùi muốn đâm em. Anh nói chị ấy không phải là người có lỗi với em sao? Hận đến nỗi muốn giết chết em?”
Anh cả Hàn thở dài: “Cũng có chút quá khẩn trương, cô ấy không hiểu cậu, sau này tiếp xúc nhiều hơn là tốt rồi.”
Bọn họ vừa lúc gặp phải mẹ Tú Vân đến tìm Lâm Lam, liền dừng lại đề tài.
Mẹ Tú Vân chào hỏi với hai người, thấy trên mặt Hàn Thanh Hoa có dấu tay đỏ hồng: “Thanh Hoa, cậu đây là sao thế này?”
Hàn Thanh Hoa bụm mặt, cười cười: “Tôi bị chị dâu đánh.”
Mẹ Tú Vân lập tức nghiêm mặt: “Cậu lại vô liêm sỉ rồi?”
Hàn Thanh Hoa lập tức lắc đầu: “Không có, thật không có. Anh cả tôi làm chứng.”
Anh cả Hàn vội vàng nói không có chuyện gì, lôi kéo Hàn Thanh Hoa đi mất.
Mẹ Tú Vân nửa tin nửa ngờ, vội vàng đi đến nhà Lâm Lam, nhìn thấy Lâm Lam đứng ở cửa nhà chính, cô thở phào nhẹ nhỏm: “Không sao chứ.”
Lâm Lam cười cười mời cô vào nhà: “Không có chuyện gì.”
Mẹ Tú Vân cũng không hỏi nhiều, lấy ra vài đôi giày vải, cười nói: “Cô cho nhiều vải như vậy, tôi đi theo kiếm lời được đôi giày mới để mang đây này.” cô mừng rỡ cười ha ha.
Lâm Lam lại rất cảm kích, mình không biết làm giày, bây giờ giày vải trong nhà đều nhờ mẹ Tú Vân cùng Tú Vân làm cho.
Cô trả thù lao người ta không nhận, nên đưa nhiều vải hơn, kết quả vốn làm cho cô và Hàn Thanh Tùng, vải nhiều nên ngay cả mấy đứa nhỏ cũng làm luôn.
Lâm Lam ngại ngùng, không muốn nhiều, nhiều lắm một năm một người một đôi giày, chuyện này cô còn băn khoăn đây này.
Hai người nói một lát, mẹ Tú Vân chào tạm biệt.
Buổi trưa bọn nhỏ về nhà, Lâm Lam đã làm xong bữa cơm trưa, Tam Vượng kéo tay Tiểu Vượng vọt vào trong nhà: “Mẹ ơi, ngày mai ngày mồng tám tháng chạp, chúng ta nấu cháo Mùng tám tháng chạp nha.”
Thấy mấy đứa nhỏ nhà mình thì những chuyện phiền lòng trong lòng Lâm Lam cũng bay đi mất, cười nói: “Nấu, dĩ nhiên rồi. Năm nay còn phải nấu ngon hơn nữa đây.”
Năm ngoái chung quy vật liệu có hạn, làm được chẳng thỏa mãn lắm, năm nay từ rất sớm cô đã bắt đầu lưu ý sưu tập nguyên liệu nấu ăn, lúc này vừa lúc thi thố tài năng đây.
Nhị Vượng nói: “Mẹ, mẹ chờ quá trưa lúc tụi con tan học về rồi mới nấu.” Tam Vượng nhớ thương ăn, Nhị Vượng nhớ thương làm.
Lâm Lam vui vẻ nói: “Có các con hỗ trợ, mẹ đây còn nhẹ nhàng hơn nữa.”
Ba giờ chiều không có tiết học, Đại Vượng dẫn Tam Vượng đi nơi xa bắt bồ câu về nấu, Nhị Vượng, Mạch Tuệ giúp Lâm Lam nấu cơm, sau đó cùng nhau nhặt đậu.
Năm nay trừ hạt thông thường như đậu phộng, đậu đỏ, đậu tây, táo đỏ, Lâm Lam còn chuẩn bị cây long nhãn, hạt sen, gạo nếp, cây hạch đào, những thứ này ở địa phương khó thu gom được.
