Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Trời đông giá rét, nước đóng thành băng, nhóm xã viên mở ra hình thức mèo ngủ đông, có thể không ra cửa liền kiên quyết không ra khỏi cửa. Dĩ nhiên cũng là cơ hội tốt cho mấy người đàn ông tụ tập, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không ngăn cản được bọn họ tụ tập. Lúc dừng chân nghỉ ngơi ngày mùa tụ tập, thời điểm nông nhàn càng dễ dàng tìm nơi nào đó tụ tập. Lúc này bọn họ liện tụ tập bên trong đại đội, bên trong đại đội có ba gian phòng có giường, chuẩn bị cho tổ công tác đấy. Lúc không có người, mấy người đàn ông sẽ đốt nóng giường, sau đó thậm chí hơn mười người đàn ông tụ tập ở đó tán dóc. Mặc dù Hàn Vĩnh Phương bá đạo cũng không ngăn cản chuyện này, có thể để bọn họ tụ tập dưới mí mắt, nghe máy radio, đọc một tờ báo, nghe tuyên truyền chính sách của đảng, vốn cũng tốt hơn để bọn họ ở sau lưng làm chuyện càn quấy. Kể từ khi Hà lão tam bị Tam Vượng cho vểnh lên, Lưu Xuân Phương bị Tiểu Vượng mắng cho đến nay, bây giờ bọn họ không dám nói thầm sau lưng chuyện của Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng, ganh tỵ thì ganh tỵ, trong lòng mình chỉ lén lút nói chứ không dám nói ra miệng nữa. Huống chi Hàn Vĩnh Phương ở trong mắt bọn họ càng ngày càng bảo thủ, không chỉ là hai người này, nếu bọn hắn tùy tiện nói về người đàn bà khác, ông cũng mắng cho nghe. Cho nên không thể có ý dâm tà với người phụ nữ khác, vậy cũng chỉ có thể thêu dệt nói dối, kể chuyện xưa, Lưu Xuân Tài rất hứng thú coi họ là nguồn tư liệu sống. “Lưu Xuân Tài, tôi cho cậu kể chuyện về nàng dâu về nhà mẹ đẻ, đảm bảo khiến các người hoảng sợ mở to mắt.” Thường Phú Dư xoạch xoạch hít khói thuốc Mấy người đàn ông vội vàng bảo anh ta kể. Kết quả Thường Phú Dư cũng kể tiết mục ngắn đến nghiện, lốp bốp lốp bốp kéo dài hồi lâu mà chưa nói và đề tài chính, làm cho Lưu Xuân Tài sốt ruột không chịu được. “Ha ha, cậu cũng biết sốt ruột? Lúc cậu ở trên nói chuyện cũng chưa  từng khiến chúng tôi gấp chết.” Có người trêu ghẹo hắn. Thật vất vả thúc dục Thường Phú Dư giống như bị táo bón, cả phòng đàn ông đều trầm mặc. Cuối cùng Lưu Xuân Tài nói: “Điều đó không có khả năng, còn có súc sinh như vậy?” Thường Phú Dư: “Sao lại không có khả năng? Người ta nói lý lẽ thẳng thắn hùng hồn, ‘con gái do chính mình sinh nuôi dưỡng, chính mình ngủ thì có làm sao? Đạo lý hiển nhiên! ’” “Ôi chó chết thật, còn có thể như vậy?” Mấy người đàn ông liền mắng: “Thường Phú Dư, cậu đừng có thêu dệt vô cớ.” Thường Phú Dư cười ha hả: “Các người có muốn tự mình đi hỏi thăm một chút hay không, thôn bọn họ không có ai không biết.” Lưu Xuân Tài căm phẫn nói: “Chuyện này nếu xảy ra ở thôn chúng ta, phải để cho bí thư chi bộ cùng đội trưởng Lâm đánh cái tên súc sinh đó, đánh chết nó!” Có người liền nói: “Thế có đi đến công xã báo án không? Để cho cục công an bắt lại, đập đầu chó!” “Sợ rằng không được, phê đấu đều vô dụng. Ông lấy cớ gì phê bình đây? Người ta con của mình, tự mình muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi. Ông đang ở trong nhà đánh mắng con, còn cần người khác cho phép sao?” Đều nói chuyện này căn bản không có cách nào quản. Bây giờ Lưu Xuân Tài bị Lâm Lam tẩy não, làm sao nhịn được cơn tức này, anh ta chuồn đi tìm Lâm Lam. Bọn nhỏ đã rửa mặt rồi lên giường nghe máy radio, một lát nữa là phải đi ngủ. Cô gội đầu còn chưa khô tóc, ngồi ở trên giường gạch viết mấy câu chuyện xưa. Hàn Thanh Tùng ở bên lò đốt thêm hai cục than, dùng một chậu sành nhỏ than để lên vỉ sắt, bưng đến đây để cô hong khô đầu tóc. Anh ngồi ở bên cạnh cô, vừa giúp cô lau vân vê đầu tóc thuận tay lau tóc cô cho nhanh khô hơn một chút: “Sau này anh giúp em hong khô, em có thể để tóc dài.” Lâm Lam:...... Có phải mỗi thẳng nam, đều có người thương trong mộng có mái tóc dài bồng bềnh? “Tóc dài ở nông thôn rất bất tiện nha, dính tro bụi liền khô xơ, còn có nhiều chuyện phiền phức khác nữa, vẫn để tóc ngắn cho bớt việc.” Lâm Lam vứt bỏ bút, thuận thế ngã vào trong lòng ngực của anh, cảm thụ nhiệt độ lồng ngực anh, nóng hừng hực luôn làm cho người ta muốn ngủ. Hai người không thế nào nói chuyện, nhưng không khí lại ấm áp yên lặng,  trong phòng lại bắt đầu dâng lên không khí mập mờ. Lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm của Lưu Xuân Tài: “Chị Lâm, chị Lâm.” Hàn Thanh Tùng khẽ nhíu mày, trừ phi người thân bên nhà mẹ đẻ, rất ít người có vai vế sẽ đến nhà người phụ nữ có chồng để nói chuyện, trừ phi quan hệ vô cùng thân thiết. Dĩ nhiên đám người Lưu Xuân Tài vì vô cùng kính trọng  Lâm Lam, cũng thích cùng cô thân thiết nên