Bóng xế tà bổng đả uyên ương
Chương 1
22h55 tại Bắc Kinh (Beijing) ......
16 tuổi đi xe ô tô có phải quá sớm không nhỉ ? Nhưng tôi là tiểu thư, sao chẳng được. Tôi ngồi trong chiếc xe màu đen bóng nhoáng, sang trọng, cha tặng nó cho tôi nhân ngày sinh nhật thứ 15. Ngồi trong xe thưởng thức sữa chua " Thuần chân " quả là ngon tuyệt. Đài phát thanh báo tin: " Ngày hôm qua, thành phố chúng ta phát hiện một vật thể không xác định. Sau khi để lại một cái hố lớn trên mặt đất, nó đã biến mất một cách bí ẩn. Có người cho rằng, cái hố này liên quan đến một thứ gì đó bí mật, chưa thể lí giải." Tôi liền nghĩ : " Chuyên gia cái con khỉ -.- Cứ ở đó mà nói nhảm nói nhí, nhìn thấy nó chưa mà cũng nghĩ có gì đó thật à ? ", sau đó tôi tắt đài rồi lại chuyên tâm lái xe tiếp để kịp về nhà cùng cha mẹ vì hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của cha mẹ, do việc học bận rộn của tôi nên tối muộn mới tổ chức.
23h00......
Mây đen ùn ùn kéo tới , mặt trăng bị những đám mây che kín , trên trời triệu vì sao đang tỏa sáng cũng bị dập tắt bởi cơn bão số 5. Tôi ngó nghiêng, rồi chạy xe với vận tốc nhanh nhất để tránh bão. Sấm sét chia đôi mảng trời làm hai, một đường chéo, hai đường chéo, ba đường chéo,... cứ thế cứ thế. Gió càng lúc càng mạnh, tấm biển báo ở kia quay vòng vòng. Vận tốc quá nhanh, tôi không thể nhìn thấy đường đi nữa, trước mắt tôi h chỉ còn những ánh đèn mờ ảo. " Thời tiết nói mai bão ms về tới nơi mà ? " tôi thắc mắc. Lúc tối, lúc sáng, tôi không nhận diện được nữa. Nếu không nhầm, trên đường chỉ còn duy nhất xe tôi đang chạy. " Phía trước 5 mét có hố " đài phát thanh báo. " Hả, chơi tôi à, h mới nói, sao phanh kịp, trời ơi !!! " Tôi hét. " Bùm!! " ô tô đã bị va chạm, tôi bị xô sang phía này rồi sang phía khác, chân tay quay cuồng. Chết rồi !!!
Mà... may mắn thay chiếc xe chỉ bị lao xuống hố, không bị lật ngược hay bẹp dí như tôi tưởng. Bụi bay mịt mù, tôi từ trong xe bò ra, " Khụ ! Khụ !..." rồi ho mấy tiếng, sặc bụi chết tôi rồi. Một tay ra ngoài, hai tay, một chân bước ra, chân còn lại cũng tự bò ra nốt. Xung quanh u ám, toàn ám khí, bao trùm là những cây cổ thụ chắc đã ngàn năm tuổi, thân cây sần sùi, cây nào cây nấy cũng to, cao chừng khoảng 40m. Có một thứ gì đó phát sáng, tôi bò lại gần, cầm chiếc rương trên đất lên rồi từ từ mở ra. Tôi nhìn xung quanh, có một mảnh giấy. " Hả !? Có chữ đâu cơ chứ. Tấm rẻ lau chăng ? " tôi nghĩ. " À ! Hóa ra mặt sau == " . Trên đó ghi " Quách Phù Nhi, hãy nói lời chào vs kiếp này đi ! Ngươi sắp cận kề với cái chết rồi :/ " . Tôi mắt chữ O mồm chữ A, không hiểu đang có chuyện gì bỗng từ phía sau có thứ gì đó đập vào đầu tôi rất mạnh, tôi choáng váng , rồi bất tỉnh.
8 tiếng sau...
" Cứu mạng ah~~ Cứu mạng ah~~ " Tôi hét lớn. " Sao tôi lại ở đây ? Đây là đâu ? " Tôi hoang mang. Tôi nhìn thấy những ngôi nhà cổ có mái ngói tối màu, phong cách rất cổ kính, mấy chiếc đèn lồng màu đỏ treo trước nhà. Cây cối mọc xum xuê, cao nhất ở đây cx chỉ có nhà 2 lầu. Những người đi đường ăn mặc kì lạ, giống như... Có ai có thể nói cho tôi biết đây là năm bao nhiêu không vậy ? Theo như tôi nghĩ, nơi đây rất hạn hẹp, khéo chỉ rộng bằng 1/3 sân nhà tôi. Mọi người nhìn tôi vs ánh mắt kì thị, như hổ nhìn thấy thịt vậy. Chắc tại trông tôi ăn mặc kì lạ. Tôi đang nằm trên đống rơm, gai góc cắm hết vào người rồi, đau chết mất. Ở đây, sao lắm người đi xin ăn vậy không biết. Có một người phụ nữ khoảng tầm tuổi tứ tuần ngang qua, tôi liền đứng dậy hỏi : " Xin lỗi, đây là năm bao nhiêu vậy ? " . Cô ta trả lời xong còn nói tôi là người khùng ms đi hỏi câu đó. Trời ơi !! Tôi quay về thời điểm cách đây mấy nghìn năm rồi sao (OoO) ( Tg k ns rõ t/gian vì k thể t/đổi lịch sử được mn nhé ! ) . Tôi k thể nói đc j hơn nữa, ns thật chứ, tôi mà về thời này, ai gặp tôi k phang cho cái chảo vài đàu cho là may, mà khoan ....Bên kia có bán sữa chua thuần chân siêu ngon kìa . Muốn mua quá nhưng trong người tôi không có nổi một xu T^T sao mua ? May mắn thay, xuyên không mà còn chai Rio đào cũng rơi xuống, có thứ để uống, không khát rồi :)) nhưng mà uống 30 là hết r T^T . Tôi đứng dậy đi theo mùi thơm của thức ăn vừa xộc lên mũi, có cái bà trông cũng chẳng hoa lệ hay kiều diễm gì mà cứ kiểu cố thục nữ làm j không biết . Bà ta ns với lão gia của bà:
" Lão gia, sao dạo này nhiều dân tị nạn tới đây vậy ? ", ông ta đáp lại :
" Thì bấy lâu nay, đã ngập lụt bn gia đình rồi ".
" Chẳng phải do triều đình không chi tiền, cung cấp lương thực để cứu trợ thiên tai sao ? " .
" Bà đó, bà tưởng số tiền đó có thể đến được tay người dân à ? Mà nói bé thôi, không chuyện này để lộ ra ngoài thì chỉ có chu di tam tộc đó " .
" À, tôi biết rồi , biết rồi ! "
Hứ! Tai tôi nghe thấy hết rồi còn nói bé gì nữa chứ ? Mà hóa ra đây là thời nhà ... may hơn nữa mình là học sinh giỏi sử, hình như thời này cx đã từng học qua, không trách ai đưa mình tới đây, chỉ trách mình thông minh quá
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
5 chương
521 chương
19 chương
117 chương
90 chương
72 chương