Thanh xuân năm ấy mang tên em

Chương 55 : phiên ngoại 5 : em của anh đến rồi!

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLâm Tuệ Đan lớn đến 3 tuổi thì nhìn như tân mỹ nhân nhí giáng thế. Ngộ nghĩnh đáng yêu hơn người. Chính thức mà nói động lòng phàm. Tuệ Đan 3 tuổi thì Bách Thần đã 6 tuổi. Hai anh em nhà này tuy bề ngoài tính tình có hơi một trời một vực kẻ lạnh lùng kẻ đáng yêu . Nhớ lúc Lâm Bách Thần đi đá bóng ở sân sau trường , em gái đã một mực đi lẽo đẽo theo sau khiến Bách Thần hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra . Lâm Tuệ Đan chính là lần đầu tiên đến sân bóng không khỏi thích thú mà rời sự chú ý khỏi người anh hai khiến cô bị lạc một cách dễ dàng mà không thể tin nổi . Chiếc chùm hoa giấy làm bằng giả kia thật đẹp làm bé đứng lại ngắm nghía một lúc. Lúc nhận ra mất dấu anh trai đã quá muộn . . . Cùng lúc đó có một cô bé chác bé hơn cô mấy tháng đang đi theo anh trai mình, trong tay chính là mấy vật dụng như dày , nước,... Giống như hoạt động mạnh như anh hai hay mang. Thượng Minh Khâm nắm tay Thựing Mễ đi đến sân bóng, trên đường đi không khỏi nhận ra Lâm Tuệ Đan đang dùng ánh mắt nhìn mình như cầu cứu vậy. - Em có phải là Tiểu Đan không? Thượng Minh Khâm cúi người hỏi cô bé. - Dạ phải. Sao anh biết tên em? - Ừm. Anh biết tên em từ anh hau của em đó! Xem ra em đang đến sân bóng hả, sao không đến? - Em... Lạc rồi! - Thượng Mễ vừa mới bước sang tuổi thứ 3 nên không cứng cáp bằng bé con kia . Thượng Mễ nhìn thấy đàn chị liền quấn quýt không thôi. Đi theo Thượng Minh Khâm đến sân bóng không ngừng cười đùa với Thượng Mễ. Quả thực hai bé con này ở gần nhau liền phát tác nà quấn quýt nhau như thân nhau từ trước vậy. - Anh Bách Thần! Em của anh đến nè!