Bởi vì Lâm Lam chuẩn bị quá sớm, mặc dù nghĩ cách bảo quản thích đáng, vẫn có hạt hư đấy. Hơn nữa trời nóng lương thực dễ dàng có sâu, không cẩn thận là hư hết. Hư rồi cũng không thể ném bỏ, lựa ra đập nát cũng có thể cho gà vịt ăn.
Bọn họ lựa sạch sẽ, sau đó dùng nước ngâm, sáng sớm ngày mai có thể nấu rồi.
Lâm Lam để Mạch Tuệ và Nhị Vượng làm bài tập đọc sách, cô cho Tiểu Vượng mặc thử quần áo.
Có máy may hỗ trợ, quần áo đẹp mắt lại không nhịn được mặc, Lâm Lam để cho Tiểu Vượng mặc vẽ tranh.
Tiểu Vượng còn đang vẽ bức tranh gia đình thật to kia, nhớ đến lại chấm vài vết lên, tờ giấy thoạt nhìn dường như bất mãn bé vẽ có bức tranh mãi mà không xong, Lâm Lam cũng hiểu cảm giác kỳ quái thú vị kia, cũng không lên tiếng chỉ điểm, chỉ ở bên cạnh nhìn.
......
Hơn năm giờ Hàn Thanh Tùng từ công xã về nhà, ở cổng thôn gặp Hàn Thanh Hoa đang quanh quẩn một chỗ: “Chú tư?”
Hàn Thanh Hoa nghe giọng của anh lập tức chạy tới, cười nói: “Anh ba, anh tan việc rồi, cha mẹ đang chờ anh qua nhà trò chuyện đấy.”
Hàn Thanh Tùng: “Đợi lát nữa đi, anh đi trước giúp bọn nhỏ vác củi.” Mấy ngày qua Đại Vượng tan giờ học đều đi cắt cây hương bồ, chỗ gần đều bị cắt xong, nó phải đi vài chỗ xa hơn.
Hàn Thanh Hoa nghĩ nên sớm nói với anh ba một chút, tránh cho Lâm Lam tố cáo nói xấu mình, có điều trong lúc nhất thời cậu ta không biết làm sao mở miệng.
Không phải là đầu óc không đủ nhanh, mà Hàn Thanh Tùng không để cho cơ hội, sải bước nhanh rất nhanh đã đi thật xa.
Hàn Thanh Hoa chỉ đành phải về nhà trước.
Khi về nhà, Hàn Thanh Tùng và Đại Vượng đeo củi, Tam Vượng cầm lưỡi hái.
Lúc Tam Vượng vọt vào nhà, Tiểu Vượng đã ở trên những chỗ còn trống, vẽ rất nhiều ngũ cốc hoa màu, còn có một chén cháo nóng hôi hổi.
Bên cạnh chén cháo có một người há to miệng, mặc dù không nói là người nào nhưng người trong nhà vừa nhìn cũng biết là Tam Vượng.
Tam Vượng muốn nhìn, Tiểu Vượng vội vàng che lại không cho nhìn: “Chờ đến năm mới lại nhìn.” Đây là lễ vật năm mới bé làm cho nhà.
Tam Vượng cười hì hì: “Em Tiểu Vượng, đừng quên anh nha, ăn được đồ ăn ngàn vạn lần đừng quên anh à.” Kể từ khi biết Tiểu Vượng nằm mơ thấy ăn đồ ăn ngon, mỗi ngày Tam Vượng đều dặn dò em trai đừng quên dẫn nó đi vào trong mộng.
Lúc ăn cơm tối, Cao Lương chạy đến gọi: “Chú Ba, bà nội và ông nội con gọi chú qua ăn cơm.”
Hàn Thanh Tùng nói: “Con trở về nói chú ăn xong sẽ qua.”