kêu chị. “Ai đấy?” Lâm Lam còn không nghe rõ. Hàn Thanh Tùng: “Lưu Xuân Tài. Anh đi xem một chút.” Lâm Lam: “Nếu cậu ấy có việc thì để cậu ấy vào.” Lưu Xuân Tài rất ít khi đến tìm cô trễ như thế này, Lâm Lam cảm thấy có việc. Nếu như cô không nói những lời này, đoán chừng hắn liền trực tiếp đuổi người đi. Hàn Thanh Tùng đi mở cửa, cũng không để cho Lưu Xuân Tài đi vào, “Nói đi.” Lưu Xuân Tài thò đầu vào, thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn, cười nói: “Cục trưởng Hàn, chị Lâm ngủ rồi chưa?” Hàn Thanh Tùng mặt không đổi sắc: “Ngủ rồi.” Lưu Xuân Tài cũng không tin, có điều dưới sự uy nghiêm đầy soi mói của Hàn Thanh Tùng, anh cũng không dám mạnh mẽ đi vào, chỉ đành phải đem chuyện Thường Phú Dư kể, nói cho Hàn Thanh Tùng nghe: “Cục trưởng Hàn, anh nói có phải súc sinh hay không?” Hàn Thanh Tùng: “Bảo tôi nói thì bắn chết lão, nhưng tôi không thể vượt qua luật pháp.” Lưu Xuân Tài: “Thế… bắt lão lại, hình phạt, cũng có thể không.” Hàn Thanh Tùng: “Con nhà lão thì sao, cậu nuôi?” Con cái không phải là vật sở hữu cá nhân của cha mẹ, nhưng vì trẻ con cần  cha mẹ nuôi dưỡng, cho nên rất nhiều cha mẹ đều cảm thấy con cái là của mình, mình có quyền định đoạt sinh sát, bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp. Lưu Xuân Tài câm rồi: “Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ để như vậy......” Hàn Thanh Tùng: “Ngày mai tôi cho người đi một chuyến đến đại đội bọn họ, điều tra thêm lão có phản cách mạng hoặc hành động vượt quá hay không.” Lúc này chỉ cần không phải đặc vụ, các loại hành vi như phản cách mạng, cục công an không tiện nhúng tay vào công việc của đại đội. Hơn nữa có vài người đàn ông đánh vợ đánh con, đại đội cũng không cách nào quản. Cho nên trực tiếp không được thì chỉ có thể quanh co vòng vèo, cần thông qua đại đội can thiệp, hàng xóm giám sát. Lưu Xuân Tài có chút không rõ, Hàn Thanh Tùng lại không giải thích cho hắn. “Trở về nghĩ ngơi đi.” Hàn Thanh Tùng liền đóng cửa. Lưu Xuân Tài đứng lặng yên ở ngoài cửa một lúc, gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, xem ra cái thôn kia thiếu một bí thư chi bộ như Hàn Vĩnh Phương! Nếu để  bí thư chi bộ của bọn họ trông coi thôn đó, bảo đảm trị được mọi người ngoan ngoãn dễ bảo đấy. Hàn Thanh Tùng trở về trong phòng, tóc của Lâm Lam không kém lắm gấn sắp khô. Cô nhìn hắn: “Có chuyện gì?” Hàn Thanh Tùng: “Không có gì, báo án rồi, không phải thôn chúng ta, ngày mai anh cho La Hải Thành dẫn người đi xem một chút.” Lâm Lam cười nói: “Lưu Xuân Tài còn rất thú vị, cậu ấy có thể báo án gì?” Hàn Thanh Tùng cũng không nó kỹ càng, đem chậu than đến chỗ cửa, sau đó cởi giày lên giường trùm chăn, ôm vợ ngủ. Lâm Lam cảm thấy anh có chút trầm mặc, mặc dù bình thường anh cũng rất trầm mặc, một ngày không thể nói hai câu, nhưng bởi vì hai người ăn ý, cô vẫn có thể cảm giác anh có gì đó không đúng. Dường như anh bị đè nén gì đó, dĩ nhiên không phải về tình dục, ở trên giường gạch anh chưa bao giờ đè nén chính mình. Giống như là lửa giận? Anh tức giận. Lâm Lam xoay người chống người dậy: “Anh ba, làm sao vậy.” Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng dò vào trong áo cô vuốt ve sau lưng của cô: “Ngủ đi, đêm nay cho em nghỉ ngơi.” Mặt Lâm Lam thoáng nóng, cô quan tâm anh thôi mà, cũng không phải muốn làm gì. Có điều anh chịu bỏ qua cho cô, vậy đúng thật là cầu mà không được, cô lập tức rút vào trong lòng ngực của anh tìm một tư thế thoải mái mà nằm, còn xấu xa cắn nhẹ lên xương quai xanh của anh. Bàn tay to vẫn không nhanh không chậm vuốt ve sau lưng cô, lực đạo lúc này không khỏi tăng thêm, áp chặt cô vào mình. Lâm Lam thở khẽ một tiếng, cười trộm: “Mau ngủ...... Ngô......” Anh hôn cô đến thở không được, giọng nói khàn khàn còn mang theo hơi thở nóng rực khắc ở bên mép cô: “Nếu em không mệt, chúng ta có thể tiếp tục.” Lâm Lam lập tức nhắm mắt, thành thành thật thật mà làm ổ trong lòng ngực của anh: “...... Mệt.” Cả ngày cô mệt mỏi mở mắt không ra, đều nói lúc nông nhàn là thời gian mèo đông, ai biết nông nhàn anh giống như sói ăn không thấy no! ...... Mặc dù Hàn Thanh Tùng không nói rõ chi tiết với Lâm Lam, nhưng anh cũng không có lấy lệ với Lưu Xuân Tài, ngày hôm sau vừa lên chỗ làm đã đem chuyện này bàn giao cho Tôn Trác Văn, để anh ta và La Hải Thành cùng đi. Hai người bọn họ một văn một võ, một chịu trách nhiệm nói, một chịu trách nhiệm đe dọa, lúc cần thiết có thể đánh một trận. La Hải Thành hung dữ lên thì ngay cả anh cũng thấy sợ đấy, vẫn rất có sát khí. Tôn Trác Văn cùng La Hải Thành hợp tác cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cùng