Thập niên 60: làm giàu, dạy con
Chương 187 : hai loại bánh bao
Cuối cùng cũng tới ngày tất cả mọi người chờ mong nhất - ngày hội giết heo chia thịt!
Sáng sớm, mấy xã viên trong đội sản xuất đã tới nhà Chu Thanh Bách, khệ nệ khiêng hai con heo béo phì ra khỏi chuồng.
Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa vội vội vàng vàng ăn cho xong bữa sáng để còn chạy đi xem người ta giết heo kẻo lỡ mất.
Tiểu Tô Thành cũng khấp khởi đòi theo.
Tam Oa dỗ ngọt: “Không được nha, em còn nhỏ quá không tới mấy chỗ giết mổ được đâu. Ngoan ngoãn ở nhà, nha!”
Tiểu Tô Thành mím môi: “Em không sợ!”
Bởi vì thường xuyên đi chơi cùng các anh cho nên dạo này nó nói sõi lắm rồi, từ gì cũng biết.
Nhị Oa: “Tối ngủ gặp ác mộng đó.”
Tiểu Tô Thành vẫn cứng đầu: “Em cũng không sợ.”
Nhỏ xíu như thế làm sao thích hợp nhìn mấy cảnh giết mổ máu me cơ chứ. Tiểu Tô Thành tủi thân trực trào nước mắt, cứ tưởng quả này phải ở nhà chắc rồi ai ngờ cuối cùng dượng Thanh Bách bế nó lên cho đi theo. Nước mắt nhanh chóng lặn vào trong, cười toe cười toét. Đúng là trẻ con giòn cười tươi khóc!
Nhưng tới thời điểm mấu chốt, Chu Thanh Bách đưa tay che kín hai mắt Tiểu Tô Thành, Đại Oa che kín mắt Tam Oa, Nhị Oa tự đưa tay che mắt mình nhưng tò mò quá nên nửa kín nửa hở, ti hí nhìn một chút mà giật hết cả mình.
“Éc…éc…” vài tiếng, ba con heo được hoá kiếp!
Năm nay thôn Chu gia giết 3 đầu heo, mỗi hộ đều được chia tương đối, nhưng nhiều nhất vẫn là nhà Chu Thanh Bách vì nhà anh có công đầu trong việc nuôi ra hai con to nhất, dài nhất và khoẻ nhất.
Lại còn thêm công điểm giáo viên của Lâm Thanh Hoà nữa cho nên số lượng tăng hơn mọi năm 3 cân thịt.
Một cái đầu heo, 8 dẻ sườn non, kèm theo sườn già, xương ống nọ kia, ngoài ra không thể thiếu lòng heo, bao tử.
Quan trọng nhất chính là mỡ heo, Lâm Thanh Hoà cắt 7 cân thịt loại 1, chỗ đặc biệt dày mỡ. Người đứng quây xung quanh ghen tỵ đỏ mắt nhưng tuyệt nhiên không ai dám nói xiên nói xỏ gì vì nếu họ là Lâm Thanh Hoà họ cũng sẽ lấy như thế.
Thịt ba chỉ và thịt nạc, Lâm Thanh Hoà cũng chọn không ít. Vì xương sườn, xương ống, thịt nạc đều bị tính là thịt loại 3, không đáng tiền và cũng không nhận được sự hoan nghênh của đông đảo bà con.
Gần 30 cân thịt thuộc về nhà Lâm Thanh Hoà. Đương nhiên gộp cả công điểm của ông bà Chu nữa.
Dù biết là thế nhưng nhìn một chậu thịt đầy vun thế kia có người không giấu được vẻ ganh tỵ, một vài người hậm hực đố kỵ, một vài cặp mắt thì hâm mộ tán dương.
Trước kia không nhiều người coi trọng gia cảnh nhà Chu Thanh Bách, thậm chí còn có người thương cảm cho anh vì lấy nhầm phải một bà vợ phá của.
Nhưng ở đời mà, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thuỷ xoay vần, không ai nói trước được điều gì.
Công điểm hiện tại của nhà Chu Thanh Bách chắc có lẽ nhiều hộ muốn đuổi cũng đuổi không kịp.
