Buổi chiều đầu hạ, trời dần dần càng trở nên nóng nực như thiêu đốt, gió nhè nhẹ thổi, cũng từ từ mang đến khô nóng.
Bên trong khuê phòng trang trí thanh lịch tao nhã, Mạc Như Nghiên đột nhiên bừng tỉnh từ trong ác mộng, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong mắt ngập tràn kinh hoàng và sợ hãi, cả khuôn mặt trắng bệch tái mét, không có một chút huyết sắc.
Nàng mơ thấy ác mộng, một ác mộng rất dài rất dài.
Trong mộng nàng đã chết, bị phu quân mình yêu sâu đậm và thân muội muội cùng cha khác mẹ liên thủ hại chết. Nàng cứ như vậy lẻ loi phơi thây hoang dã, không người hỏi thăm. Chỉ có nam nhân từng bị nàng trước mặt hủy hôn, ngàn dặm xa xôi đến nhặt xác cho nàng, để cho nàng không bị chó hoang ăn mất, biến thành cô hồn dã quỷ không chỗ để về.
Nàng không biết vì sao thôn Liên Hoa và Trấn Hoài Thủy cách xa nhau như vậy, đến nỗi nam nhân kia phải cưỡi hắc mã cường tráng chạy gấp tới, mà còn những 2 ngày đường. Nhưng nàng nhìn ra được, hắn đã rất cố gắng chạy gấp tới cứu nàng. Trên mặt hắn toàn mồ hôi, trong mắt hắn tràn đầy kiên nghị, hắn......
Là nàng đã phụ hắn! Rõ ràng còn chưa sinh ra đã bị cha mẹ đính hôn cho hắn, nhưng khi nàng lớn lên dần dần bị quyền thế cùng vinh hoa mê hoặc. Bởi vì tham mộ hư vinh, bởi vì tâm cao tận trời, nàng vô tình trước mặt cùng hắn hủy hôn, sai người hắn đuổi ra khỏi nha môn tri huyện. Nàng......
Người không nên đến nhặt xác cho nàng nhất, phải là hắn! Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có một mình hắn, nguyện ý nhặt xác cho nàng.
Buồn cười, đáng tiếc, đáng thương! Đó là kết cục kiếp trước của Mạc Như Nghiên nàng.
“Tiểu thư đã dậy chưa? Phu nhân gọi tiểu thư qua hỏi chuyện đó!” Nghe thấy buồng trong truyền đến tiếng động, tỳ nữ mặc xiêm y màu hồng phấn vội bước vào.
Mạc Như Nghiên ngồi yên lặng trên giường, tầm mắt mê mang từ phòng trong chuyển lên người tiểu tỳ xiêm y hồng phấn, hơn nửa ngày sau mới lạnh lùng gật gật đầu.
“Tiểu thư phải nhanh lên, nếu để phu nhân chờ lâu, thì không tốt đâu.” Tiểu tỳ xiêm y hồng phấn cũng không thèm để ý Mạc Như Nghiên lạnh nhạt, vẫn thúc giục nói.
“Tiểu Đào.” Mạc Như Nghiên thoáng lấy lại bình tĩnh, mặt mày như đao, lạnh buốt tận xương, “Hôm nay ngươi đi phòng phu nhân hầu hạ đi!”
“Tiểu thư!” Thấy Mạc Như Nghiên tức giận, tiểu tỳ xiêm y hồng phấn không dám kiêu ngạo nữa, vội quỳ xuống, “Tiểu Đào biết sai.”
Biết sai, nhưng không hối cải. Trải qua hai đời, Mạc Như Nghiên sẽ không ngay cả kỹ xảo nhỏ này cũng nhìn không ra.
“Phu nhân” trong miệng Tiểu Đào, cũng không phải mẹ ruột Mạc Như Nghiên, mà là vợ kế Mạc Nho cha của Mạc Như Nghiên, Tô Linh.
Mạc gia cũng không phải thế gia vọng tộc, Mạc Nho là thư sinh nghèo, xuất thân từ thôn Liên Hoa, từ nhỏ bần hàn, chịu đủ mọi đói khổ lạnh lẽo. Sau lại may mắn thi đậu cử nhân, được phân đến huyện Thanh Sơn làm quan, lúc này mới quang tông diệu tổ, trở nên nổi bật.
Vợ cả Mạc Nho, mẹ ruột Mạc Như Nghiên, họ Vu tên Cẩm Tú, cũng xuất thân từ thôn Liên Hoa,chính là vợ thủa hàn vi của Mạc Nho.
Nhưng mà, Vu Cẩm Tú ở bên Mạc Nho lúc gian nan khó khăn nhất, lại không được hưởng thụ nhàn nhã và phú quý dài lâu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
214 chương
164 chương
12 chương
95 chương
11 chương
51 chương
81 chương