ngày đã giải quyết chuyện. Người đàn ông kia trước giam lại bỏ đói mấy ngày, đến giờ cơm thì đánh một trận, đe dọa một tí. Căn bản cũng nhanh chóng phế bỏ hắn. Sau này trong thôn có việc gì phải đi ra ngoài đều để lão đi làm, tranh thủ để hắn 365 ngày đều đi kiếm công điểm tránh ở nhà nhàn rỗi. Một khi hắn ở nhà, mỗi ngày sắp xếp chủ nhiệm phụ nữ cùng cán bộ thôn sớm hoặc muộn đều đi đến nhà hắn hai lần, chỉ cần nhìn thấy đứa nhỏ có vấn đế gì khác thường liền bắt lão lại. Lại dặn dò hàng xóm, hễ thấy lão gây sự với con của mình hoặc đe dọa, đánh tàn nhẫn, có thể hợp nhau tấn công, hơn nữa báo cáo còn có thưởng. Chuyện này khiến người đàn ông kia bị dọa không nhẹ, đại đội kêu đi làm việc thì đi làm, có thể không ngốc ở nhà liền không lộ diện ở nhà. Điều này vẫn có thể xem như một biện pháp, chỉ cần có người quản, kẻ ác hèn yếu sẽ luôn thu liễm lại một chút. Dù sao người cha kia thoạt nhìn cũng không phải hạng người hung ác, ở bên ngoài khúm núm, chỉ ở trong nhà đánh vợ con, vợ của hắn đã chết liền không có gì ràng buộc ra tay với đứa nhỏ luôn. Hiện tại trong đại đội đã bắt đầu quản chuyện này nên tình huống đã tốt hơn nhiều rồi, mặc dù lão vẫn còn hùng hùng hổ hổ, nhưng ít nhất không dám ra tay với đứa nhỏ nữa. Sau này Lâm Lam biết chuyện còn đậu đen rau muống: “Cán bộ đại đội bọn họ đều làm cái gì vậy, bình thường cũng không quản.” Cô cũng không tin ở cùng trong thôn, đàn ông đàn bà tụ tập bát quái bàn tán như vậy mà không có ai không biết? Không khách khí mà nói, nhà ở nông thôn theo loại hình mở rộng này, thật sự có người ở trong nhà thả rắm, hàng xóm đều nghe được rõ ràng đấy. Hàn Thanh Tùng bảo cô không nên tức giận, sờ sờ phía sau lưng của cô: “Chúng ta sẽ tăng cường giáo dục trị an đại đội và tuần tra, còn mời đội tuyên truyền các người phối hợp.” Cho nên Lâm Lam lại dốc lòng làm việc, tổ chức nòng cốt bản thôn Đổng Hòe Hoa, Lưu Xuân Tài, Tú Vân, Yến Yến còn thu hút thêm người trong thôn chung quanh tạo thành một đội tuyên truyền công xã, phối hợp với cục công an tiến hành các loại tuyên truyền giáo dục an toàn. Chẳng những có công điểm và lương thực, hơn nữa còn có tiền, tất cả mọi người bận rộn thật vui vẻ. Dĩ nhiên trị an bên ngoài thôn cũng không có tốt như thôn Sơn Nhai, trong thôn luôn có một đám người đầu gấu, người làm biếng hay kẻ vô lại dựa vào cán bộ thôn, hoặc khiến cán bộ thôn đều đau đầu. Đội tuyên truyền đi, bên trong có cô gái, nàng dâu nhỏ xinh đẹp, bọn họ không thiếu được nổi lên tâm tư bất chính. Kết quả bên trong công xã kẻ nổi tiếng hoành hành ngang ngược nhất bị Hàn Thanh Tùng một cước đạp rụng nửa hàm răng, bảo người bắt nhóm lưu manh lại phê đấu, đánh mấy cái làm điển hình như thế, những tên lưu manh kia liền thành thật trở lại. Sau đó chỉ cần Lâm Lam đi ra ngoài làm việc, Hàn Thanh Tùng sẽ chủ động cùng đi, không nói lời nào ngồi xuống một bên đã có thể chấn nhiếp toàn trường. Lâm Lam hài hước bảo anh là thú dữ trấn tràng. ...... Bận rộn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng chạp. Đêm qua một đêm gió bấc kéo sợi bông che khuất bầu trời, trời vừa sáng trời đất một mảnh tuyết trắng, ngay cả chim sẻ ham ăn cũng không thấy bóng dáng. Tuyết trắng dày đặc trên mặt đất không có chút tạp chất, sạch sẽ mềm mại trắng sáng, là trạng thái bọn nhỏ thích chơi đùa nhất. Lâm Lam bọc áo bông gục trên bệ cửa sổ nhỏ, lại dùng thước gỗ mở rèm cỏ nhìn ra bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi vào, khiến cô rùng mình hô to sảng khoái, gọi: “Mau thức dậy đi ném tuyết nữa!” Theo tiếng la của cô, bọn nhỏ ở gian phòng đông liền thức dậy, cả đám kinh hô lên. Lâm Lam lại bị Hàn Thanh Tùng ôm eo một lần nữa ngã vào trong vòng ấm áp, cô nhất thời phát ra một tiếng thét kinh hãi, lúc này mới cảm thấy giác eo chân vô cùng bủn rủn. Hôm nay cục trưởng Hàn không đi làm! Bởi vì tuyết rơi nhiều nên anh cũng không dậy sớm đi tập thể dục buổi sáng, lúc này lười biếng hiếm có. Anh vòng cô vào trong ngực, hôn cô dầy đặc: “Ngủ tiếp một lát, anh đi quét Tuyết.” Bọn nhỏ đã lục tục thức dậy, bọn họ xông vào trong sân bắt đầu chơi đùa. Rất nhanh, Đại Vượng vỗ Tam Vượng một tát, ra hiệu nó chớ có lên tiếng. Mạch Tuệ choàng khăn quàng cổ màu đỏ chót, giống như một quả cầu lửa đầy ấm áp, cô bé chà xát chà xát hai tay cười nói: “Đừng ồn làm mẹ thức giận, để cho mẹ ngủ nhiều thêm một chút.” Tam Vượng đã nghĩ  đi ngoài cửa sổ vén rèm cỏ lên nhìn lén cha mẹ ngủ có xếp chồng hay không, lại bị Đại Vượng xách cổ ngã vào đống tuyết mềm mại. Tam Vượng lại bắt đầu tỉnh táo tinh thần, lôi kéo Tiểu Vượng, Tiểu Bạch