Thập niên 60: làm giàu, dạy con

Chương 186 : Chè táo đỏ nấm tuyết

Liên tiếp hai hôm sau, cả người Tam Oa ỉu ỉu xìu xìu không có sức sống. Tươi làm sao được vì đêm hôm đó nó sốt rất cao, cả người nóng hừng hực, sờ bỏng rãy tay. Sốt cao rất nguy hiểm, không thể xem thường, người lớn sốt cao quá còn bị hỏng đầu huống hồ trẻ nhỏ. Cũng may trong không gian riêng có sẵn thuốc dành cho trẻ em chứ nếu không thì không biết phải làm sao. Vừa có thuốc lại vừa được mẹ quan tâm chăm sóc nên tới ngày thứ ba, Tam Oa đã hồi phục kha khá. Vừa hơi khoẻ một cái là ngứa chân, nhất quyết không chịu nằm yên trên giường mà lại bắt đầu nghịch như khỉ ngay. Mấy hôm trước nó vẫn luôn cho rằng mẹ hết thích nó, không còn thương nó nữa nhưng qua mấy ngày bị bệnh cuối cùng nó đã biết mẹ thương nó nhiều đến thế nào. Nó thích món gì mẹ đều làm cho nó ăn, buổi tối còn cho nó ngủ cùng, ôm nó rồi kể chuyện xưa cho nó nghe nữa. Bị bệnh hơi mệt tí nhưng mà thích muốn chết. Qua hai ngày hưởng thụ tình thương của mẹ, Tam Oa như được sạc đầy pin, năng lượng khôi phục như cũ, lại vui vẻ tung tăng nhảy nhót khắp nơi. Ngày đi tháng chạy năm bay, nhoáng một cái hôm nay đã là mồng tám tháng chạp. Theo tục lệ, sáng nay Lâm Thanh Hoà dậy sớm hơn mọi ngày để nổi lửa nấu cháo mùng 8. Mấy ngày nay ngày nào tuyết cũng rơi dày, khó khăn lắm mới được một hôm trời không đổ tuyết, thích hợp đi ra ngoài nên Chu Thanh Bách lên tiếng hỏi vợ: “Lát nữa hai vợ chồng mình đi qua thăm chiến hữu của anh được không?” “Vâng.” Lâm Thanh Hoà biết anh vẫn luôn muốn giới thiệu cô với chiến hữu của mình. Cô cũng rất vui được làm quen với đồng đội cũ của anh, hơn nữa người này còn đang làm việc tại cục cảnh sát, càng thân quen càng có lợi chứ sao. Vì thế chuẩn bị xong xuôi, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà dắt theo Tam Oa đi chơi, Đại Oa và Nhị Oa ở nhà. Lại một lần nữa Tam Oa cảm nhận được tình cảm cha mẹ dành cho mình, thế này không phải thương nó nhất thì còn là gì nữa, vui chết đi được. Lâm Thanh Hoà nhắc nhở: “Nhóc thúi, cười ít thôi con, khép khép cái miệng lại nào, gió lùa lạnh bụng rồi lại tiêu chảy bây giờ.” Tam Oa ngọt ngào đề ra yêu cầu: “Mẹ ơi, tí nữa mua cho con 1 cây hồ lô ngào đường nhé.” Lâm Thanh Hoà: “Ừ, tí nữa mẹ mua cho 2 cây, về 4 anh em chia nhau nhé.” Tam Oa gật đầu rồi “Vâng” rõ to. Phải ở nhà nhưng Đại Oa và Nhị Oa không hề ganh tỵ với Tam Oa, vì tụi nó biết 2 ngày nay em trai bị bệnh, nằm xèm xẹp một chỗ, hôm nay cha mẹ đưa em ra ngoài đi dạo cho em vui. Tới huyện thành, Chu Thanh Bách dắt thẳng vợ con đến cục cảnh sát thăm đồng đội. Từ nông thôn lên huyện thành không cần đưa lễ vật vì thế Lâm Thanh Hoà chỉ xách theo một bình tương ớt nhà làm. Bình này nặng hơn 1 cân, tự tay cô làm, đã được toàn gia kiểm