Cao Lương nhìn bàn thức ăn nhà Lâm Lam còn tốt hơn nhà mình, nuốt nước miếng, chờ Lâm Lam giữ mình lại ăn cơm, kết quả Lâm Lam chỉ hỏi cô bé một câu cũng không giữ lại.
Cao Lương đứng ở cửa có chút đi không được ở lại cũng không xong.
Vì trước đó cô bé nói lung tung nên Mạch Tuệ đối với cô bé có ý kiến: “Chị mau về nhà ăn cơm đi.”
Lúc này Cao Lương mới xoay người đi, trong lòng rất không vui. Lúc cô bé trở về, Hàn Thanh Hoa đang ở cửa chờ, cô bé đưa tay: “Chú Tư, kẹo đường đâu?”
Hàn Thanh Hoa: “Chú ba con đâu?”
Cao Lương tức giận nói: “Nhà chú ấy ăn ngon như vậy, mới không thèm đến đây dùng cơm đâu.”
Hàn Thanh Hoa cho cô bé một cục kẹo đường, thoáng nhìn phía sau không thấy bóng dáng Hàn Thanh Tùng lại đi về nhà ăn cơm.
Anh cả Hàn còn đang nói chuyện về nhà họ Liễu cho cha mẹ nghe: “Chân em rể không nhẹ đâu, có điều thấy đối xử với Kim Ngọc rất tốt, trong nhà tiền bạc, chìa khóa rương chứa phiếu vé đều giao cho em ấy giữ đấy.”
Bà Hàn rất vui mừng: “Cho Kim Ngọc là được rồi.”
Bà thấy Hàn Kim Bảo ngồi nơi đó không nói lời nào, liền nói: “Kim Bảo à, chị của con đã lập gia đình rồi, chừng nào con cưới vợ?”
Hàn Thanh Hoa không yên lòng nói: “Mẹ, con còn nhỏ mà.”
Cậu ta chắc chắn Lâm Lam sẽ nói xấu mình với Hàn Thanh Tùng, cậu rất hối hận, thầm mắng mình ngu xuẩn, không nên nhìn thấy cô ở nhà một mình liền đi vào thăm dò thử. Lúc ấy cậu thật không nhịn được muốn xả giận cho mình, tại sao cô ta có thể sống thư thái như vậy?
Lúc ấy không có người ngoài, cậu thật sự lóe lên ý niệm xúc động, có điều vẫn là lý trí chiếm thượng phong, biết không thể ở nhà làm gì, mình cũng chẳng có lợi.
Câu nói kia nói rất đúng, không thể đồng quy vu tận cùng kẻ thù, đó là cách làm ngu xuẩn nhất. Ai nha, chính mình nên thay đổi tốt mối quan hệ anh trai chị dâu, nhưng cậu…. Thật không nhịn được, thấy bộ dạng Lâm Lam thế kia lại rất căm hận.
Nếu không phải cô ta thì mình làm sao đến nỗi như thế này!
Hắn lại thấy may mắn chính mình đủ thông minh cơ trí, biết anh cả sẽ đem chuyện này cho qua hoàn toàn, bây giờ anh cả cho rằng Lâm Lam làm quá chuyện này lên.
Cậu ra vốn muốn về nhà tố khổ cùng cha mẹ, có điều anh cả bảo hắn đừng nên nói, cậu vì không muốn anh cả chán ghét, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Dù sao lát nữa nói với anh ba một chút là được.
Cậu ăn không yên lòng, lúc này Hàn Thanh Tùng từ bên ngoài đến đây.
Hàn Thanh Hoa lập tức đặt đũa xuống, cười nói: “Anh ba, anh đến rồi.”
Hàn Thanh Tùng nhìn cậu: “Chú làm sao vậy?”
Hàn Thanh Hoa sờ sờ mặt của mình, úp úp mở mở: “Không có gì, chị dâu em… đã nói gì với anh rồi?”
Từ trước đến giờ Hàn Thanh Tùng vui buồn không lộ ra ngoài, lúc này vẻ mặt không có gì, anh không nói lời nào chẳng qua chỉ nhìn Hàn Thanh Hoa.