cùng nhau hỗ trợ vo tròn tuyết ném về phía anh cả. Bọn họ cùng nhau chơi đùa ở ngoài cửa lớn, anh tới em đi chiến đấu đến bất diệt nhạc hồ, thậm chí còn có mấy đứa nhỏ gần đó nghe động tĩnh cũng chạy đến chơi cùng. Hàn Thanh Tùng đứng dậy, Lâm Lam cũng không ngủ nhiều, đã tỉnh cũng ngủ không được nữa. Cô mặc quần áo xuống đất, muốn cùng mọi người cùng nhau xúc tuyết. Mặc dù tuyết chơi rất vui, nhưng phải xúc tuyết trên đường cho sạch sẽ, thế thì bọn họ nếm được mùi đau khổ, nhẹ thì ngã nhào, nặng thì ngã đau. Lâm Lam mặc chỉnh tề, bao bọc vô cùng chặt chẽ, đeo bao tay bông vải cô thiết kế cho con gái cô may cho mình đi ra cửa. Hàn Thanh Tùng đã bắt đầu dọn dẹp tuyết trong sân, cô cùng cầm xẻng đi vào giúp đỡ xúc tuyết. Bọn nhỏ sung sướng ở bên ngoài ném tuyết. Tuyết mềm mại giống như đường trắng, Tiểu Vượng cảm thấy vô cùng thần kỳ, bé dẫn Vượng Vượng cùng Tiểu Bạch lăn lộn ở trong đống tuyết, chơi đến bất diệt nhạc hồ. Vượng Vượng ở phía sau mấy con chó con, bốn con tặng người, chỉ giữ lại một con Tiểu Bạch. Chủ yếu do Tiểu Bạch quá gầy yếu, người khác sợ không nuôi sống nổi nên không muốn, mà bọn nhỏ rất đồng cảm với nó nên Lâm Lam liền giữ lại, vẫn bú sữa mẹ, bây giờ cũng lớn rồi. Có thể bởi vì thể chất khác biệt, thoạt nhìn vừa ngốc lại manh, vừa lười vừa chậm, bất kể làm gì đều chậm nửa nhịp. Tiểu Vượng đang nhón chân với đến tuyết đọng trên nhánh cây, “Bộp”  một tiếng, Tam Vượng ném một quả cầu tuyết nện trên đầu Tiểu Bạch, băng lạnh khiến nó nhảy thẳng lên. “Tiểu Bạch, lên!” Tiểu Vượng vừa nắm tuyết ném Tam Vượng, vừa chỉ huy Tiểu Bạch. Tam Vượng ném nắm tuyết nện lên đầu Tiểu Bạch, ở trên đầu nó nổ tung như pháo hoa, lông màu trắng hòa cùng một thể với tuyết trắng. Tiểu Bạch bị nện thoáng chút lờ mờ, lắc lư đầu, nhìn hai bên một chút, sau đó thân thể nghiêng ngả, ngã bịch bất động vào trong đống tuyết. Tiểu Vượng: “!! Anh ba nhỏ, anh đập chết Tiểu Bạch rồi! Xong đời!” Tam Vượng thăm dò nhìn nhìn, cười ha ha: “Đừng gạt anh! Tiểu Bạch giả chết, anh biết.” Bên kia Mạch Tuệ giúp đỡ Tiểu Vượng đập Tam Vượng bằng một nắm tuyết, Tam Vượng liền bịch một tiếng ngã cắm đầu vào trong đống tuyết cũng bất động. Mạch Tuệ cười ha ha: “Đừng ở đó giả bộ với chị, đứng lên chiến!” Cô bé ném cây chổi, rồi chạy đến cầm tuyết nhét vào cổ Tam Vượng. Tam Vượng lại không sợ lạnh! Nó nhân cơ hội trở mình với Mạch Tuệ, bắt một nắm tuyết nhét vào bên trong khăn quàng cổ của Mạch Tuệ. “A ——” Mạch Tuệ bị băng lạnh thoáng nhảy dựng lên: “Chị bị đông lạnh rồi, đông cứng rồi!” Cô bé vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Lam, để Lâm Lam giúp cô bé giũ tuyết trong khăn quàng cổ ra, Lâm Lam nhìn bên trong áo bông cũng toàn là tuyết. Cô nói: “Nhanh đi trong nhà cởi ra để tránh bị lạnh, tan ở bên trong ướt hết áo.” Lâm Lam đi theo Hàn Thanh Tùng,anh xúc tuyết, cô lại quét quét mặt sân. Tam Vượng dậm chân nhảy nhót, vung cánh tay hô to: “Ha ha, ta là vô địch!” Nó đánh bại Tiểu Vượng, Tiểu Bạch, Mạch Tuệ. Đang đắc ý, “Bộp” một nắm tuyết rời rạc vỡ tung trên mặt nó, dán vào gương mặt nó. “A —— sảng khoái!” Tam Vượng chạy về hướng anh cả của nó: “Anh đánh lén em, em muốn báo thù!” Lúc nó chạy về phía Đại Vượng, còn thừa dịp Nhị Vượng đang xúc tuyết không phòng bị, nhảy vọt lên nhét một nắm tuyết vào trong cổ Nhị Vượng. Kết quả cả nhà đều đi đánh một mình nó, đuổi đến nó nhảy nhót tránh đòn, không ngừng cười ha ha ha. Một nắm tuyết đột nhiên ném về phía Lâm Lam bên này, Hàn Thanh Tùng nhanh tay lẹ mắt, một tay tiếp được rồi ném trở về. “Bốp” thoáng chốc đã đánh ngã Tam Vượng vào trong đống tuyết. “A a a —— ai có sức lực lớn như vậy, phạm quy phạm quy!” Tam Vượng cố ý chui vào trong đống tuyết, hai chân bắt đầu đá loạn, dẫn đến anh chị em đều dùng nắm tuyết ném nó. Đang náo nhiệt, bên ngoài có một người đi vào: “Ha ha, các người thật náo nhiệt, em cũng muốn chơi nữa!” Cậu ta nắm một nắm tuyết ném vào Đại Vượng. Đại Vượng né đầu tránh nhanh như chớp, thấy là Hàn Thanh Hoa, liền nói: “Chú tư trở lại.” Hàn Thanh Hoa cười nói: “Đúng vậy, cô út của con kết hôn dĩ nhiên chú phải trở về. Các con chơi đùa vui vẻ quá, chúng ta cùng nhau chơi đi, khi còn bé chú thích ném tuyết nhất.” Đại Vượng: “Được, xúc tuyết trước.” nó thuận tay nhét cái xẻng cho Hàn Thanh Hoa. Hàn Thanh Hoa: “......” Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam trò chuyện với hắn mấy câu, rồi mời hắn vào trong nhà nói chuyện. Hàn Thanh Hoa cười nói: “Vẫn là xúc sạch tuyết ở phía ngoài trước đã, trời tối đường trơn, té cũng không phải chuyện đùa.” Đại Vượng lấy cây chổi trong tay Lâm Lam đi cùng Hàn Thanh Hoa ra ngoài xúc tuyết, em trai em gái đều đuổi theo. Trong nhà dọn dẹp cũng gần xong, Hàn Thanh Tùng để Lâm Lam đi vào nhà sưởi ấm còn anh đi ra ngoài cùng nhau xúc tuyết. Còn chưa đến giờ cơm, Lâm Lam liền gọi Mạch Tuệ trở về dùng nồi đất nhỏ nấu chút canh ngọt, trời tuyết lãnh lẽo có một chén canh nóng, vừa ấm áp vừa thoải mái. Mạch Tuệ nhỏ giọng nói: “Mẹ, ngày hôm qua lúc chạng vạng tối con nhìn thấy cô út, ừm… có vẻ cô út không được vui cho lắm.” “Lúc cô út con vui vẻ có thể hơi ít.” Lâm Lam cũng không quan tâm Hàn Kim Ngọc có vui vẻ hay không, vốn là người tùy hứng điêu ngoa, yêu đương vào  thì trí thông minh không ngừng hạ thấp, gặp không ít chê cười. Sau khi đính hôn, cô ta còn chạy về nhà nói từ hôn, không lấy chồng, nói đi nói lại mãi! Tại sao có thể trông cậy vào một người từ trước đến giờ tùy hứng ích kỷ đã thành thói quen thoáng chốc thay đổi thành người tốt? Không thể nào. Hôn sự của Hàn Kim Ngọc định vào mùng sáu tháng chạp, chị dâu cả Hàn và chị dâu hai giúp cô ta may một chiếc chăn, cô lại làm cho cô ta một bộ quần áo, lúc trước còn có hai đôi giày da, so với nữ nhà nông khác đã tốt hơn rất nhiều. Còn có người không có gia cụ đây này. Nếu như cô ta còn không vui, thế thì Lâm Lam cũng không biết cô ta muốn như thế nào mới có thể vui vẻ, giống như đứa trẻ không khống chế mình, nói phát giận liền phát giận. Lâm Lam nấu xong nồi canh ngọt, Mạch Tuệ liền đi gọi bọn họ về uống canh. Mấy người Hàn Thanh Tùng cũng quét xong tuyết, bảo đảm tuyết có đóng băng cũng không quá trơn trượt, nghe tiếng gọi của Mạch Tuệ, Hàn Thanh Tùng mời em trai về nhà nghỉ ngơi một chút. Hàn Thanh Hoa cũng không khách sáo, cùng đi theo vào nhà. Lâm Lam đã bưng nồi đất lên bàn, trong phòng nhất thời nóng hôi hổi, ấm áp lại có cảm giác gia đình. “Chị dâu, cuộc sống gia đình của chị được chú trọng quá đây.” Lúc này có một miếng nước nóng uống đã không tệ lắm rồi, còn có canh ngọt nữa đây. Lâm Lam cười nói: “Cuộc sống nghèo mới chú trọng đấy, không thiếu ăn uống ngược lại không có gì hay để chú ý cả.” Hàn Thanh Hoa liền cười, thầm nghĩ thật giống như cô đã trải qua cuộc sống thiếu ăn thiếu uống vậy. Lâm Lam nấu chính là canh sơn tra và lê, cộng thêm đường, cho nên chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon. Cô đưa cho Hàn Thanh Hoa một chén. Hàn Thanh Hoa lập tức đưa hai tay nhận lấy, cười nói: “Cám ơn chị dâu.” Cậu quay đầu nói với Hàn Thanh Tùng: “Nông trường Tần tiểu thư, a, đồng chí Tần, lúc này cũng không thể gọi tiểu thư thiếu gia gì, đó là cách làm của nhà tư bản. Ha ha, cô ấy a, cả ngày trôi qua giống như thần tiên. Em thấy chị dâu dạy như vậy, cũng không kém nhiều lắm.” Lâm Lam tự nhiên không biết Tần tiểu thư gì. Hàn Thanh Tùng nghiêm mặt nói: “Chị dâu cậu trải qua cuộc sống của giai cấp vô sản bần nông và trung nông, khác biệt với giai cấp tư sản tiểu thư như trời với đất.” Lâm Lam nhìn bọn họ một cái: “Tần tiểu thư?” Cô mơ hồ cảm thấy Hàn Thanh Hoa thình lình nói đến Tần tiểu thư có phải có ý gì đó hay không? Hàn Thanh Hoa lại xem xét Hàn Thanh Tùng, cười châm biếm, rồi lại không nói rõ với Lâm Lam, thật giống như tôi biết  gì đó đang nói nhưng anh ta không muốn tôi nó cho cô biết, cô muốn biết thì tự mình hỏi đi. Hàn Thanh Tùng dùng trà vạc (ly uống trà) của Lâm Lam uống một hớp súp ngọt, thở ra một luồng nhiệt khí trắng, nói với Lâm Lam: “Trương Hắc Lư coi trọng một người trong nhóm tẩu tư phái, có hiềm nghi phản cách mạng, bị anh mắng cho. Anh ta liền sửa chửa, trước đính hôn, một người nói lớn thở mạnh và một người vợ đanh đá lanh lẹ, không tệ, rất có thể khả năng.” Còn có chuyện bát quái như vậy sao, Lâm Lam cười lên. Hàn Thanh Hoa: “......” Tần tiểu thư người ta chỉ vì thích xem phim, xem sách nước ngoài, bị người có dụng ý xấu đánh cho cái danh tẩu tư phái mà thôi, cũng không phải là phản cách mạng. Cậu ta không nói lời nào, chỉ yên lặng uống canh. Tam Vượng và Tiểu Vượng uống một chén, Tiểu Vượng muốn cho Tiểu Bạch một chút, Tam Vượng không bỏ được. “Em Tiểu Vượng, bây giờ hai ta uống, đợi buổi tối, a, anh hiểu.” Buổi tối lúc nằm mơ lại mang theo Tiểu Bạch đi ăn uống, lúc đó thích uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu. Mặc dù Tiểu Vượng trừ âm nhạc mỹ thuật hội họa, những chuyện khác hiểu chuyện muộn một chút, hoặc chẳng để ý, nhưng người ta lại không ngốc! Chuyện trong mộng ăn bữa tiệc lớn cũng lừa dối hai ngày, ở đâu còn có thể lừa dối một năm? Tiểu Vượng: “Anh ba nhỏ, không phải anh nói Tiểu Bạch là con của anh sao, đừng keo kiệt.” Tam Vượng: “Em còn nói Tiểu Bạch là em trai