chứng “rất ngon”, đặc biệt là Chu Thanh Bách khoái vô cùng, giờ mà bữa nào thiếu tương ớt là anh ăn cơm không ngon miệng. Chiến hữu của anh cũng có khẩu vị giống anh cho nên không cần suy nghĩ chắc chắn bạn anh sẽ thích. Ngồi chơi ở cục cảnh sát hơn 1 giờ đồng hồ mới về. Người chiến hữu nhiệt tình tiễn cả nhà Chu Thanh Bách ra tận cửa còn dặn về sau có thời gian nhớ tới chơi lâu hơn. Chu Thanh Bách cười nhất trí rồi dắt vợ và con trai tới Cung Tiêu Xã mua sắm. Lâm Thanh Hoà bảo anh cứ vào Cung tiêu xã trước, cô tạt qua bên chợ đen một vòng. Vì đã biết tất cả mọi chuyện cho nên Chu Thanh Bách yên tâm để cô đi một mình. Thành thật mà nói thì kể cả đưa cảnh khuyển giỏi nhất ra cũng không thể nào đánh hơi hay phát hiện bất cứ chứng cứ gì trên người vợ anh. Thảo nào trước đây cô ấy dám vỗ ngực tự tin hứa rằng nếu xảy ra sơ suất gì dù chỉ cần 1 lần thôi sẽ lập tức rửa tay gác kiếm. Chu Thanh Bách lắc đầu bất đắc dĩ. Sở hữu một không gian kỳ diệu như thế thì đúng là cô có lý do để tự tin. Lâm Thanh Hoà rảo bước qua chợ đen, nhanh tay lấy hàng hoá ra hành nghề. Sau khi bán hết hàng, cô mua hai rổ trứng gà, để riêng ra ngoài một cân còn lại bao nhiêu cất hết vào trong không gian rồi đi đến nhà Thẩm Ngọc. Vừa nãy lúc ở cục cảnh sát, hai vợ chồng cô tình cờ gặp Trần Kiệt, chồng của Thẩm Ngọc. Trần Kiệt vui vẻ chào hỏi đồng thời báo tin Thẩm Ngọc đã sinh, một bé gái. Không biết thì thôi nhưng một khi đã biết thì phải qua thăm tặng chút lễ vật. Thẩm Ngọc làm ở Cung Tiêu Xã cho nên cô ấy chẳng thiếu thứ gì, rất nhiều thứ người dân bình thường không thể mua nhưng cô ấy đều có thể. Vì thế Lâm Thanh Hoà tặng 1 cân trứng gà, không nhiều nhưng thể hiện tâm ý với lại trứng gà rất thiết thực với phụ nữ đang ở cữ. Thấy Lâm Thanh Hoà tới thăm, Thẩm Ngọc rất vui vẻ: “Chị này, chị tới thăm là em vui rồi, sao còn cho nhiều trứng gà thế. Chị cầm về cho tụi nhỏ ở nhà ăn đi.” “Chị em với nhau khách sáo cái gì. Chị đã mang tới đây rồi thì em cứ nhận đi.” Lâm Thanh Hoà cười nói rồi đặt túi trứng vào tay Thẩm Ngọc. Sau đó cô quay sang ngắm nhìn em bé: “Nếu mà cha Đại Oa nhìn thấy chắc anh ấy hâm mộ chết mất. Cả ngày chỉ mong ước có một cô con gái để cưng chiều.” Thẩm Ngọc nhoẻn miệng cười, thật là trùng hợp người đàn ông của cô cũng không thuộc tuýp người trọng nam khinh nữ vì thế cô không bị áp lực khi sinh đứa đầu lòng là con gái. Chỉ có mẹ chồng hơi khó chịu, nói ra nói vào mấy câu nhưng cô mặc kệ, dù sao cũng không ở chung, bà muốn nói gì thì nói. Lâm Thanh Hoà: “Thời tiết này thì tã lót lâu khô lắm, phơi phóng cũng cực nhỉ. À, trong nhà có đủ than đá dùng không? Chị có biết một người, nếu không đủ thì nói với chị, chị đưa địa chỉ cho. Em kêu Trần Kiệt qua đó hỏi mua thêm.” Thẩm Ngọc cười: “Cám ơn chị nhưng Trần Kiệt cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, trước mắt nhà em không thiếu.” “Vậy thì tốt.” Lâm Thanh Hoà gật đầu, sau đó dặn dò Thẩm Ngọc uống nhiều canh cá, tâm sự dăm ba câu, để lại túi trứng gà rồi cô chào tạm biệt Thẩm Ngọc đi lại chỗ đã hẹn với chồng con. Vừa thấy mẹ quay lại, Tam Oa đã gấp gáp nói: “Mẹ đi đâu mà lâu thế, con với cha đợi nãy giờ.” Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Em qua thăm Thẩm Ngọc.” Chu Thanh Bách gật đầu, anh cũng đoán thế. Vì vừa nãy anh cũng nghe Trần Kiệt khoe vợ mới sinh con, quan hệ quen biết nên có những lễ tiết cần phải đi. Liếc thấy tay hai cha con đều trống trơn, Lâm Thanh Hoà buồn cười, thật là… sao không đi mua cái gì đi trời, nãy giờ chỉ đứng đợi thôi à?! Cô liền ghé vào một quầy hàng, người bán giới thiệu năm nay có nấm tuyết. Nấm tuyết? Hàng ngon nha! Lâm Thanh Hoà không do dự mua luôn nửa cân. Sau đó mua thêm vài món cần thiết, ngoài ra còn mua chút hạt dưa và kẹo sữa để mùng 1 Tết đãi khách. Sữa bột không cần mua vì ở nhà vẫn còn một túi và một lon sữa mạch nha, đủ cho tụi nhỏ uống tới ra giêng. Cuối cùng không quên 2 cây hồ lô ngào đường thể theo yêu cầu của Tam Oa. Xong xuôi, dẹp đường hồi phủ! Về tới nhà, Lâm Thanh Hòa đưa 2 cây hồ lô cho các con để 4 anh em bao gồm cả nhóc Tiểu Tô Thành, tự chia nhau. Cô vào bếp múc nước ngâm nấm tuyết. Lâm Thanh Hoà tính nấu chè táo đỏ nấm tuyết, món này rất tốt cho tim và phổi, cực kỳ phù hợp với thời tiết lạnh giá ngày đông. Đặc biệt trong nhà thiêu giường đất, không khí rất hanh khô khó chịu. Tất nhiên đây chỉ là món ăn chơi, không thể thiếu món chính. Hôm nay nhà cô sẽ ăn canh củ sen ninh xương sườn, đậu que xào thịt ba chỉ ăn với màn thầu hỗn hợp các loại đậu. Củ sen này là chị Mai cho. Hôm qua tới đó lấy thịt, chị Mai đưa cho cô, không nhiều lắm, chỉ có một đoạn nhỏ. Củ sen thì có thể làm rất nhiều món khác nhau ví dụ như cắt thành những khoanh tròn mỏng rồi xào cũng ngon nhưng Lâm Thanh Hoà thích ăn củ sen hầm canh hơn. Hầm với xương sườn, thả thêm nắm đậu phộng vào nữa. Wow, thơm và ngọt cực kỳ. Nấu nướng xong xuôi, đợi ông bà nội qua là có thể dọn cơm ăn ngay. Mùa đông tuyết rơi dày, chả cây gì sống nổi, đồ ăn thức uống rất nghèo nàn, mâm cơm chỉ quanh quẩn cải trắng và củ cải, thỉnh thoảng thay đổi bằng nắm đậu que hoặc rong biển, mộc nhĩ, nấm khô. Tóm lại là thua xa mùa hè, rau trái tươi tốt. Chính vì thế bữa cơm hôm nay, chỉ một đoạn củ sen ngắn cũng đủ trở thành ngôi sao, toàn gia đều hoan nghênh. 4 người lớn và 5 đứa trẻ em quây quần bên nhau ăn cơm trưa. Người này gắp cho người kia, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, chốc chốc lại vang lên tiếng cười khanh khách của mấy đứa nhỏ. Bên ngoài, những bông tuyết trắng lại lất phất rơi.