Hàn Thanh Hoa bị anh nhìn như vậy, trong lòng tăng thêm nghi ngờ, vội vàng cười nói: “Anh ba, chị dâu em quá khẩn trương. Em đã liên tục chịu tội nói xin lỗi, chị ấy… ai da, chị ấy vẫn không tha thứ cho em. Lại cầm dùi muốn đâm em đây.”
Bà Hàn vừa nghe liền sốt ruột, vỗ bàn mắng: “Cô ta đây là sao, làm sao còn muốn cầm dùi đâm con hả? Thằng ba, chuyện gì xảy ra?”
Hàn Thanh Tùng không để ý bà Hàn, ngược lại quay đầu nhìn Hàn Thanh Hoa, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng ánh mắt rét lạnh: “Chú tư, tôi đã nói với chú, chú còn nhớ hay không.”
Hàn Thanh Hoa cười lấy lòng nói: “Anh ba, anh và em nói nhiều như vậy, anh nói câu nào vậy?” Hắn cũng không xem ra gì, còn đưa mình mặt cho Hàn Thanh Tùng nhìn: “Anh ba, anh nhìn, chị dâu thật hung ác, một cái tát đánh em… A ——”
Cậu kinh hô một tiếng, lại nhìn Hàn Thanh Tùng một quyền đánh về phía hắn khiến hắn hoảng sợ vội vàng chạy trốn sau lưng bà Hàn.
“Anh ba, anh nghe em nói, em cái gì cũng không có làm, chỉ đưa bánh hỉ và kẹo quân cờ thôi, là chị dâu cầm dùi đâm em mà, em đã nói lời xin lỗi với chị ấy, chị ấy nói tha thứ cho em, làm sao… Tại sao lại trở mặt tố cáo chứ.” Cậu rất oan ức.
Anh cả Hàn cũng khuyên: “Chú ba, không có chuyện gì, chỉ là hiểu lầm, ngồi xuống từ từ nói.”
Hàn Thanh Tùng mặt lạnh không nói một câu, tay trái ra hư chiêu tay phải một phát bắt lấy cổ Hàn Thanh Hoa, kéo cậu ta từ phía sau bà Hàn ra.
Bà Hàn sốt ruột: “Thằng ba, mày buông tay!”
Anh cả Hàn cũng gấp gáp đưa cả người mình chống đỡ khuyên can: “Em ba, thật là hiểu lầm, là em dâu có chút khẩn trương.”
Hàn Thanh Tùng quát khẽ: “Đều ngồi xuống.”
Anh quanh năm nhập ngũ giết kẻ địch thấy qua máu, một khi thật sự động, cả người lộ ra hàn ý khiến người ta rét run, không dám nhích đến gần.
Anh túm cổ Hàn Thanh Hoa đi ra ngoài, mặc dù vóc dáng Hàn Thanh Hoa không lùn, nhưng ở trong tay anh lại giống như đứa trẻ trói gà không chặt.
Bà Hàn lại bắt đầu khóc: “Đây là tạo nghiệt gì chứ.” Mình giống như lão hổ bị rút răng nanh, con trai cũng muốn làm phản. Bà gấp đến độ đập thẳng vào ông Hàn đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh: “Còn ngủ, còn ngủ, lão tứ sắp bị đánh chết rồi kìa.”
Ông Hàn ừ: “Thế nào rồi?”
Anh cả Hàn lại vội vàng đi gọi anh hai Hàn cùng đi nhìn xem.
Chị dâu hai Hàn không cho đi: “Anh đánh thắng được chú ba? Nếu cậu ta giết người, anh còn có thể chết thay người ta?”
Anh cả Hàn chỉ đành đi một mình, nhưng không biết Hàn Thanh Tùng dẫn Hàn Thanh Hoa đi nơi nào, gấp đến độ chạy khắp hang cùng ngõ hẻm tìm kiếm.