của em nữa kìa.” Đám người: “............” Cuối cùng Lâm Lam lấy nước canh sơn tra và quả lê không còn nhiều đổ vào trong chậu của chó cho Vượng Vượng cùng Tiểu Bạch ăn. Vượng Vượng không ăn, Tiểu Bạch ngược lại ai đến cũng không từ chối, thói quen ăn giống như Tiểu Vượng, cái gì cũng đều nếm thử. Uống xong canh ngọt, Hàn Thanh Hoa muốn mời anh trai và chị dâu qua bên kia ngồi chơi: “Đều đi qua đi, bọn nhỏ cũng đi. Đáng tiếc nông trường chúng em cũng không có gì đặc biệt, trừ mấy cân lương thực cũng không có chút quà vặt nào.” Hàn Thanh Tùng nói: “Cậu có thể nghĩ đến đem về cho cha mẹ hai cân lương thực đã rất tốt rồi.” Hàn Thanh Hoa chỉ cười. Lâm Lam xem thời gian: “Cũng sắp đến giờ nấu cơm rồi, haingười đi đi, em không đi, chờ cần hỗ trợ rồi hãy nói.” Lâm Lam không qua mấy đứa nên Đại Vượng cũng không còn hứng thú, nhà bà nội lạnh như băng, còn có mùi khai của nước tiểu. Theo lời nói của Tiểu Vượng, đi từ nhà mình sang nhà bà nội, giống như đi từ phòng ấm đến hầm băng vậy, không muốn đi. Không chỉ nhiệt độ thấp, không khí cũng bị đè nén, đứa nhỏ mẫn cảm nên không chịu đi qua đó tụ tập. Hàn Thanh Tùng và Hàn Thanh Hoa qua bên kia, trên đường Hàn thanh Hoa cười nói: “Anh ba, thầy Phạm còn để em mang đồ cho anh nè.” “Người của cục công an vẫn luôn ở tại đó, ông ấy có việc gì có thể trực tiếp nói với anh.” “Ha ha, anh ba, thầy chỉ là khách sáo chút thôi.” Đến bên đó, cả nhà đang ở bên gian phòng đông bàn luận chuyện hôn lễ. Vốn chuyện hôn lễ còn có nhiều quy cũ, bây giờ ăn mặc đều thiếu, cũng không có những thứ kia để phô trương. Căn bản cũng là đến thời gian nhà trai dùng xe đạp hoặc xe ngựa đến đây đón cô dâu đi, nhà mẹ đẻ để hai người anh trai hoặc dẫn theo chị dâu đi theo, sau khi đưa đến nhà thông gia, ăn bữa cơm rồi trở về nhà. Về phần lại mặt…vv…vv… mọi người thuận tiện hay bất tiện gì thì làm đó. Đồ cưới đưa đi trước đó, tổng cộng chưa đến một gánh, ngày xuất  giá đó để các anh trai đưa qua là được. Bà Hàn nói: “Em gái lấy chồng, bốn anh trai chúng mày phải đưa đi mới được.” Hàn Thanh Tùng nói: “Anh cả và chú Tư đi là được.” Anh cả trung hậu bổn phận, đi cũng không nói nhiều, không giống lão Nhị có một đôi mắt gian tặc lanh lẹ còn có thể nói lung tung. Hơn nữa đi nhiều người như vậy cũng phải ăn cơm, nhà người ta cũng không dư dả, vẫn không nên tốn kém quá. Vốn Hàn Kim Ngọc đang làm ổ trên giường gạch, cảm xúc sa sút, nghe   Hàn Thanh Tùng nói như vậy, cô lập tức ngẩng đầu: “Anh ba, anh không đi?” Hàn Thanh Tùng: “Thân phận anh không thích hợp đi, tránh khiến cho người ta tăng thêm áp lực.” Hàn Kim Ngọc không vui: “Me, tại sao anh ba lại không đi?” Anh ba đi thì sẽ thành chỗ dựa cho mình, nếu anh ba không đi, người nhà họ Liễu còn coi cô vào đâu? Hơn nữa, cô còn muốn để anh ba đi để giữ mặt mũi cho Liễu Hạo Triết đây này, đến lúc đó để đồng nghiệp, lãnh đạo, các bạn hàng xóm của Liễu Hạo Triết đều nhìn một chút, anh ba cô là cục trưởng cục công an, có nhiều mặt mũi nha! Nhưng Hàn Thanh Tùng chưa nói anh bận rộn việc, chỉ nói thân phận của anh đặc thù không gây áp lực cho người khác, cô lại không có cách nào phản bác. Cô chỉ có thể làm nũng tùy hứng với bà Hàn, buộc Hàn Thanh Tùng đi giữ mặt mũi cho mình. Bà Hàn nhìn con thứ ba, không vui nói: “Thằng ba, mày cũng thiệt là. Chỉ có một cô em gái mà thôi, phải gả chồng rồi mà mày còn không đưa gả nữa sao?” Hàn Thanh Tùng nói: “Không phải là không đi, thân phận không thích hợp. Còn đang chấp hành nhiệm vụ, đến lúc đó không nhớ thu liễm quấy rối hôn lễ còn phiền hơn.” Vạn nhất bệnh nghề nghiệp của anh phát tác nhìn người này khả nghi người kia có vấn đề thì sao? Chuyện Liễu Hạo Triết cùng với hai mẹ con kia, mặc dù trong mắt Hàn Thanh Tùng không tính là tội phạm, nhưng cũng không phải chuyện tốt gì. Ban đầu La Hải Thành tra được, sau này Hàn Thanh Tùng lại uyển chuyển nói cho Hàn Kim Ngọc, đề nghị nên ngưng hôn sự này. Nhưng Hàn Kim Ngọc tỏ vẻ đã biết, không có gì lớn, đó là Liễu Hạo Triết thiện lương mà thôi, anh ấy đã nói thẳng thắn với cô rồi. Cô còn oán giận Hàn Thanh Tùng lợi dụng chức quyền điều tra Liễu Hạo Triết, có phải Lâm Lam đưa ra mấy chuyện xấu này để tạo thêm phiền toái hay không. Như thế Hàn Thanh Tùng tự nhiên sẽ không quản nhiều thêm, càng không mạnh mẽ chia rẽ bọn họ, nhưng không có nghĩa anh vui lòng giao tiếp với Liễu Hạo Triết. Hàn Thanh Hoa thấy Hàn Thanh Tùng không chịu, thái độ kiên quyết, hắn nói: “Được rồi, anh ba bận rộn, cũng không tiện. Con cùng anh cả đi cũng được.” Anh hai Hàn nói: “Anh cũng đi!” anh hai Hàn luôn bị lãng quên cuối cùng lên tiếng. Kết hôn