Nuôi hai đầu heo tính công điểm, ủ phân heo làm phân bón cũng được tính công điểm, Chu Thanh Bách lãnh trọn 10 phần công điểm, ông Chu 8 phần, Lâm Thanh Hoà 5 phần. Ngoài ra, Lâm Thanh Hoà còn có lương tháng 13 đồng và tem phiếu trợ cấp.
Đại Oa và Nhị Oa đã lớn, tan học biết đi đánh cỏ heo, nhặt phân trâu kiếm 1, 2 công điểm.
Nửa năm trước, lúc Chu Hiểu Mai chưa sinh đứa thứ 2, bà Chu tuy không tham gia cày cấy nhưng rất nhiệt tình đi cắt cỏ heo, vì Tiểu Tô Thành đã đi vững, ham chạy theo anh Tam Oa, mấy anh em nó tự chơi tự trông nhau, không cần người lớn bế ẵm.
Từng này công điểm cộng dồn lại, đổi được nhiều thịt là điều hết sức hiển nhiên.
Nhà chị cả Chu được phân 4 cân, chị hai Chu cũng vậy, chị ba Chu thì ít hơn, chỉ được 3 cân. Bởi vì chị bụng mang dạ chửa, chỉ có thể làm việc nửa đầu năm, nửa cuối năm dựa hết vào một mình anh ba Chu nên hơi kém một chút.
Nhưng được cái chị ở cữ không thua kém ai, vì Tô Đại Lâm rất hào phóng, lần nào về cũng tặng trứng gà, một miếng thịt heo hoặc đôi, ba con cá cho nên chị ba Chu vẫn được ăn uống đầy đủ, đảm bảo có sữa cho 2 đứa bé cùng bú.
“Giờ cả cái thôn này chẳng ai sướng bằng cô ta.”
Người thở ra lời này không phải ai khác chính là người đàn bà tên Vương Linh.
Sau sự kiện ầm ĩ đó, danh dự của Vương Linh coi như mất sạch, mặc kệ cha mẹ chồng lấp liếm đối phó với người ngoài ra sao nhưng sự thật thế nào trong lòng cô ta hiểu rõ nhất.
Sự thật vô cùng đơn giản, đó là một lần tình cờ cô ta bắt gặp chú út bơi lội dưới sông, cô ta nhịn không được ghé mắt nhìn lén, ui cha mạ ơi, nhìn rồi là không rời mắt đi nổi, cơ thể rắn chắc…uhm…có vẻ khoẻ hơn chồng cô ta nhiều…cho nên cô ta bắt đầu động tâm.
Sau đó, thuận lý thành chương, hai người thông dâm.
Trong thôn, cũng có một số phụ nữ cảm thông với nỗi khổ của Vương Linh, hơn ai hết họ hiểu một người đàn bà không đẻ được con trai thì cuộc sống chỉ là những chuỗi ngày ác mộng cho nên họ lý giải cho hành động làm bậy của cô ta. Thế nhưng họ chỉ lén âm thầm cảm thông thôi chứ không dám thể hiện ra mặt vì dù sao thời này người ta sống bằng mặt mũi, thanh danh luôn được đặt lên hàng đầu. Ví dụ điển hình là chị hai nhà họ Chu, trước đây chị chị em em thân thiết đến thế, mà giờ tránh nhau như tránh hủi.
Lúc này, không có một ai tiếp lời Vương Linh, họ đều thống nhất làm lơ cô ta.
Họ sợ tiếp lời rồi bị đàm tiếu là có quan hệ thân thiết với Vương Linh thì chết.
Tuy nhiên đám đàn ông lại chẳng e ngại gì, trắng trợn huýt sáo, liếc mắt trêu ghẹo. Trong lòng Vương Linh cực kỳ đắc ý nhưng trên mặt chỉ có một vẻ đó là cự tuyệt.
Cũng không ai biết cô ta cự tuyệt thật hay giả cự tuyệt.
Đợi mãi không thấy ai hùa theo lời mình nói, Vương Linh bực bội bĩu môi, xách phần heo của gia đình mình lên, cất bước theo mẹ chồng về nhà.