Hàn Thanh Tùng xách Hàn Thanh Hoa đi tới bên Tây Hà, lúc trước bọn họ nói chuyện ở chỗ này, ném mạnh Hàn Thanh Hoa đến trên một thân cây. Phịch một tiếng, Hàn Thanh Hoa bị nện vào trên cây rồi lại bắn ra, thoáng cái gục trên mặt đất, đau đến nỗi cậu gào khóc kêu to.
Hàn Thanh Tùng lạnh lùng nói: “Cút, đứng lên!”
Hàn Thanh Hoa biết mình không phải là đối thủ của Hàn Thanh Tùng, muốn động thủ cũng chỉ có bị đánh, hắn định không đánh nhau, mà là khóc: “Anh ba, anh làm gì thế? Em không phải là em trai ruột của anh, anh cứ đối xử với em như vậy? Em cái gì cũng không làm, anh làm gì muốn đánh em?”
Hàn Thanh Tùng trên cao nhìn xuống, mắt lạnh nhìn hắn: “Cậu biết rõ Lâm Lam không tin tưởng cậu, còn thừa dịp tôi không có ở nhà đến gần cô ấy.”
Mỗi lần Hàn Thanh Hoa đến nhà, Lâm Lam nhiều lắm là mời vào nhà chính, hoặc để cho Hàn Thanh Tùng qua bên kia, cũng không muốn mời vào trong phòng. Hơn nữa cô khách sáo với Hàn Thanh Hoa, quan hệ như thế là ai cho nó tự tin là nó có thể tùy tiện ra vào trong phòng Lâm Lam? Nếu như không phải nó vào phòng Lâm Lam, cô ấy không đến nổi tức giận như vậy. Dựa theo cách nói của nó, không có người ở nhà, cùng lắm nó đi vào trong sân nói hai câu. Gì mà đến nổi động dùi?
“Thật sự em chỉ đi đưa bánh hỉ, nào đâu biết ngày thường chị ấy cười ha ha nhưng sau lưng lại âm hiểm như vậy!” Hàn Thanh Hoa khóc sướt mướt, bắt đầu nửa thật nửa giả kể lại chuyện lúc đó, nói không khác lắm với lúc kể cho anh cả Hàn.
“Âm hiểm?” Hàn Thanh Tùng cười lạnh. Anh không hề nghe Lâm Lam nói bất cứ chuyện gì, lúc ở nhà lúc ăn cơm rất tốt, nói nấu cháo và chuyện con cái học tập vẽ tranh, căn bản không nói đến Hàn Thanh Hoa.
Anh nghe Hàn Thanh Hoa nói như vậy, liền cảm thấy có việc, nghiêm mặt không lên tiếng, quả nhiên Hàn Thanh Hoa lại tự mình khai báo.
Năm ngón tay Hàn Thanh Tùng siết chặt, cả người căng cứng, ánh mắt rét lạnh như đá ghim Hàn Thanh Hoa, khiến cho Hàn Thanh Hoa cảm thấy giống như bị Lâm Lam đâm trúng dùi.
Hàn Thanh Hoa gục ở trong đống tuyết khóc, hu hu, giống như đứa bé, cho dù bây giờ cậu ta biểu hiện như người đàn ông thành thục hơn bình thường, nhưng từ trong xương hắn vẫn còn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, ít nhất chính hắn cho rằng như vậy. Cố gắng giả bộ thành thói quen, lấy lòng người chung quanh, mặc dù có thể giả bộ rất giống như, nhưng lúc ủy khuất thoáng cái liền lộ nguyên hình.
“Cậu cũng không giỏi về ngụy trang, cũng không hoàn toàn thay đổi tốt, lại không cần hóa trang thành bộ dạng vô hại.”
Hàn Thanh Hoa: “Thì sao, tại sao như thế! Làm sao lại là em không tốt? Rõ ràng lòng dạ chị ta ác độc, muốn anh em chúng ta bất hòa, là chị ta sai, anh cả đều đã nhìn thấy, anh cả có thể làm chứng! Là chị ta nói xấu tôi!”
Hàn Thanh Tùng muốn đánh hắn, nhìn bộ dạng ăn quịt đều lười ra quả đấm ra cước đây.