ăn cưới, nhiều náo nhiệt nha, vẫn là vào trong thành ăn cưới, dĩ nhiên phải đi nha, trở về đủ để khoe khoang mấy ngày. Hàn Kim Ngọc: “Anh đi làm gì, anh chỉ có biết ăn thôi!” Anh hai Hàn nhất thời xấu hổ, lại cũng không giận, chẳng qua chỉ cười nói: “Em chẳng thú vị gì cả, ai đưa gả mà không ăn cơm chứ?” Bà Hàn lại nói: “Thế đứa nhỏ đưa đi áp kháng là ai đây.” Bình thường đồng tử áp kháng là bé trai bốn năm tuổi, không hiểu chuyện, lại ngốc manh đáng yêu, bọn họ hướng về Tiểu Vượng. Tiểu Vượng lớn lên đẹp trai, sạch sẻ, miệng nhỏ cũng ngọt, biết nói, để cho bé đi ngủ cả đêm đè kháng, cũng may mắn. Anh cả Hàn nhìn về phía Hàn Thanh Tùng, vừa muốn mở miệng để cho Tiểu Vượng đi, Hàn Thanh Tùng nói: “Tiểu Phú đi đi, Tiểu Vượng còn nhỏ, xa mẹ nó sẽ khóc.” Đừng nói áp kháng cho Hàn Kim Ngọc, cho dù là đi áp kháng nhà người ta, trừ phi cùng thông nếu không Lâm Lam cũng sẽ không vui lòng. Hàn Thanh Tùng hiểu rõ Lâm Lam, liền đẩy thay cô. Hàn Kim Ngọc hoàn toàn không vui: “Tại sao chứ, cái gì cũng sợ tôi thơm lây? Tôi còn chưa đi đâu, lại xem tôi như sao chổi rồi, dính cũng không dám dính?” Bà Hàn cũng không vui lòng. Hàn Thanh Hoa cùng anh cả Hàn vội vàng hòa giải, anh cả Hàn còn muốn khuyên nhủ Hàn Thanh Tùng, để cho Tiểu Vượng đi dù sao mình cũng đi theo. Hàn Thanh Tùng cũng không cho anh cơ hội: “Chuyện này cứ quyết định như vậy. Nếu em nhất định muốn tôi đi, tôi cũng không phải không thể đi được. Nhưng đến lúc đó khó tránh khỏi phải dẫn theo La Hải Thành, Lưu Kiếm Vân, xuất phát từ thói quen bọn họ sẽ đem nơi đó tra từ đáy đến ngọn nguồn, ngược lại khiến người ta sợ cũng không tốt.” Hàn Kim Ngọc giận đến phát khóc: “Được rồi được rồi, xong rồi sao. Các người không xem tôi là em gái  mà, tôi còn mặt dày mặt dạn cầu xin các người? Tôi cũng không phải chó ghẻ.” Cô đã nghĩ phải thật tốt, Liễu Hạo Triết có chút khinh thường cô, thậm chí còn nói những lời trêu chọc nói cô bình hoa ngốc nghếch… sao cô có thể nhẫn nhịn? Cô nghĩ đến để anh ba đi giữ thể diện cho mình, thuận tiện cũng giữ thể diện cho anh ta để anh ta xem trọng mình hơn. Kết quả anh ba không đi! Sao cô lại không tức giận? Ngay cả đồng tử áp kháng cũng không để cho Tiểu Vượng đi, cô cần sao? Cô cả giận nói: “Được rồi, phải làm sao áp kháng, không cần. Ngay cả giường còn không có đây này, áp cái gì, trong thành chúng tôi có giường ngủ!” Nghe cô như vậy, Hàn Thanh Tùng cũng không nói cái gì, chỉ nói đến lúc đó đem xe đạp cho bọn họ đưa hôn, sau đó đã đi. “Mẹ, anh ba con không xem con là em gái của mình.” Đầu Hàn Kim Ngọc bổ nhào vào trong ngực bà Hàn khóc lóc. Mặc dù bà Hàn vui vẻ vì con gái tìm được người như ý, trên mặt có ánh sáng, nhưng cũng đau lòng không thôi, bảo bối mình thổi phồng trong lòng bàn tay bây giờ cho người khác, đi hầu hạ người đàn ông khác… tóm lại không nỡ. Huống chi Liễu Hạo Triết không giống bà xem Kim Ngọc làm bảo bối, trong lòng bà Hàn có chút không vui. Bà cũng muốn để cho con thứ ba đi giữ thể diện cho con gái, ai biết Hàn Thanh Tùng không đồng ý. Hai mẹ con ôm đầu khóc rống. Hàn Thanh Hoa cũng không khuyên, ngược lại ở một bên thở dài thở ngắn. Anh cả Hàn nhìn không được, liền nói: “Đừng nói anh ba của em như vậy, em còn thiếu bọn họ năm trăm đồng tiền đấy, này nếu không phải anh ruột…” “Anh cả, ngay cả anh cũng ép buộc em như vậy!” Hàn Kim Ngọc điên lên khóc hu hu: “Không lấy chồng...... Tôi không lấy chồng nữa......” Trừ bà Hàn, những  người khác cũng không ai dỗ dành cô, cứ để mình cô khóc, chờ khóc đủ sẽ yên tĩnh lại. Mặc dù Hàn Kim Ngọc nói một trăm câu không lấy chồng, nhưng gần đến lúc đầu năm cô kích động hơn bất kỳ ai, bắt đầu trang điểm. Chị dâu hai Hàn châm chọc cô: “Ngày mai người ta mới đến, cô bắt đầu trang điểm làm gì?” Hàn Kim Ngọc: “Chị ganh tị à!” Chị dâu hai Hàn bĩu môi: “Tôi rất là ganh tị đấy, ai có mệnh tốt, gả cho người thành phố ăn lương thực thì cứ đi.” Cô ta nói lời này tự nhiên là châm chọc, Liễu Hạo Triết ăn lương thực hàng hoá, Hàn Kim Ngọc không phải, hộ khẩu cô chỉ có thể đi ra vùng ngoại ô công xã mới kiếm được công điểm ở đó. Bởi vì Hàn Kim Ngọc đang vui vẻ nên không nghe được, chỉ cảm thấy chị dâu thứ ghen tỵ với mình. Cô trang điểm xong, buổi tối cũng không thèm rửa mặt, cứ như vậy mặc quần áo ngủ một đêm. Vừa rạng sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, cô đã bò dậy. Tối hôm qua lúc lên giường anh cả Hàn đã nhắc nhở cô và bà Hàn: “Có nên tìm nói trước với mấy thím mợ, sáng mai tranh thủ đến chải tóc trang điểm cho em gái không?” Lúc xuất giá, đều có thím mợ toàn phúc trong bổn gia được mời đến đây, giúp cô