Một số người gai mắt Vương Linh từ lâu, chỉ chờ cô ta đi khuất là bắt đầu nói xấu.
“Gớm chết, cứ làm như mọi người mù hết không bằng. Chẳng qua ông bà Mã sợ mất mặt nên mới nói là “mượn” thôi.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Hôm nọ còn thấy cô ta với Chu Cùng trắng trợn mắt đi mày lại với nhau xong.”
“Vừa nhìn là biết chẳng phải ngữ tốt đẹp gì rồi, mấy bà biết không tôi còn nghe nói chị cả của cô ta cũng thông dâm, còn bị bắt ngay tại trận cơ.”
“Trời đất, còn có việc này hả?”
“Tiếp theo thế nào?”
“……”
Ai cũng ngứa mắt Vương Linh đã làm ra loại chuyện xấu hổ như thế mà còn câng câng cái mặt, hung hăng ngang ngược. Không biết từ lúc nào, trong thôn bắt đầu truyền tai nhau cô con gái lớn Vương Thuý nhà họ Vương, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Vương Linh, là một người đàn bà lăng loàn trắc nết.
Chị cả Chu nghe tất cả vào tai, sau đó quay qua nói với chị hai Chu: “Mẹ Tam Ni này, từ giờ trở đi đừng qua lại với cô ta nữa, thật đúng là chẳng ra thể thống gì.”
Nếu không phải cùng làm dâu Chu gia, vinh nhục chịu chung thì chị cả Chu cũng mặc xác nhưng sự việc đã tới nước này không nói không được. Tuy đã phân gia, nhưng vẫn ở cùng nhau dưới một mái nhà, chị không muốn thấy cảnh Vương Linh suốt ngày chạy sang Chu gia kiếm thím hai như trước đây nữa.
Dân làng đàm tiếu những gì, chị hai Chu đều nghe thấy cả, quá mất mặt, vì thế chị ta nói: “Không chơi nữa, cả đời cũng không chơi lại nữa.”
Thông dâm, gian phu dâm phụ là đại tội. Nếu người nào mang danh này thì thối mặt cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ, liên luỵ tới cả thân bằng quyến thuộc thậm chí thanh danh cả một thôn.
Mọi người chỉ trỏ dè bỉu ầm cả lên thế mà nhân vật chính lại chẳng cảm thấy gì. Vương Linh không những không xấu hổ mà còn lén lút qua lại với đám đàn ông độc thân trong thôn.
Câu “đến chết vẫn không hối cả” chính là dành cho ả đàn bà Vương Linh.
Chị cả Chu thấy thím hai tỏ thái độ kiên quyết mới tạm thời bỏ qua.
Một khúc nhạc đệm không làm ảnh hướng tới không khí tưng bừng của ngày hội chia thịt.
Mọi người hồ hởi ai về nhà nấy chuẩn bị ngả món liên hoan.
Lâm Thanh Hoà trước nay vẫn thế, không hề quan tâm tới mấy vấn đề linh tinh không liên quan tới nhà mình. Bà Chu cũng là nghe bà con chòm xóm bàn luận sôi nổi quá nên thuận miệng buôn với con dâu vài câu, Lâm Thanh Hoà chỉ ậm ừ cho qua chuyện chứ hoàn toàn không muốn bàn luận loại chuyện này.
Cô còn đang bận rộn chỉ đạo Chu Thanh Bách, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, còn có nhóc quậy Tiểu Tô Thành làm bánh bao.
Năm nay nhà cô lãnh 1 cục mỡ to, dày, trắng phau, thắng được hẳn 3 bình mỡ đầy và một tô to tóp mỡ.
Lâm Thanh Hoà nảy ra sáng kiến, cô liền bóp vụn tóp mỡ ra trộn với dưa muối và cải trắng.
Vì thế hôm nay cả nhà có 2 sự lựa chọn đó là bánh bao nhân tóp mỡ cải trắng và bánh bao nhân tóp mỡ dưa muối.
Bọn trẻ xoắn xuýt mãi không thôi, khó chọn quá vì cả 2 loại bánh mẹ làm đều ngon cả!
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
8 chương
76 chương
50 chương
20 chương
11 chương