“Lâm Lam cũng không có nói gì cả, tất cả đều tự cậu nói.”
Hàn Thanh Hoa: …
“Anh ba, không tin anh hỏi anh cả, là chị ta chủ động thêu dệt chuyện, em đưa bánh hỉ, chị ta muốn đâm chết em còn nhục nhã em, tại sao anh không chủ trì công đạo cho em!” Lâm Lam không tố cáo, vậy thật là tốt, hơn nữa hắn cũng không nói cái gì, tại sao anh ba cũng không tin hắn?
Làm sao Hàn Thanh Hoa cũng nghĩ không thông.
“Tại sao ư?” Hàn Thanh Tùng hừ lạnh: “Lâm Lam là một người hiểu chuyện, cậu tuân thủ bổn phận thì cô ấy sẽ lấy lễ đối đãi. Làm sao còn động dùi với cậu? Điều này nói rõ cậu tiến sát đến gần lại không giữ quy củ!”
Hàn Thanh Hoa hô to oan uổng: “Căn bản không có, em đi đưa bánh hỉ, chị ta nhắm dùi đâm em, còn bắt em quỳ xuống nói xin lỗi. Dù sao chị ta cũng là chị dâu của em, em dập đầu cho chị ta thì sao nào, em liền dập đầu, không tin anh hỏi anh cả!”
Hàn Thanh Tùng lại không muốn nghe cậu ta nói cái gì, mình hiểu rõ Lâm Lam hơn Hàn Thanh Hoa, anh lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cậu một lần cuối cùng, không cho đến cửa gây phiền toái cho cô ấy, trên đường thấy cô ấy thì tránh đi.”
“Em làm gì rồi, em làm gì rồi hả? Anh cứ đối xử với em như vậy sao? Chúng ta không phải là anh em ruột sao!” Hàn Thanh Hoa nện xuống đất, oan ức muốn chết.
“Chúng ta không phải là anh em, không có tôi ở đây, có phải cậu không xem tôi là anh trai, không xem Lâm Lam là chị dâu.” Hàn Thanh Tùng lười nói thêm gì với cậu, xoay người rời đi.
Hàn Thanh Hoa cảm thấy mình oan còn hơn Đậu Nga: “Làm sao em không xem anh là anh ba, làm sao em không xem chị ta là chị dâu chứ? Là chị ta không xem em là em trai. Chị ta là bảo bối trên đầu quả tim anh, em cùng chị là cỏ dại, không đáng một đồng.”
Hàn Thanh Tùng lại không để ý nhiều đến cậu ta, sải rộng bước chân đi về nhà.
Hàn Thanh Hoa khóc đến vô cùng thương tâm, làm sao cũng nghĩ không thông tại sao vợ có thể quan trọng hơn cả anh em cha mẹ, đây không phải điển hình có vợ quên mẹ sao??
Cậu vốn suy nghĩ ly gián một chút anh trai và chị dâu, dùng Tần tiểu thư châm ngòi, nhưng Hàn Thanh Tùng không mắc mưu, Lâm Lam cũng không hoài nghi. Cậu lại muốn hù dọa Lâm Lam một chút, nếu như cô tố cáo với Hàn Thanh Tùng, cậu sẽ giải thích rõ ràng, hơn nữa còn có anh cả làm chứng thì có thể chứng minh cô cố tình gây sự với anh ba, là thứ sao chổi quấy phá gia đình.
Nào biết đâu rằng Hàn Thanh Tùng không hề tin, anh chỉ tin người phụ nữ xấu xa kia!
E rằng Hàn Thanh Tùng nói Lâm Lam không tố cáo, Hàn Thanh Hoa cũng không tin, làm sao ả có thể không tố cáo, ả nhất định tố cáo xúi giục anh ba.
Người đàn bà độc ác này! Ả là bảo bối trên đầu quả tim Hàn Thanh Tùng, còn cậu là cỏ dại mà, nhìn đã hiểu!
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
501 chương
17 chương
8 chương
197 chương