dâu thu thập đồ cưới và trang điểm, còn phải se lông mặt cho cô, chải đầu, chỉnh lý cho thuận thuận lợi lợi rồi ngồi cùng cô chờ đến lúc chú rể đến cửa đón cô dâu. Bà Hàn cảm thấy cũng đúng, Hàn Kim Ngọc lại hừ một tiếng: “Chuyện cưới hỏi lớn như vậy, để cho bọn họ đến là bọn họ được thơm lây đấy. Ai còn không vui vui vẻ vẻ chứ? Còn cần phải gọi?” theo cô thấy, loại chuyên vui này bình thường phụ nữ đều muốn tham gia náo nhiệt dính vui mừng, cơ bản không cần gọi. Để tự mình qua kêu rất không có mặt mũi, đến lúc đó các bà các cô lại như ong vỡ tổ tuôn qua, cô còn ngại phiền đấy. Cô chắc chắn các bà các cô sẽ qua, căn bản không cần mời, cho nên bảo hắn không phải gọi. Cô không gọi, tự nhiên anh cả Hàn cũng không đi lẫn vào đám phụ nữ. Kết quả chính là ngày hôm sau Hàn Kim Ngọc thức dậy đợi hồi lâu, sửng sốt một người đến cửa cũng không có!!! ...... Hàn Kim Ngọc đều mộng luôn rồi, đến lúc này cô còn không có ý thức nhân duyên của mình không tốt,  còn tưởng rằng người khác ghen tỵ với đỏ mắt với cô, thậm chí có khả năng cố ý không đến để ép buộc cô nữa, thậm chí cô còn khóc cùng bà Hàn: “Nhất định là Lâm Lam làm chuyện xấu mà!” Anh cả Hàn cũng ngu ngơ: “Chuyện này có liên quan gì đến em dâu ba chứ, em đừng có ăn nói lung tung.” Hàn Kim Ngọc vốn tưởng có nhiều phụ nữ đến làm phiền cô muốn cọ cọ không khí vui mừng, nào đâu biết một người cũng không đến cửa, cái này thật quá mất mặt mà! Cô không chịu được. Cuối cùng anh cả Hàn chỉ đành phải đi gọi chị dâu cả Hàn, Lâm Lam, còn có chị dâu hai Hàn nữa, lại gọi thêm Trương Thải Hồng với mấy thím mợ đến đây hỗ trợ. Hằng ngày Hàn Kim Ngọc làm người kiêu ngạo, không nhìn trúng cái này không nhìn trúng cái kia, đối với chị dâu mình cũng không tốt, quan hệ với người khác càng qua quít hơn, hơn nữa thường xuyên đâm chọt người, người ta tự nhiên không đến trước mặt cô tự tìm phiền phức. Bây giờ anh cả Hàn đi mời, người ta mới nói đi qua hỗ trợ. Rất nhanh bảy tám phụ nữ đến đây giúp đỡ. Hàn Thanh Tùng cũng sang đây nhìn, thật ra thì không cần bọn họ hỗ trợ, dù sao cũng không còn chuyện gì, có điều là em gái lấy chồng, anh trai chị dâu đều phải có mặt mà thôi. Kết quả cho đến trưa, cũng không thấy người nhà họ Liễu. Hàn Kim Ngọc giận đến bắt đầu khóc, ném giầy, lại bắt đầu nói không lấy chồng. Trương Thải Hồng chờ đợi, vốn chăm sóc Hàn Kim Ngọc xong, chờ anh rể đến đón hôn đưa đi là được, ai biết đâu đến buổi trưa vẫn chưa thấy đến? Các cô cũng không thể ở lại nơi này mãi, còn phải về nấu cơm chăm sóc con cái đây. Chị dâu cả Hàn nói với anh cả Hàn: “Người ta đến giúp đỡ, kẹo quân cờ và trái cây cũng phải có chứ?” Cục đường không bỏ đấy, dù sao cũng phải phân kẹo một chút chứ? Anh cả Hàn: “Đều ở trong rương Kim Ngọc cả rồi, nói đi đến nhà chồng chia cũng không đủ, nên nhà mẹ đẻ không có phần.” Chị dâu cả Hàn: ha ha, ha ha, cút ngay. Cô lén nói với Lâm Lam: “Này còn chưa gả đến nhà chồng, mà đã không xem nhà mẹ đẻ thành người rồi.” Nhà người ta ai mà không thừa dịp cô kết hôn, cháu gái cháu trai ăn chút đồ tốt? Cô ta quá được, một rương đường kẹo quân cowf cùng đậu phộng, thế mà toàn bộ đều khóa kỹ trong rương cô ta để đem đến nhà chồng phân chia. Chẳng lẽ nhà chồng không làm? Thật ra kẹo quân cờ là từ bột mì tinh thêm đường và trứng gà nhào bột,  nhào đến lúc cứng lên, cán kỹ 0,5 cm độ dày, sau đó dùng cắt ra thành hình thoi, sau đó lại thêm trấu cám để ở trong bát rang lên. Sau khi rang lên đem ra ngoài, bắt đầu trở nên giòn tan, ngọt ngào, thơm thơm, bọn họ thích nhất. Nhà ai kết hôn, bọn họ đều đi tham gia náo nhiệt, chính là muốn cái này đây. Hàn Kim Ngọc lại khóa cất hết!!! Điều này cũng thật hiếm thấy, cô không hiểu quy củ, chẳng lẽ bà Hàn cũng không hiểu? Lâm Lam cũng không biết nói sao cho đúng: “Được rồi, được rồi, tùy ý cô ta đi, dù sao đưa đi chúng ta liền mặc kệ.” Kết quả đến buổi trưa, Liễu Hạo Triết còn chưa đến! Hàn Kim Ngọc đã khóc đến chết đi sống lại, các cô các thím nhà người ta tự nhiên không ở lại chướng mắt, tất cả đều lấy cớ về nhà. Rất nhanh trong nhà chỉ còn lại mấy người anh em chị dâu. Hàn Thanh Hoa tức giận: “Tên Liễu Hạo Triết này, anh ba, chúng ta đi xem một chút.” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đều nói phía sau người đàn ông thành công tất có người phụ nữ vĩ đại, phía sau người phụ nữ thành công tất có người đàn ông, cục trưởng Hàn chính là người đàn ông phía sau của cô Lâm. Cục trưởng Hàn: Người đàn ông phía trước hay phía sau cô Lâm đều là tôi! Tam Vượng: Người đàn ông hay bạn trai của mẹ tôi đều chỉ có thể là cha tôi, coi chừng ná cao su bắn gẫy răng nha